Hokage Chi Uchiha Akira

Hokage Chi Uchiha Akira - Chương 17: Chương 17: Nữ hoàng Sara của Rouran




Vài tháng trước, tại vương quốc Rouran trong vụng sa mạc gần Phong Quốc. Nó nằm gần sát biên giới giữa Hỏa Quốc và Phong Quốc. Nó chẳng qua chỉ là một nước nhỏ nằm tại nơi đó.

Một người thanh niên tóc vàng đột nhiên mở ra đôi mắt của mình. Hắn chớp chớp nhẹ đôi mắt của mình. Bàn tay của hắn day day huyệt thái dương của mình. Hắn cảm giác được một trận choáng váng đầu óc. Vừa rồi chuyện xảy ra khiến cho đầu óc của hắn có vài phần nhức nhối. Hắn khe khẽ lẩm bẩm: “Cha thực phiền phức quá đi!”

Khi hắn mở miệng nói ra câu này thì đôi mắt hắn nhíu mày lại. Hắn nghe được âm thanh của một thiếu nữ đang ca hát. Một thiếu nữ có mái tóc màu đỏ, đôi mắt màu tím trong sáng và làn da hồng. Nàng mặc một chiếc áo khoác màu tím, mặc một cái quần cụt khá đáng yêu. Môt đôi tất chân màu đen cùng với một chiếc dày màu hồng xinh xắn. Khuôn mặt xinh đep khiến cho người thanh niên không nhịn được dùng hai tay chắp lại trước ngực nắng nghe bài ca của nàng.

“Con đường của rồng sẽ được bảo vệ. Xuyên thủng bằng ánh kiếm nhìn lên bầu trời. Cát gió đang vùng vẫy dữ dội, ra hoa… Ánh sáng mặt trời nhún nhảy trong hoa và không bao giờ tà cả. Ánh sáng chảy theo hình xoắn ốc…”

Thấy được trên mắt của thiếu nữ chảy ra dòng lệ, nàng ngồi trên một bệ đá cất cao giọng hát người thanh niên mỉm cười nói: “Này, cho hỏi…”

Thấy được sự xuất hiện của người thanh niên đẹp trai với mái tóc màu vàng nhẹ nhàng phất phơ. Hắn luôn tự tin được rằng mình sẽ đứng trước nữ nhân đều đã hớp hồn các nàng. Tuy nhiên khiến cho hắn giật mình là nữ nhân này lại quay lại nhìn hắn. Bộ dạng của nàng có chút hốt hoảng ngay lập tức nhảy vọt xuống phía dưới đất. Thân thể nàng giống như con sóc nhanh chóng vọt về phía cửa ngầm phía dưới.

Người thanh niên tóc vàng với khuôn mặt đẹp trai dùng ngón tay gãi gãi sống mũi của mình sau đó nói: “Hài… là như cha nói hay sao? Thật là…”

Hai tay của hắn chống eo sau đó hắn ngẩng đầu lên quan sát thì thấy được ở trên trần nhà của nơi này thì có tất cả năm cái lỗ tròn ánh sáng chiếu xuống. Xem ra hình như hắn đang ở dưới đất sâu hoặc là ở một tòa tháp bị che kín. Hắn nhìn quanh thì nơi này chính là một đống đá vụn.

Bất chợt hai mắt của người thanh niên tóc vàng nheo lại. Hắn nhìn về phía cửa ngầm. Từ cửa ngầm trong lúc này không ngờ đã đứng chắn hai con rối. Thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười sáu mười bảy tuổi vừa nãy đang bộ mặt tò mò nhìn về phía hắn. Đột nhiên hai con rồi sắt có hình người đưa tay lên. Từ tay của chúng mở ra một đám phi tiêu bay về phía người thanh niên tóc vàng.

Tuy nhiên dường như nó va đập vào một cái màn sáng màu tím sau đó cả phi tiêu bị cắt thành mấy mảnh. Khóe miệng người thanh niên tóc vàng đẹp trai hơi nhếch lên: “Kết giới!”

Thân mình của hai con rối sắt nhanh chóng bay về phía người thanh niên tóc vàng. Tuy nhiên nó va đập phải kết giới nhanh chóng bị hủy thành nhiều món. Người thanh niên tóc vàng cau mày lại nhìn về phía người thiếu nữ đang dùng tay nắm lại đặt lên miệng ngơ ngác nhìn về phía mình. Bất chợt cơ quan ầm ầm khởi động. Cánh cửa đá nhanh chóng đóng lại chặn nối đi trước mặt người thanh niên và thiếu nữ.

“Hử…” Người thanh niên tóc vàng cực kỳ cao ngạo mở miệng một tiếng. Sau đó hắn nhìn về phía trên đỉnh đầu. Đôi mắt hắn hơi nhắm lại. Dưới chân súc thế, thân mình của hắn bắn nhanh giống như một viên đan. Từ dưới nền đất nơi hắn đứng xuất hiện nứt vỡ như một cái mạng nhện.

Choang!

Thân mình của hắn đánh tan lớp thủy tinh phóng ra bên ngoài. Bàn chân nhẹ nhàng đạp lên mặt đất. Hai bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ngước nhìn lên phía bên ngoài tò mò nói: “Vậy cha muốn nói đây là ta đã trở lại hơn hai mươi nắm trước sao? Nhiệm vụ lần này đúng là rắc rối thật đấy!”

Chân hắn đang đạp trên một thảm cỏ xanh, trung quanh là những cây cối khá lớn. Khiến cho hắn cực kỳ kinh ngạc là những chiếc tháp cực kỳ cao lớn khiến cho tầm mắt của hắn bị chú ý. Bàn tay hắn đưa lên đặt ngang mắt của mình vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên nói: “Thế nào nhỉ? Đây là Rouran thật sao?”

Thân mình của người thanh niên tóc vàng nhanh như con sóc đạp chân trên những tán cây phóng về phía thành phố. Hắn vừa đi vừa quan sát nơi này. Nơi này kiến trúc bởi những tòa tháp cao ngập trời khiến cho người người ngạc nhiên. Không ngờ trên sa mạc lại tồn tại một thành phố như thế này.



“Hử…” Bất chợt người thanh niên tóc vàng ngẩn ra. Bởi vì từ đằng xa đột nhiên bay tới một đám con rối sắt. Nếu như người hiện đại ở đây nhất định sẽ nhận định đám này là robot hình người mới đúng. Cả ba con rối ngay lập tức đáp xuống bên cạnh người thanh niên tóc vàng đem hắn vây lại bên trong.

Miệng người thanh niên tóc vàng nhếch lên, hắn mở ra đôi mắt của mình. Một đôi con người với tròng mắt màu đỏ có hình dạng đồ án kỳ lạ. Sau đó đồ án lại tiếp tục thay đổi. Nó chuyển thành một con tròng mắt với cái dòng xoáy tròn. Đó là những đường tròn đồng tâm, mắt của hắn hơi có màu tím.

Những con rối sắt có hình dáng to béo kia ngay lập tức muốn tấn công người thanh niên. Bàn tay của hắn đưa ra sau đó thét nhỏ một tiếng: “Thần La Thiên Chinh!” Một cỗ bài xích lực cực mạnh đem cả ba con rối đánh bắn ra.

Thân mình của mấy con rối bị đánh bay, nó lê dài trên đất của mình. Thân mình của hắn lóe ra những tia chớp màu tím sau đó chúng bốc chay rồi nổ tung. Khóe miệng của người thanh niên lại liên tục giật giật. Hắn mở miệng nói: “Có ý gì đây?”

Một đám robot liên tục bay về phía người thanh niên tóc vàng. Từ trên người chúng một đám tia chớp màu tím lóe lên. Ngay sau đó một đám tên lửa từ hông của chúng được khởi động. Đám súng này trực tiếp hướng về phía thanh niên tóc vàng bắn đi.

Oanh!



Đám tên lửa bay về phía người thanh niên, chúng phát ra một tiếng nổ cực kỳ lớn. Nhìn thấy vụ nổ nhất thời đám rối ngay lập tức dừng lại. Bụi mù tản đi để hiện ra một bộ xương đỏ rực bao lây cơ thẻ của người thanh niên kia. Bộ xương dần dần hình thành cơ xương sau đó bao phủ thành một cái hình nửa người hoàn chỉnh. Một cái nửa người có ba đầu sáu tay.

Người thanh niên ngạo nghễ nhìn về phía đám người máy này lẩm bẩm nói: “Thật là phiền phức!” Từ trong tay của người khổng lồ bằng lửa màu đỏ xuất hiện một tia sáng. Một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay hắn. Thanh kiếm trực tiếp vươn ra chém với tốc độ cực nhanh. Đám người máy ngay lập tức bị chém éo.

Thân mình ngay sau đó rơi lả tả xuống dưới đất. Có con bị chém trúng vị trí yếu hại thì ngay lập tức bị đánh nát.

Đôi mắt hắn mở ra nhìn chăm chú lên bầu trời. Ở trên bầu trời có một đám rối đúng hơn người máy lại bay tới nơi này. Hắn nhíu mày lại mở miệng nói: “Thật sự là một đám phiền phức mà!” Ngay lập tức thân mình của hắn biến mất tại vị trí của mình.

Một đám người máy bay về phía vị trí đứng của người thanh niên tóc vàng. Sau đó cả đám ngơ ngác nhìn về phía xung quanh. Bởi vì họ không có phát hiện được bất cứ dấu hiệu gì của sự sống cả. Sau khi bọn chúng quan sát một lúc thì mới bay đi.

Tại vị trí nền đất đá có hình dạng kỳ dị, một người nam nhân trung tuôi ngồi ở trên ghế đá. Đầu hắn quấn khăn, thân mình to béo mặc y phục màu đen cùng với áo choàng màu trắng. Con mắt to tròn mở ra. Hắn có một bộ râu quai nón và râu mép khá dài. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Hắn thực sự là ai? Tại sao lại có đôi mắt kinh dị như vậy? Hắn lại có thể dễ dàng đánh bại đám Ninja hình nhân. Ánh mắt đó là…”

Tại một khu vực khác người thanh niên tóc vàng ngạo nghễ đứng ở trên tháp nhìn về phía trước. Đột nhiên hắn nhíu mày lại bởi vì hắn nghe thấy được tiếng pháo hoa đang nở rộ đồng thời tiếng gọi của người dân: “Nữ hoàng, nữ hoàng…”


Thân mình của người thanh niên tóc vàng lóe lên. Hắn đạp chân thân mình phóng đi cực kỳ nhanh trên các bức tường của các tòa nhà trọc trời. Bất chợt đôi mắt hắn nheo lại cẩn thận nhìn xuống phía dưới.

Ở phía quảng trường lớn chẳng khác nào một lễ hội mở ra, người người đều đưa tay lên liên tục hô hào. Đồng thời pháo hoa bắn rộ vang giống như chào mừng vị nữ hoàng của họ. Con mắt của người thanh niên mở ra. Một ánh mắt vòng tròn đồng tâm có màu tím thâm thúy nhìn về phía dưới. Đôi mắt của người thanh niên nhìn về phía đám người liên tục đưa tay lên hô hào: “Nữ hoàng!” Khóe miệng người thanh niên nhếch lên cười nói: “Một đám con rối huh!?”

Trong một tòa tháp được thiết kế như là lễ cầu nguyện của người Đạo giáo. Tuy nhiên lại có một chiếc ghế ngồi ở phía cao tượng trưng cho thân phận của nữ hoàng. Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu đỏ lẳng lặng quỳ xuống ở dưới đất giống như đang cầu nguyện cái gì đó. Ánh sáng từ những tấm kính chiếu lên thân mình nhỏ bé của nàng.



Đột nhiên đôi mắt của nàng mở ra. Trong đôi mắt ấy tràn ngập tang thương nhìn chăm chú về phía cái ghế màu vàng được lát thảm đỏ nói: “Mẹ ơi!” Nàng hít nhè nhẹ hơi muốn cất tiếng ca: “Ánh sáng xuyên qua ngọn tháp. Mặt trời chói sáng và lộng lẫy…” Những ký ức xưa kia lại hiện lên trong ký ức của nàng.

Một cô bé với mái tóc màu đỏ ngoan ngoãn nằm gác đầu ở chân một thiếu phụ xinh đẹp có mái tóc màu đen. “Nhảy múa trong muôn hoa và không bao giờ tàn”

Thiếu phụ mặc y phục màu tím, trong tay cầm một cây đàn nguyệt đang dùng những ngón tay trắng hồng và mềm mại của nàng nhẹ nhàng gảy lên trên những cung đàn phát ra âm thanh tuyệt đẹp. Nàng vừa hát vừa gẩy đàn dưới ánh sáng nhẹ dịu từ trên cao chiếu lên thân mình của nàng và con gái nàng.

Sau khi kết thúc bài hát cô bé con với mái tóc màu đỏ ngẩng dậy nhìn về phía thiếu phụ. Đôi môi đỏ mọng của thiếu phụ chớp động mở miệng nói: “Sara. Một ngày nào đó con sẽ phải hát… Bài hát này vì sự bình yên và hạnh phúc của người dân ”

Cô bé nghe được những lời này thì hơi ngẩn người ra đáp lại: “Dạ…”

Vẻ mặt của thiếu phụ trở nên ôn hòa, nàng hơi di chuyển nhẹ nhàng đầu mình sau đó mở miệng đáp lại: “Lại đây hát cùng với mẹ nào!”

Cô bé ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ, thưa mẹ!”

Thiếu phụ bắt đầu gẩy đàn đồng thời cô bé cũng bắt đầu mở miệng ca hát cùng với nàng: “Ánh sáng xuôi theo hình xoắn ốc.” Thiếu nữ trầm ngâm nhớ lại những đoạn ký ức: “Đến khu vườn không còn nanh vuốt của Rồng…” Bất chợt một âm thanh vang lên đánh ngắt quoãng những suy nghĩ của nàng.

“Két”

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một người nam nhân trung tuổi bước về phía bên trong. Vẻ mặt của hắn béo tốt nhưng ánh mắt tràn ngập âm trầm. Hắn mở miệng hỏi: “Nữ hoàng Sara, cô đang làm gì vậy?” Sau đó hắn từ từ bước về phía thiếu nữ, vừa đi hắn vừa mở miệng: “Dân chúng đang chờ để nghe bài ca tôn kính của ngài. Xin ngài hãy mỉm cười với những người dân tôn thờ ngài và mẹ của ngài vì đã xây dựng thành phố Rouran tươi đẹp này. Ngài sẽ thay mặt mẹ của mình cai quản nơi đây”

Bàn tay của thiếu nữ nhẹ nhàng đưa lên lau đi khóe mắt của mình. Trên mặt của nàng cố gắng nặn ra nụ cười: “Vâng Anrokuzan”. Nâng lên thân mình của mình, nàng xoay người sau đó vội vàng chạy đi thay đổi y phục của mình. Người nam nhân gọi là Anrokuzan kia âm trầm nhìn về phía người thiếu nữ rời đi. Trong con mắt của hắn lóe lên một tia sát khí.




Đám người rối ở phía dưới liên tục đưa tay ra vẫy vẫy: “Nữ hoàng!” Nếu như nhìn bình thường thì chúng chẳng khác nào người thật cả. Dường như chúng đã dùng một thuật biến hình nào đó.

Tứ phía cánh cửa gỗ ở trên tháp cao từ từ mở ra, thiếu nữ với mái tóc màu đỏ ăn mặc một thân quần áo nữ hoàng. Nàng đội một cái mũ trắng. Ánh mắt người thanh niên nheo lại nhìn về phía trước mặt người thiếu nữ đang ở phía đài cao lẩm bẩm nói: “Cô bé này… là nữ hoàng sao huh?”

Đám người rối rối rít với nhau kêu gào: “Nữ hoàng Sara, nữ hoàng Sara…”



“Hả…” Hai tay của thanh niên tóc vàng khoanh trước ngực. Hắn cực kỳ ngão nghễ đáp lại: “Nữ hoàng Sara sao? Cái tên không tệ rất đáng yêu đây!” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng vân vê đôi môi của mình. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía thiếu nữ cảm giác được nàng quả thực có vài phần làm cho hắn cảm giác vui vẻ.

Hắn quả thực không nghĩ đến khi cô bé này ăn mặc sang trọng lạ toát ra vẻ khí thế như vậy. Cả người tỏa ra vài phần khí thế quý phái. Bất chợt hắn mở miệng đáp: “Với Yukie-chan và Haruna-chan cũng không kém là bao a! Xem ra đều là nữ hoàng mà. Chỉ là không biết trên giường nàng có thể so sánh được với Yukie cùng Haruna mặt ngoài cao ngạo nhưng trên giường thì điên cuồng không đây?” Trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười tà. Phía dưới hạ thể của hắn bắt đầu hơi nhổng lên theo phản ứng sinh lý.

Phía sau nàng lẳng lặng đi theo hai Ninja con rối. Đứng trước bục lớn, bàn tay của nàng lẳng lặng đưa ra kính chào người dân của mình. Đôi mắt của người thanh niên tóc vàng nheo lại, hắn nhìn thấy được từ đằng sau một bàn tay đưa ra đẩy thiếu nữ về phía trước. “Hơ…” Thiếu nữ giật mình, thân mình lảo đảo đi về phía trước.

Khi mà nàng dẵm chân về phía trước gần bục lan can thì không ngờ đám lan can nhanh chóng sụp đổ. Khóe miệng của người thanh niên cong lên cười gằn nói: “Anrokuzan sao? Hay ta gọi người với một cái tên khác nhỉ?”

“A…” Thiếu nữ hét thảm lên một tiếng. Thân mình của nàng rơi xuống phía dưới, con mắt mở lớn đầy kinh hoàng và sợ hãi. Bởi vì quá sợ hãi nên ngay lập tức nàng nhắm mắt lại. Nàng không biết mình đã chết chưa nữa. Hai mắt nàng nhắm nghiền lại không dám mở ra chút nào. Tuy nhiên âm thanh của một thanh niên đã cắt đứt suy nghĩ của nàng.

“Uy, né nữ hoàng bé con! Em không sao chứ?”

Bất chợt nàng mở ra đôi mắt của mình, một người thanh niên tuấn tú đang nhìn về phía nàng. Mặc dù hắn rất tuấn tú nhưng nàng vẫn theo bản năng giật mình. Trong thoáng chốc hai má của nàng ửng hồng. Tuy nhiên nhớ tới cái gì đó thì thân mình của nàng co lại sau đó vươn tay ra muốn tung một cú tát cực mạnh lên mặt của người thanh niên tóc vàng này.

Bàn tay của nàng ngay lập tức bị hắn bắt lấy, hắn mở miệng nói: “Đây là cách mà các nữ hoàng giống như nàng cảm ơn với người đã cứu mình sao hả bé con xinh đẹp và đáng yêu!”

Cảm giác được mặt có chút đỏ, trái tim của nàng chợt rung động, nàng ngay lập tức dãy dụa ra. Hiện giờ nàng đang bị hắn bế kiểu công chúa. Hai bàn tay của nàng liên tục rùng rắng cố gắng thoát ra việc mình bị hắn ôm chặt lấy. Miệng của nàng phản bác nói: “Bỏ ta ra… Đồ xấc xược… ”


“Uy, này… này…” Dường như thiếu nữ dãy dụa quá mạnh mẽ khiến cho hắn rất khó lòng không buông được nàng ra. Cảm giác được trong lòng mình có cỗ lửa giận. Phải biết được rằng hắn chính là người vừa rồi đã cứu nàng vậy mà cô bé này lại không biết cảm ơn hắn. Thế là sao đây?

“Ư…” Con mắt của thiếu nữ mở cực lớn nhìn chăm chú trước mặt. Bởi vì trong lúc này đôi môi của hắn đã trực tiếp áp lên đôi môi của nàng. Đôi môi mềm mại của hắn áp lên đôi môi của nàng. Nàng chỉ cảm giác được trong đầu của nàng phát ra một tiếng. Hắn hôn một nụ hôn cực kỳ sâu vào đôi môi của nàng. Nàng chỉ cảm giác được trên môi truyền đến cảm giác tê dại sau đó chiếc lưỡi của hắn trực tiếp càn quét vào bên trong.

Thanh niên cảm giác được một mùi hương thơm ngát của xử nữ truyền vào mùi của mình. Chiếc lưỡi đinh hương của thiếu nữ trực tiếp bị hắn càn quét. Vị nước miếng thơm ngon của nàng có vị thơm nhẹ nhẹ. Hắn tham lam bú mút lấy. Sau một hồi lâu hắn mới tách ra, đôi mắt hắn ngạo nghễ nhìn về phía ánh mắt ngơ ngác của thiếu nữ nói: “Xem ra em đã bình tĩnh lại rồi! Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”

Đôi mắt thiếu nữ mở to hơi rung rung một lúc sau nàng hét lớn một tiếng: “Aaaa… Đồ biến thái!” Hai tay của nàng trực tiếp đặt trước ngực. Bàn chân của nàng liên tục muốn dãy dụa.

Âm thanh cực lớn từ miệng của nàng phát ra chấn đau cả màng nhĩ của hắn. Hắn không nhịn được bất đắc dĩ phải nhắm lại một bên mắt đầu hơi lùi về phía sau. Thân mình của thiếu nữ dãy ra nhanh chóng thoát được kiểu bế công chúa của hắn. Hai bàn tay của nàng đặt trước ngực thân mình lùi về phía sau cảnh giác nhìn về phía hắn.

“Ha…” Bàn tay của thanh niên tóc vàng đưa ra phẩy phẩy. Hắn chớp nhẹ một bên mắt nhìn về phía thiếu nữ nói: “Bé con, tiếng gào của em lớn thật đấy. Giọng em lớn như vậy thảo nào tiếng ca của em tốt như vậy a! Hử…” Bất chợt hắn phát hiện được một đám Ninja con rối đang ở đằng xa bay tới nơi này.

“Hơ…” Thân mình của hắn lóe lên xuất hiện ở trước mặt nàng. Ngay sau đó hắn đem nàng bế lên sau đó thân mình của nàng lóe lên rồi biến mất.

Thân mình của hai người lại hiện ra dưới một cái cây có tán cực kỳ um tùm. Hắn lẳng lặng đem Sara đặt xuống phía dưới sau đó mỉm cười nhìn về phía làng nói: “Đúng rồi chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”


Bốp!



Bàn tay của Sara đưa ra tung ra một cái tát trời giáng vào mặt của người thanh niên tóc vàng và đẹp trai này. Tuy nhiên da mặt của người thanh niên tóc vàng này quá dày khiến cho bàn tay của nàng có chút đau. Dường như hắn lẳng lặng nhìn nàng một cái sau đó bàn tay ngày lập tức nắm lấy tay của nàng. Đôi môi hắn trực tiếp bá đạo hôn lên môi của nàng một nụ hôn thật sâu nữa.

Bốp!

Lại một cú tát như trời dáng từ bàn tay của Sara đánh mạnh lên mặt của người thanh niên sau nụ hôn sâu đó. Người thanh niên tóc vàng lại không chịu thua liền tặng cho nàng một nụ hôn thật sâu.

Bốp!

Lại một cái tát vang lên. Hắn lại cưỡng hôn nàng một nụ hôn thật sâu khác. Hai người một người thì đánh một người thì hôn.

Đến gần nữa ngày thì hai người mới kết thúc tuy nhiên phần thua thuộc về Sara bởi vì bàn tay của nàng đã đỏ bừng trong khi mặt của hắn vẫn trơ ra như đá. Hắn mỉm cười có vài phần đắc thắng. Trong lòng Sara tràn ngập giận dữ thầm nghĩ: “Đúng là tên vô lại!” Tuy nhiên nàng không phủ nhận được rằng hắn quả thực rất đẹp trai nhưng hắn lại dám mạo phạm một nữ hoàng như nàng hiển nhiên trong lòng nàng lúc này vô cùng tức giận

Hai vai người thanh niên nhún nhún vai cười nói: “Được rồi, em tên là Sara đồng thời cũng là nữ hoàng của đất nước này đúng không?”

Sara chăm chú nhìn về phía người thanh niên tóc vàng nói: “Tôi là nữ hoàng của đất nước Rouran, Sara…” Trong giọng nói đầy trịnh trọng và tự hào.

Người thanh niên tóc vàng mỉm cười đáp lại: “Tên của anh là Uchiha Nawaki, một Ninja… Đồng thời cũng là Ninja mạnh nhất thế giới hiện nay!” Hắn ngước lên trời nhìn xung quanh nói: “Vậy thực sự nơi này chính là Rouran sao?”

Trong lòng của Sara thầm nghĩ: “Tên này thật sự khoác loác!” Đầu của người thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy, nơi này là Rouran. Với tôi, Rouran còn quý hơn cả mạng sống của tôi, tôi được thừa hưởng nó từ mẹ tôi đó…”

“Ha, vậy sao?” Hai vai của người thanh niên hơi nhún nhún sau đó hai tay rang rộng. Hắn tò mò mở miệng hỏi: “Đúng rồi em có biết được tại sao mình rơi từ trên tháp cao xuống hay không?” Ánh mắt của hắn liếc về phía trên đài cao. Có lẽ Nawaki đã nhìn được người nào làm nhưng hắn không có ý định đi vạch trần người nam nhân có cái tên giả Anrokuzan kia.

“A” Nghe được lời của Nawaki, nhất thời Sara ngẩn người ra. Đầu nàng ngay lập tức ngẩng lên nhìn về cái tháp ở phía xa sau đó nói: “Tôi bị ai đó đẩy từ phía sau…”

“Ra là vậy sao?” Ngón tay của hắn gãi gãi sống mũi của mình nhàn nhã nhìn về phía thiếu nữ nói: “Vậy ra là ai đó đang muốn giết em sao hả bé con?”

Nghe được lời nói của Nawaki thì ngay lập tức Sara có vài phần tức giạn phản bác lại: “Không thể! Tại đó không có ai muốn giết tôi cả. Anh cũng thấy rồi đó. Mọi người ở đây đều chào đón tôi một cách nồng nhiệt. Còn nữa đừng gọi tôi là bé con!” Bàn tay của nàng đưa ra gạt phắt muốn biểu lộ ra bất mãn của mình.

Đầu của người thanh niên tóc vàng đẹp trai tên Nawaki kia nghếch lên tò mò nhìn về phía thiếu nữ nói: “Vậy tại sao có người muốn từ đằng sau đẩy em đây? Kẻ nào có vấn đề về tâm lý muốn mưu sát nữ hoàng sao?”

Nghe thấy lời của người thanh niên này đầu nàng hơi cúi xuống, thân mình nàng rơi vào trầm tư. Sau một lúc suy nghĩ nàng mới mở miệng nói: “Đó… Có thể do tôi bất cẩn trượt chân té!”

“Ha…” Hắn khoanh tay trước ngực sau đó cười nhạt nói: “Trượt chân té sao, huh!?” Ánh mắt của hắn tò mò quan sát về phía thiếu nữ sau đó mở miệng đáp lại: “Vậy anh chỉ nói mấy điều như sau cho em biết! Ân, nói đúng hơn là một người tên Mukade…”