Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hokage Vô Hạn Hắc Hóa

Chương 1 : Xuyên qua




Chương 1 : Xuyên qua

"Uống nước ai uống đồ uống có ga, ảnh hưởng sức khỏe không nói, đối với răng còn không tốt, ta bình thường khát đều uống chính mình pha hồng trà, đi ra ngoài chơi trên đường liền tùy tiện đi Starbucks uống một chén, thuận tiện đọc sách, như vậy mới hàm dưỡng."

“A, Makigyo ca, Starbucks bên trong rất đắt, tùy tiện một chén cà phê đều muốn rất nhiều tiền, chúng ta tại một ngày này liều sống liều c·hết cũng liền tám mươi nguyên tiền.”

Makigyo một bên thuần thục sắp xếp điện tử sản phẩm, một bên liếc mắt, mỉm cười nói: “Cuộc sống chú trọng chính là tư tưởng, nếu như ngay cả tư tưởng cũng mất thì đừng nói sinh hoạt, liền sinh mệnh cũng không có. Có vị thi nhân từng nói như vậy, sinh hoạt ngoại trừ sống tạm, còn có thơ cùng phương xa. Ta theo đuổi cảnh giới, tiểu Lệ ngươi không hiểu.”

“Makigyo ca ngươi không hổ là đại học tốt nghiệp, chính là có văn hóa. Ngươi vì sao không đi tìm một phần công tác khác lại muốn làm việc trong xưởng điện tử a?” Tiểu Lệ nhìn xem Makigyo vẻ mặt sùng bái vẻ mặt, nàng là người từ tỉnh lẻ tới, trung cấp tốt nghiệp liền đến Tô Châu bên này làm công, vừa ra xã hội, nha đầu như này đối với Makigyo mà nói là dễ gạt nhất.

Makigyo mỉm cười nói: “Cổ nhân có một câu nói rất hay, chịu khổ trong khổ, mới là người trên người. Không giấu diếm Tiểu Lệ, ta từ nhỏ đến lớn đều là ở trong nhà ấm, chưa từng chịu khổ, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, ta chủ động lựa chọn công việc như vậy, ở chỗ này, nói ta đang làm việc, chẳng bằng nói ta đang rèn luyện. Bồi thường được cuộc sống khổ, mới có thể thưởng thức hết tư vị giàu có. Không phải có một câu ca từ hát như vậy sao, hạnh phúc không dễ dàng mới có thể khiến người ta đặc biệt mê muội. Trước kia ta chính là sống quá hạnh phúc.”

Tiểu Lệ trong mắt đầu đã là đầy mắt ngôi sao nhỏ.

Makigyo bên khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

“Ngươi còn có thể nói được chừng nào, liền ngươi dạng này còn đòi lịch luyện? Đến nhà máy của tỷ tỷ ta nhận việc, tỷ ta ghét bỏ một người tốt nghiệp đại học tầm thường như ngươi, vốn không cần ngươi. Makigyo, ta không muốn nói đâu nhưng ban đầu ứng tuyển, một nam nhân lớn tuổi sao lại muốn đi tranh cái ghế chuyên viên nhân sự với mấy chục thiếu nữ nhỏ, chính ngươi không biết xấu hổ sao, vị trí đó là cho những nam nhân lớn tuổi làm sao? Vốn dĩ ngươi còn chỉ học vận tải hậu cần. Tỷ ta tốt bụng sắp xếp cho ngươi làm công nhân dây chuyền sản xuất, ngươi còn tỏ vẻ từ chối, bỏ chạy. Chưa tới nửa tháng, thất nghiệp không ai nhận, lại mặt dày mày dạn tìm tỷ ta, tỷ ta tốt bụng vẫn cho ngươi vào làm. Ngươi còn dám ra vẻ lịch luyện, ta nói Makigyo, người nếu không biết xấu hổ, cũng thật hết cách.”

Mọi người đều một hồi cười vang.

Nói chuyện chính là tuyến này tổ trưởng, hai lăm hai sáu, không có văn hóa, ngày đầu liền nhìn không quen Makigyo đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, không có việc gì liền thích châm chọc Makigyo.

Makigyo lúc đầu phản kháng vài câu, sau đó trong công tác không ít lần bị tổ trưởng làm khó dễ, một tháng bị phạt tiền hơn năm trăm, thế là Makigyo cũng đã có kinh nghiệm, lại châm chọc hắn đều không nói gì cả.

Tổ trưởng lại trêu đùa: “Còn nhà ấm lớn lên, Makigyo lời này của ngươi thật đúng là không phải là giả, nhìn ngươi công việc kia hiệu suất, người khác một ngày làm năm trăm kiện, ngươi có thể được ba trăm kiện? Như đứa nhỏ chậm lớn, làm việc cũng không theo kịp, ngươi có thể làm cái gì?” Nói rồi tổ trưởng đứng lên làm ra chứng động kinh dáng vẻ, dẫn tới người xung quanh cười ha ha.

Makigyo đỏ mặt không nói lời nào.

Thật vất vả nhịn đến buổi chiều tan tầm, cúi đầu đi ra xưởng sản xuất, Makigyo nhìn xem tiểu Lệ ngồi lên tổ trưởng xe gắn máy, còn rất thân mật giúp tổ trưởng mặc vào áo tơi, Makigyo khuôn mặt biến thành màu đen.

Bên ngoài tiếng sấm rền rĩ, bàng bạc mưa to, Makigyo hồi tưởng đủ chuyện, đi lại trong trời mưa, chẳng có mục đích gì tới trước bờ sông, nghĩ thầm không bằng c·hết luôn cho xong.

Nhưng Makigyo đứng bên dòng nước ngầm mãnh liệt, cuối cùng không có dũng khí nhảy xuống, hắn vốn là một người trời sinh tính nhu nhược, công việc và học tập đều không có gì cả, ngoại trừ lòng tự trọng mẫn cảm lại yếu ớt của hắn.

Hít sâu một hơi Makigyo, muốn trở lại ký túc xá tiếp tục tại game online tìm tới cảm giác tồn tại, ngay tại hắn quay người lại trong nháy mắt, trên trời sét đánh vang một tiếng, sau lưng của Makigyo chỉ cảm thấy bị người đột nhiên đẩy, lúc ngã xuống dòng sông trong nháy mắt, Makigyo chỉ cảm thấy mọi âm thanh đều biến mất, hắn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của tổ trưởng đang đứng trên bờ sông, nhe răng cười……