Hokage Chi Uchiha Akira

Hokage Chi Uchiha Akira - Chương 25: Chương 25: Hayate Sakumo




Hai người Akira cùng với Tsunade trực tiếp tiến vào bên trong căn phòng. Khi mà họ tiến vào trong một căn phòng lớn thì đám người Tsunade thấy được một đám người đang nằm la liệt ở đó. Một đám người kunoichi mặc một thân y phục màu trắng. Đám người này thấy được hai người nhất thời kêu lên: “Ngài Tsunade, ngài Akira!”

Ánh mắt Akira quét qua đám người. Trong số đám Ninja bị thương có một nam nhân khá đẹp trai. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi. Mái tóc của người nam nhân này có màu bạc có gai nhọn và một mớ tóc gần băng bảo vệ có ký hiệu làng Lá. Con ngươi đen nhánh. Vòng quanh mắt là một nếp nhăn. Con ngươi ánh nên nét sắc bén. Hắn mặc một thân Ninja y phục của làng Lá. Trên người hắn tràn đầy vết thương.

Bàn tay của hắn ôn nhu đưa về sờ đầu của một cậu bé khoảng chín, mười tuổi. Thấy được hai người thì ngay lập tức người nam nhân nhìn sang nói: “Tsunade, Akira”

Hai tay Akira ngay lập tức kết ấn: “Ảnh phân thân thuật!” Nhất thời có sáu người Akira xuất hiện.

Người nam nhân lớn tuổi có mái tóc màu bạc kia lên tiếng hỏi: “Akira, Cháu phân thân nhiều như vậy có được không?”

Đôi mắt Akira lẳng lặng nhìn về phía người nam nhân ngoài ba mươi tuổi này mở miệng nói: “Chú Sakumo, chakra cháu vấn đủ. Chú không cần phải lo lắng!” Nói đến đây một ảnh phân thân của Uchiha Akira trực tiếp tiến về phía Hayate Sakumo đem bàn tay đặt lên vết thương, từ bàn tay phát ra một chút ánh sáng nhu hòa màu xanh lá.

Phía dưới trên giường bệnh có khoảng năm người Ninja nữa. Tsunade đi về phía một nam nhân bị thương nặng nhất. Ở phía nam nhân này đang được vẽ một đám phù trú dẫn lên người. Tsunade mở miệng quát lớn: “Akira, mau đến đây!”

Thân mình Akira trực tiếp vọt về phía người Ninja này. Người này là một nam nhân có mái tóc màu đen, con ngươi màu xám. Trên khuôn mặt khá là anh tuấn độ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn chính là một trong tám huyền thoại nổi danh bát sắc. Người này chính là Mitarashi Murasaki. Hai hàng lông mày Akira nhăn lại lẩm bẩm: “Thương thế ngài Murasaki như thế nào lại nặng như vậy!?”

Đầu Tsunade quay về phía Akira mở miệng nói: “Uầy, Akira, mau qua đây giúp một tay!”

“Được!” Bàn tay Akira được nên trực ngước đầu lên làm một cái kiêu ngạo. Với khả năng nhẫn thuật của hắn hiện giờ hắn tin tưởng không gì mình không làm được. Chỉ cần đối phương có một hơi thở hắn cũng có tự tin kéo hắn từ địa ngục. Đây chính là sự tự tin đến mức tự ty của hắn. Bởi vì số lượng Ninja chết vào trong tay hắn gần như con số không. Đến hiện nay tài y thuật hắn tăng cao, một năm gần đây thì số lượng Ninja bị chết vì hắn cứu chữa đạt đến mức con số không nói đúng hơn là số người sống sót đạt đến mười thành.

“Tsunade, để việc này cho tôi đi!” Akira tự tin tiến về phía Tsunade. Bàn tay hắn ngay lập tức đặt ở giưa tim của người nam nhân Marasaki kia. Một cỗ năng lượng cực kỳ nhu hòa truyền vào tim của hắn. Cỗ năng lượng này không ngờ lại mang theo sự dào dạt sinh cơ. Thứ này là chakra hòa tan cùng với chân khí của trường sinh quyết mà tạo ra.

Tay kia hắn đảo một cái, từng dòng nước hội tụ trong khốn khí. Ngay sau đó nước bắt đầu biến thành giống như có sinh mạng. Chúng hội tụ đến những vị trí vết thương nhanh chóng đem vết bẩn loại bỏ. Đồng thời từ trên bàn tay của hắn xuất hiện một con dao bằng ánh sáng.



Phụt!

Dao của hắn trực tiếp cắt lên một chỗ vết thương. Từ chỗ vết thương một đám máu màu đen phun ra ngoài. Những thứ này Akira đều biết, những thứ này đều là độc mà các Ninja dùng trong ám khí. Akira cũng không ngờ người này lại bị trúng độc nặng như thế..

Akira ngay lập tức quay về phía Tsunade mở miệng nói: “Tsunade, mau giúp tôi giữ vững hơi thở và cầm màu. Đồng thời đừng để độc lan tràn…”

“Được!” Tsunade gật đầu một cái. Bàn tay của nàng xuất hiện ra ánh sáng màu xanh vô cùng nồng đậm.



Con người Akira khẽ quét qua Marasaki thấy được từ miệng người nam nhân này phát ra tiếng hừ một tiếng. Akira thấy thế cùng hừ lạnh một tiếng. Hai tay ngay lập tức kết ấn. Ba ảnh phân thân lại xuất hiện. Lần này ba người đứng tại ba góc của ba thân thể Marasaki. Một người đặp vào đầu giữ vững đầu óc. Một người có nhiệm vụ bao quát khiến cho độc tố không lan rộng. Một người dùng để khu trừ độc tố. Bản thể thì tập trung ổn định nhịp tim.

Sau hơn nửa tiếng, khuôn mặt đang đen lại của Marasaki nhanh chóng chuyển thành màu hơi hồng. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn trắng bệch nhưng xem ra cũng đã có huyết sắc. Trên trán của Akira chảy ra từng giọt mồ hôi lấm tấm. Từ vết thương của Marasaki, hắn lấy ra được một chén nhỏ màu đen sì đậm đặc.

“Ha… Ha…” Akira thở hổn hển. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này. Nếu như hôm nay không có hắn chỉ sợ Tsunade cũng khó mà cứu kíp tình trạng này. Đôi môi Akira hơi mím lại. Hắn chưa bao giờ gặp phải trường hợp trúng độc nặng như vậy. Đầu Akira nhẹ nhàng lắc lắc.

Trong lúc này Tsunade lên tiếng nói: “Akira để việc này cho tôi!”

“Được!” Akira nhẹ nhàng gật đầu của mình xuống. Hắn cầm lấy một chiếc khăn lau mồ hôi do một thiếu nữ có mái tóc màu vàng có vài phần xinh đẹp đưa cho. Nàng khá là xinh đẹp không ngờ đến tuổi này nàng bắt đầu da dáng thiếu nữ rồi. Nàng mặc một thân quần áo màu trắng y tá quả thực có vài phần xinh đẹp. Đôi môi Akira hơi mấp máy lên tiếng nói: “Cảm ơn cô Mebuki!”


Trên khuôn mặt Mebuki có phần lo lắng hỏi: “Akira, cậu không sao chứ? Có cần một chút nghỉ ngơi hay không?”

Người thanh niên tóc bạch kim ngay lập tức lên tiếng nói: “Akira, cậu lên nghỉ một chút đi! Việc chữa thương có thể giao cho Tsunade là được!” Cậu bé tóc bạch kim con trai của Hayate Sakumo là Kakashi không biết chạy đi đâu thì phải mà không có đây?



Đầu Akira nhẹ nhàng lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Mọi người không cần quá lo lắng!” Trong lúc này toàn bộ ảnh phân thân giải trừ. Akira không ngờ lại cảm giác được một trận đầu hoa mắt choáng. Hắn trực tiếp đi ra bên ngoài. Thân mình của hắn không nhịn được bắt đầu lảo đảo.

Hắn tựa lên một bờ vài của một nam nhân có mái tóc vàng. Khung cảnh bắt đầu có chút hoa mắt. Bất chợt hắn nghe được âm thanh nho nhỏ vang lên: “Akira, cậu không sao chứ?” Bên cạnh hắn là một nữ nhân khá là xinh đẹp có mái tóc màu đỏ.

Đôi môi Akira hơi giật giật, hắn lên tiếng nói: “Minato?” Hắn lảo đảo muốn ngã. Hắn thấy một thanh niên tóc bạch kim đang đứng ở phía xa nói chuyện với một đám nhi đồng. Khi mà hắn ngã xuống thì ngay lập tức người thanh niên này cũng biến thành khói trắng đồng thời đám nhi đồng cũng nhìn về phía này.

Cảnh sắc mờ ảo bắt đầu hiện ra phía ngoài. Đầu Akira có cảm giác choang choáng. Quả thực bởi vì mấy ngày nay mệt mỏi cộng thêm cơ thể bắt đầu tiếp nhận ADN của Hokage đệ nhất Senju Hashirama mà tinh thần mệt mỏi. Lần này lại cứu chữa người như vậy khiến cho tinh thần của Akira cực kỳ mệt mỏi. Hắn hiển nhiên muốn ngủ một giấc.

Huyết kế giới hạn của Hokage đệ nhất Senju Hashirama chính là Mộc Độn. Loại Mộc Độn do hai loại năng lượng chakra có thiên tính thuộc thổ và thủy kết hợp với nhau tạo ra Mộc Độn. Nói dễ hiểu là Độn Thổ và Độn Thủy tạo ra Độn Mộc. Tuy nhiên không phải ai cũng có chakra ở hai hệ Thổ và Thủy sẽ có thể sử dụng Mộc Độn. Giống như Akira chẳng hạn, hắn ban đầu có chakra thuộc về Thổ, Hỏa, Thủy Phong. Trong đó có Thổ và Thủy nhưng hắn không có sử dụng được Mộc Độn bởi vì hắn không có huyết kế giới hạn.

Huyết kế giới hạn được di truyền từ đời này sang đời khác giống như gia tộc Uchiha chính là Sharingan. Trong đó gia tộc Senju có huyết kế chính là Mộc Độn. Theo như Akira hiểu thì huyết kế giới hạn được cấu tạo bởi AND. Nó cho phép kết hợp hai loại chakra trở nên cũng có thể do tế bào tạo ra một loại năng lượng dung hợp hai loại chakra tạo ra một loại độn mới. Đây là những lý giải của Akira về loại huyết kế giới hạn.

Đôi mắt từ từ mở ra, cảnh sắc cũng rõ ràng dần. Không ngờ trời đã sáng. Thân hình một thiếu nữ với mái tóc màu vàng, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đang tựa bên chăn của hắn. Đôi môi Akira không ngờ lại xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.

Akira cười khổ phát hiện được mình không ngờ lại nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện. Hiển nhiên Tsunade đã ở đây suốt đêm. Ánh mắt hắn đảo qua thấy được mấy món ăn còn bốc ra hơi nóng cùng với một đóa hoa. Xem ra hình như có vài người qua đây. Mùi hương này hắn khá quen thuộc chính là Ayumi nấu. Xem ra nàng còn rất quan tấm tới hắn.


Nhìn xem Tsunade đang tựa đầu trên tay của Akira ngủ. Cách ngủ của nàng quả thực khiến cho Akira có vài phần cảm khái. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt đi nọn tóc đang che đi khuôn mặt của Tsunade. Làn da trắng hồng mềm mại của nàng phản chiếu dưới ánh sáng càng mê người. Đặc biệt là đôi môi hơi mím lại khi còn ngủ kia. Ngoài ra chiếc áo ngủ hơi trễ xuống để lộ ra bộ ngực trắng nõn, rãnh vú sâu hoắm như muốn hút hồn Akira vào. Nhìn thấy rãnh vú sâu hoắm của Tsunade thì Akira không nhịn được lại nhớ đến đêm điên cuồng đó khiến áu hắn sôi sục.

Trong lòng Akira thầm nghĩ: “Vẫn phải sớm chinh phục Tsunade để nàng trở thành bạn gái hoặc đem nàng cưới về nhà a”. Akira không nhẫn nhịn được. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống. Mặt mình dích lại gần mặt của Tsunade. Miệng của hắn muốn hôn lên đôi môi của Akira.

Bất chợt âm thanh một tiếng vang lên: “Akira, Onii-chan!” Nhất thời bởi vậy khiến cho Akira giật mình lại. Cánh cửa ngay lập tức mở ra. Một cố bé xinh đẹp và đáng yêu với cái mặt tròn trịa, con ngươi giống như hồng ngọc trực tiếp mở cửa ra. Nàng lớn tiếng hô gọi tên của Akira.



Nhất thời Akira giật bắn cả người lại. Hắn vội vã rụt đầu lại. Nghe được tiếng hô khiến cho Tsunade tỉnh dậy. Nàng đưa bàn tay rụi rụi mắt của mình. Tuy nhiên trong thoáng chốc một người nam nhân hơn ba mươi tuổi. Hắn có một mái tóc màu đen cùng với con ngươi màu đỏ như hồng ngọc hơi cau mày lại.

Thấy được Akira đã tỉnh thì ngay lập tức cô bé xuất hiện một nụ cười trên khuôn mặt, hai tay rang rộng ra trực tiếp chạy đến: “Akira Onii-chan, anh đã tỉnh!” Cô bé trực tiếp chạy đến. Bàn tay vươn ra đem hắn trực tiếp ôm lấy. Akira cũng không ngần ngại đem cô bé ôm vào trong người.

“Akira, em đã tỉnh rồi!” Tsunade thấy được Akira bị cô bé đáng yêu khoảng chín, mười tuổi này ôm lấy thì trong ánh mắt lóe lên một tia không vui. Tuy nhiên nàng nhanh chóng mở miệng hỏi thăm.

Akira nhìn về phía người nam nhân gầy gò có con ngươi màu đỏ như hồng ngọc kia lên tiếng nói: “Chú Shinku, chú đã đến rồi à?” Hắn nhìn thấy được một cô bé có mái tóc xanh đen nghiêng về màu xám hơn và con ngươi màu nâu. Cô bé khoảng bảy, tám tuổi mặc áo khoác màu vàng và áo lưới ở bên trong. Cô bé mặc một cái quần cụt để hiện lộ cả bắp chân. Đi một chiếc dày cùng với tất chân. Bộ dạng cực kỳ hoạt bát và đáng yêu. Ngón chỏ Akira nhẹ nhàng gãi gãi sống mũi của mình lên tiếng hỏi: “Mitarashi Anko, em cũng tới đây hả?”

Người nam nhân có khuôn mặt gầy gò lên tiếng nói: “Lần này chúng tôi qua đây thăm Marasaki, nhân tiện thăm cậu luôn!”

Nhất thời cô bé Anko nhìn về phía Akira mở miệng nói: “Cảm ơn anh Akira Onii-chan. Cảm ơn anh vì đã cứu chú của em!” Vừa nói cô bé vựa đặt hai tay chắp lại để xuống phía dưới chân sau đó cúi đầu hành lễ tỏ rõ biết ơn.


Bàn tay Akira nhẹ nhàng phất ra, trên khuôn mặt hắn xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ: “Không có việc gì chẳng qua nó là trọng trách anh cần làm mà thôi!”

Bất chợt trong lúc này Tsunade đang ngồi ở bên cạnh lên tiếng nói: “Akira, lần này em lao lực quá độ lại dùng hết quá nhiều chakra lên cơ thể mệt mỏi. Lần sau chú ý điều dưỡng cơ thể của mình một chút đừng có cố gắng quá!”

“Thân thể của em, em biết! Cô đừng lo lắng quá. Chỉ cần nghỉ một chút là sẽ khỏe hơn thôi!” Akira bình thản đáp lại lời của Tsunade. Hắn nhìn về phía cô bé có đôi mắt có con ngươi màu đỏ như ngọc lên tiếng nói: “Xin lỗi Kurenai-chan, chúng ta sẽ đi chơi vào lần sau được không?”

Nguyên nhân bởi vì tin tức của Sakumo làm nhiệm vụ trở về. Trong số người bị thương có Mitarashi Marasaki là chú của Mitarashi Anko cùng với Hayate Sakumo cha của Kakashi. Cả hai người này đều là bạn thân của Kurenai. Hiển nhiên Kurenai sau khi nghe được thì muốn đi cùng họ đến nơi này rồi. Thế nên lần này Akira muốn dẫn cô bé đi chơi liền trở nên thất bại.

“Được!” Trên khuôn mặt cô bé thì hai mắt híp lại, đồng thời trên miệng hơi nhếch lên. Hiển nhiên nàng đang cười. Cô bé trực tiếp bá lấy tay của Akira dùng đầu tựa vào tay của hắn. Nụ cười của nàng trông vô cùng hạnh phúc.

“Được rồi, Kurenai con đừng làm phiền anh Akira nữa!” Trên khuôn mặt của Yuuhi Shinku nhất thời xuất hiện vẻ nghiêm nghị. Thấy được khuôn mặt vẻ nghiêm nghị của Shinku khiến cho con mắt Kurenai ảm đạm xuống.


Trong lúc này ngồi ở bên cạnh hắn thì Tsunade đã mở miệng đáp lại: “Tốt rồi! Akira, cô xem em không có việc gì nữa. Cô cần trở về!”



Thấy được Tsunade muốn rời đi thì Akira. Thân mình Tsunade trực tiếp xoay người rời đi. Ánh mắt Akira chăm chú về phía nàng. Bất chợt Tsunade nghe được hắn lớn tiếng gọi nói: “Tám giờ tối hẹn gặp lại!” Bước chân Tsunade hơi dừng lại một chút sau đó nàng cũng không có đáp lời của hắn nhanh chóng xoay người rời đi.

Đôi mắt Shinku cũng cau mày lại, hắn lên tiếng nói: “Được rồi, Akira-chan, đám người chú cũng không làm phiền cháu nữa!” Nói xong Shinku hướng về phía Kurenai mở miệng nói: “Kurenai, con mau trở lại chúng ta đi thăm bác Sakumo!”

“Nếu vậy chúng ta cùng đi đi chú Shinku!” Chợt Shinku nghe được âm thanh phát ra. Hắn quay lại đã thấy được Akira tự mình rời xuống giường. Bàn tay hắn xoay nhẹ nhàng sau đó nhìn về phía chỗ móc treo. Akira trực tiếp cầm lấy một chiếc áo khoác đem khoác lên người.

Đôi mắt Akira nhìn về phía cô bé Kurenai lên tiếng nói: “Kurenai-chan, chúng ta cùng nhau đi!” Đồng thời Akira nhìn về phía Shinku hỏi: “Chú không phiền chứ? Chúng ta cùng đi?” Hắn chỉ thấy đầu Shinku nhẹ nhàng gật xuống. Sau đó Shinku xoay người rời đi. Cô bé Kurenai cực kỳ yêu thích nắm lấy tay Akira trực tiếp đi bên cạnh hắn. Akira cúi xuống thấy cô bé cũng thỉnh thoảng hay nhìn mình khi mình nhìn về phía cô bé thì cô bé đỏ mặt cúi đầu xuống. Akira nhẹ nhàng lắc lắc đầu của mình.

Ánh sán chiếu qua các cánh cửa xổ khiến cho hành lang của bệnh viện trở nên sáng sủa hơn. Akira đem lẳng lặng mang theo Kurenai, Anko đi theo phía sau Shinku. Hắn loáng thoáng nghe được mấy tiếng bàn tán. Trong đó không ngờ có hai Kunoichi nữ mặc y phục màu trắng đang bàn tán với nhau.

Một Kunoichi nữ có mài tóc màu nâu dùng tay đặt lên miệng nhỏ giọng nói: “Này em nghe gì chưa? Lần này bởi vì ngài Nanh Trắng tự ý bỏ nhiệm vụ dẫn đến nhiệm vụ thất bại có không biết bao nhiêu Ninja làng Lá chúng ta bỏ mình. Ngoài ra khiến cho làng Lá chúng ta cùng với Hỏa Quốc tổn thất không biết bao nhiêu. Nghe nói con số lên đến hàng tỷ Ryo…”

“Cái gì?” Trên khuôn mặt của người thiếu nữ Kunoichi đang nói chuyện bên cạnh xuất hiện vẻ kinh ngạc. Nàng mở miệng nói: “Ngài Nanh Trắng làm sao có thể thất bại được. Không phải ngài Nanh Trắng chính là huyền thoại của làng Lá chúng ta sao? Tại sao ngài lại tự tiện bỏ nhiệm vụ!”

Người nữ nhân có mái tóc màu nâu kia lại tiếp tục nói tiếp: “Hừ… Em không biết thôi! Nghe nói ngài Nanh Trắng vì cứu đồng đội nên mới từ bỏ nhiệm vụ. Lần nhiệm vụ này thất bại khiến cho không ít tổn thất cho làng ta cùng với Hỏa Quốc.”

Trên khuôn mặt thiếu nữ Kunoichi đối diện mở miệng đáp lại: “Không nghĩ đến ngài Nanh Trắng lại là người như vậy?”

Thiếu nữ Kunoichi có mái tóc màu nâu kia tiếp tục nói: “Huyền thoại cái quái gì chứ? Một Ninja mà không chấp hành mệnh lệnh chẳng khác nào rác rưởi cả. Không nghĩ đến hắn từng là người mà chị sùng bái lại là người như vậy. Bởi vì hắn từ bỏ nhiệm vụ khiến cho làng ta tổn thất không hề nhỏ?”

Đôi mắt Akira nhíu mày lại. Hẳn lẳng lặng liếc nhìn về phía hai thiếu nữ. Thấy được Akira nhất thời hai người này ngay lập tức cúi chào. Tuy nhiên trên đường đi họ vẫn nghe được âm thanh bàn tán xì xào của đám người. Tình cảnh này diễn ra khắp nơi. Shinku chỉ khe khẽ thở dài một hơi.

Trong lòng Akira thầm nghĩ: “Xem ra là chú Nanh Trắng vì cứu đồng đội nên mới từ bỏ nhiệm vu của mình. Không ngờ chỉ mới như vậy mà tin đồn lan nhanh như thế. Cái này có gì đó không ổn? Không phải là Nanh Trắng mới trở về ngày hôm qua sao? Tại sao tin đồn lại lan nhanh như vậy. Hình như có người đang cố ý nhắm vào chú Sakumo đi!” Đầu Akira nhẹ nhàng lắc lắc. Hắn xem ra cái chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ. Ngay cả cái nhiệm vụ lần này sợ rằng cùng có bàn tay đen ở phía sau.

Cả bốn người lẳng lặng đi về phía trước. Tất cả đám người đều dừng lại trước một cánh cửa. Từ trong cánh cửa không ngờ có âm thanh vọt ra. Đôi mắt Akira nhíu lại. Hắn không nghĩ đến được rằng những lời này lại là những lời chỉ trích.