Hokage Chi Uchiha Akira

Hokage Chi Uchiha Akira - Chương 1: Chương 1: Tu chân thực sự tồn tại?




Một thanh niên mặc một thân quần áo màu đen, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía trung quanh. Xung quanh hắn là bốn người khác gồm hai nam và hai nữ. Trên người họ cũng tràn đầy vết thương. Tuy nhiên những vết thương trên người họ đều đã khô. Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen nhánh, bộ ngực cao vút, ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía xung quanh: “Wow…”

Lúc này năm người đang đứng ở trước một tòa đại điện cực kỳ lớn, bốn phía xung quanh có vài phần đổ nát tuy nhiên ánh sáng lấp lóe của nó do những viên đá phát sáng kỳ lạ khiến cho cả nơi này sáng rực. Để cho đám người cực kinh ngạc đó chính là phía trung quanh để đầy đủ các loại cổ quái kiếm, rìu, đao, búa…

Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, thanh niên mặc y phục màu đen mở miệng nói: “Thật là kỳ quái, khi ta bước vào nơi này thì dường như dị năng bị áp chế rất mạnh. Ngay cả nội lực cũng bị áp chết đến khủng khiếp. Cái nơi này đến tột cùng là sao chứ?” Hắn ngẩng đầu quét nhìn về phía xung quanh. Bàn tay của hắn đưa lên hướng về phía một hòn đá, hòn đá ngay lập tức bị hắn hướng về thì bắt đầu bay lên trong không khí.

Khóe miệng người thanh niên mặc y phục màu đen liên tục co giật nói: “Thực lực bị áp chế khủng khiếp mười không còn một.”

Một thiếu nữ trong đó có vài phần lo lắng nói: “Sao đội yểm trợ đến lâu như vậy nhỉ đội trưởng?”

Một nam nhân mặc áo xanh cao lớn đồng thời có vài phần tuấn tú nói: “Ai biết mấy tên đó đi đường nào rồi!”

Một số chỗ còn đặt mấy cái giá sách với nhau. Người thanh niên béo tốt chạy đến phía trước bắt lấy một quyển sách. Trên quyển sách bám đầy bụi đất. Khóe miệng của hắn liên tục giật giật sau đó hét lên một tiếng nói: “Mọi người đến đây xem này!”

Bốn người còn lại vội vã chạy tới một cuốn sách lật xem. Nhìn đám ký tự cực kỳ lạ thì mấy người mới giật mình kinh ngạc mở miệng nói: “Mấy thứ này đây là…”

“Tu chân pháp quyết hạ phẩm: ‘Hoàng long quyển’”

“Tu ma pháp quyết trung phẩm: ‘Huyết hải ma công’ ”

“Pháp thuật: ‘Nộ viêm quyết’ ”





Mấy người nhìn về phía nhau sau đó kinh ngạc đồng thời hô lên: “Công pháp tu chân?”.

Người thanh niên mặc áo đen nhìn về phía mấy người này mở miệng đáp lại: “Công pháp này liệu có phải là công pháp tu chân hay không chúng ta chưa biết được. Chúng ta chờ đợi mấy tên giám định kia đi tới nơi này đã. Thật là…“ Người thanh niên quay về phía đắng trước một con đường tối nói: “Đám người này thật sự là… Không hiểu sao mấy lão đầu lại để ấy tên giam định sư lề mề như vậy đi cùng chúng ta còn bắt đám dị năng chúng ta phải đi trước dò đường…”



Ánh mắt thanh niên mặc áo đen tùy tiện quét qua đám hàng thấy có một chiếc ngọc màu trắng. Bốn người kia thì đều hứng thú mở ra mấy cuốn sách tu chân nhìn về phía chúng. Bàn tay thanh niên mặc áo đen vuốt ve chiếc ngọc giản, đôi mắt hắn nhíu lại. Hắn thực sự có chút tò mò về cái ngọc giản này. Tinh thần lực của hắn thử thẩm thấu vào trong chiếc ngọc giản này.

“Ui…”

Đột nhiên một lượng lớn thông tin tràn ngập vào trong đầu của hắn. Hắn cảm giác được đầu có chút đau đớn. Một bộ công pháp tu luyện có tên gọi là trường sinh quyết truyền vào đầu của hắn làm cho đầu của hắn đau nhói. Hai người nữ nhân xinh đẹp trong nhóm hướng về hắn ân cần hỏi han nói: “Đường Tuệ ngươi làm sao vậy?”

“Ta không sao?” Bất quá khuôn mặt của Đường Tuệ ngay lập tức biến sắc nói: “Mọi người cẩn thận có kẻ địch đang đến nơi này!”

Nghe thấy khuôn mặt bốn người đều lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Một người trong đó ngay lập tức mở miệng nói: “Làm sao có thể? Không phải cục cuốc an đã cho phong tỏa nơi này hay sao?”


“Chết tiệt!” Đường Tuệ đột nhiên cau gắt nói: “Là đám người David cùng với Anna đang dẫn người tới nơi này. Hiện giờ chúng ta tiến vào nơi này ngay cả dị năng cũng bị áp chế rất mạnh. Đám người họ chắc chắn cũng không ngoại lệ. Nhanh chóng lấp đi chiến thuật của chúng ta là…” Đường Tuệ nhanh như chớp nói ra chiến thuật của mình.

Đám người Đường Tuệ nhanh chóng lấp vào phía mọi thứ. Mặc dù nơi này có một loại dị năng lượng áp chế đám người dị năng như bọn họ nhưng có vẻ như vẫn đảm bảo được một phần sức mạnh phát ra. Mặc dù dị năng cùng với nội lực bị áp chế nhưng xét về thực lực đám người ở đây thì đều vẫn thuộc loại không phải cứ có súng ống sẽ đánh thắng được họ. Hiện giờ Đường Tuệ cũng hy vọng lực lượng của đám người kia bị áp chế.



Một đội gồm ba mươi người cầm đầu là sáu người, trong đó có hai nữ và bốn nam. Tên thanh đeo một đôi mắt kính màu đen, thân hình nở nang trong lúc này đã mở miệng nói: “Chết tiệt, nơi này là nơi quái nào thế nhỉ. Ngay một phần dị năng cũng không xử xuất ra được?”

Một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt trắng nhợt và mái tóc màu vang mở miệng đáp lại: “Không chỉ có ngươi mà ngay cả năng lượng ma lực trong người ta cũng bị chèn ép rất khó mà sử dụng được. Nơi quái nào thế nhỉ?”

Một thanh niên với mái tóc màu vàng ăn mặc một bộ quần áo sáng trọng đi giầy da màu đen. Bàn tay hắn thử đưa ra, trong bàn tay của hắn bốc ra một ngọn lửa. Hắn lắc lắc đầu một cái nói: “Nói nhảm gì nhiều như vậy!” Hắn quay về phía đám người áo đen nói: “Đã xác định được vị trí của họ chưa?”

Một tên mặc bộ quần áo quân sự đeo lên một cái ống nhòm nói: “Thưa ngài, họ ở phía trước 500m. Một người lấp sau cây cột, một người lấp sau tảng đá lớn, một người lấp sau vách tường…” Thông qua ống nhìn cảm ứng người mặc bộ đồ áo đen đeo lên một cái ống nhóm đáp lại lời của người thanh niên này.

Người thanh niên với mái tóc màu vàng nhìn về phía đám người một lúc. Trong nhóm người ở đó có người nhẹ nhàng gật đầu một cái. Người thanh niên quát lên một tiếng nói: “Được rồi chúng ta đi!”

Khóe miệng của Đường Tuệ cong lên một tiếng cực kỳ vui vẻ: “Ngu ngốc! Mặc dù có ống nhóm x-quang nhưng ngươi có bao nhiều phần nắm chắc có thể dựa vào đám kia tấn công chúng ta. Chỉ cần ngươi tiến vào không sợ ngươi không mắc bẫy”


Ba mươi người từ từ tiến về phía bên trong. Ánh mắt Đường Tuệ cười lạnh nói: “Nào, nào nổ đi, nỏ đi chứ?” Tuy nhiên ánh mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc phát hiện được không có chuyện gì xảy ra. Hắn nghĩ rằng khi mà đám người thanh niên tóc vàng tấn công vào nơi này hắn sẽ cho nổ đám cửa để ngăn chặn đám người ở đây một khoảng thời gian như vậy hắn có thời gian giải quyết đám người David.

“Hahahaha…” Người thanh niên tóc vàng với ánh mắt tràn đầy coi thường nhìn về phía trung quanh nói: “Đường Tuệ, vô dụng thôi! Lần này không ai giúp được ngươi nữa đâu. Ngươi biết đấy dị năng bây giờ vô dụng!”

Nghe thấy vậy thì Đường Tuê giật mình một cái. Hắn đưa bàn tay ra thử sử dụng dị năng thì hoàn toàn không có hiệu quả dị. Hắn cực kỳ kinh hãi. Bất chợt người thanh niên tóc vàng kia lại tiếp tục nói: “Thế nào? Mày không sử dụng được tinh thần lực dị năng nữa hả ? Hắc, hắc… hiện giờ tao mời được một Anti-ESP cùng với đẳng cấp như mày tốn quả thực không ít tiền đấy. Mày nghĩ sao trong lúc mà mày không dùng được dị năng của mày nữa. Mày hiện giờ chẳng khác nào một người bình thường cả. Nói với tao cảm giác của mày lúc này đi? Có cảm giác được bất lực hay không nào?”



Cả đám người Đường Tuệ đều hít thở không thông. Bởi vì với đám người này mất đi dị năng chẳng khác nào cá mắc cạn so với người bình thường không khác hơn là bao. Có lẽ họ mạnh hơn một chút do được luyện tập võ công nhưng luyện tập để có thể đấu với súng đạn là chuyện không thể nào xảy ra.

Nữ nhân tóc vàng xinh đẹp với làn da tái nhợt vân vê đôi môi đỏ mọng của mình, chiếc lưỡi của cô nàng liếm đôi môi của mình một cái sau đó tiếp tục nói: “Anh chàng tuấn tú, sao anh không để cho em cắn anh một cái nhỉ. Mùi vị máu tươi từ cổ của anh chảy ra hẳn là rất ngọt ngào đó a! Anh đúng là loại người em thích mà…”

Tên nam nhân cao lớn nhìn về phía nữ nhân tóc vàng xinh đẹp lắc đầu. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Con dơi cái này xem ra cuồng tên Đường Tuệ kia lắm rồi. Con đàn bà này quả thực bệnh hoạn hết chỗ nói! Ôi chúa ơi, tại sao người bắt con cùng nhóm với những tên biến thái như thế này?”

“Đường Tuệ…” Người thanh niên tóc vàng kia mở miệng nói: “Chúng mày tự mình ra hay là để tao mời chúng mày ra khỏi nơi này!?”

Đường Tuệ nhìn quay sang một thiếu nữ tóc màu đen. Hai người nhìn nhau trao đổi. Đám người Đường Tuệ từ từ bước ra khỏi nơi bị nấp. Đám người phía trước mặt họ đều cầm mũi súng chĩa vào đám người của Đường Tuệ. Đám người Đường Tuệ nhìn nhau một cái.

Bất chợt tất cả vươn ra, mỗi người một loại vũ khí cực nhanh bắn về phía kẻ thủ. Đường Tuệ dùng bốn cái phi đao bắn ngập cổ mấy tên áo đen. Đám người này không kịp hét một tiếng ngay lâp tức dùng tay bụm cổ ngã xuống đất. Người thanh niên tóc vàng hừ lạnh nói: “Đường Tuệ, mày muốn chết? Giết chúng cho tao!”


Ngay lập tức đám người đưa súng lên nổ. Tiếng đạn nổ bắn lung tung khắp nơi. Thân mình Đừng Tuệ vọt thẳng về phía một chỗ lấp gần nhất. Bất chợt Đường Tuệ thấy cả người tràn ngập rung động. Cả khu vực này hơi rung lên ngay sau đó một vụ nổ lớn vang lên. Tất cả không kịp tránh thoát, Đường Tuệ mở miệng nói: “Đ*t mẹ phim mới chả truyện!”

Theo như những bộ phim tiên hiệp hoặc tìm kho báu gì đó những cảnh sập hang động hoặc nổ tung do cấm chế bom mìn gì đó thì hang động phải rung lên một lúc. Ngay sau đó nhân vật chính cùng bằng hữu của hắn hét lên một tiếng: “Nguy rồi, mọi người chạy mau hang động sắp sụp…” Có lẽ sẽ đại loại như thế nhưng hiện giờ tại chỗ của hắn chính là lập tức nổ thì nổ luôn chẳng kịp cho bất cứ ai nói một câu như thế nào.

Mọi thứ dường như chậm lại trước mặt của Đường Tuệ. Cái loại lực lượng này không phải giống như ánh sáng lẩm lòe mà một loại lực lượng kỳ lạ giống như sóng rung động trong không khí. Nó đánh nát cả không khí tạo ra những hỗ đen nhân tạo rất bé. Đám người gặp thứ này dường như bị đánh nát rồi cắn nuốt. Chính Đường Tuệ cũng bị loại năng lượng tê liệt này cắn nuốt.

Không biết có phải trước khi chết mà toàn bộ ký ức đời người lướt qua trong nháy mắt hay không. Hắn giống như đang xem lại một bộ phim vậy.


Đường Tuệ sinh ra tại trong gia đình họ Đường. Gia tộc hắn chính là Đường Môn nội tiếng năm xưa. Hiện giờ họ vẫn giữ vững là một trong các cổ võ thế gia. Tuy nhiên võ công của Đường Môn vốn đã thất truyền. Bởi vì gia tộc sa sút mà Đường gia đã lén lấy trộm và kết hợp các loại võ công với nhau.

Từ nhỏ sinh ra thì Đường Tuệ có trí nhớ hơn người nên hắn học rất nhanh. Công pháp của Đường Môn chính là Huyền Thiên Bảo Lục. Đường Môn tinh túy là cái gì? Ám khí, độc dược cùng khinh công. Đường Môn nội môn cùng ngoại môn khác nhau lớn nhất, chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn lấy cơ quan loại là chính, mà nội môn lại là thủ pháp chân chính. Độc dược bình thường là ngoại môn mới dùng, nội môn đích truyền đệ tử ám khí rất ít dụng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.



Đáng tiếc đó chính là Đường Môn trước kia đến hiện nay Đường Môn cũng không còn lưu giữ nhiều. Đường Môn chỉ còn lưu giữ được nội công tâm pháp Huyền Thiên Công, luyện tay phương pháp Huyền Ngọc Thủ. Luyện nhãn phương pháp Tử Cực Ma Đồng, khinh thân phương pháp Quỷ Ảnh Mê Tung, cùng với ám khí sử dụng phương pháp. Bởi vì hắn là dị năng giả sử dụng tinh thần lực nên cũng chỉ có học qua Huyền Thiên Công, khinh thân phương pháp Quỷ Ảnh Mê Tung. Đồng thời hắn rất mê món phi đao, ai bảo hắn nghiện phim Lý Tầm Hoan đây? Hắn mặc dù nhớ đến một loại khác gồm luyện nhãn Tử Cực Ma Đồng nhưng hắn thường dùng tinh thần lực quét xem thay ắt.

Qua thời gian dài tích lũy thì Đường Môn cũng tìm được mấy loại phương pháp luyện thể. Trong đó có dịch cân kinh và nội gia quyền đều thích hợp với con em của Đường gia. Nguyên nhân tại sao Đường Môn lại chấp nhận cho họ tu luyện mấy thứ này đơn giản bởi vì thân thể vốn là tiền vốn của con người. Thân thể khỏe mạnh mới có thể phát huy tốt nhất sức chiến đấu. Đường Tuệ cũng cho là như vậy. Mặc dù hắn có dị năng là tinh thần lực liên quan đến não bộ mà không phải thân thể nhưng hắn vẫn không ngại mà tu luyện thân thể. Phải biết thân thể là tiền vốn của con người.

“Cha, cha… cha xem này con có thể khiến cho hòn đá kia bay lên a!” Bàn tay của một cậu bé ba tuổi đưa ra, một viên đá khá lớn bay lên. Ánh mắt của người nam nhân ngoài hai mươi tuổi trở nên kinh ngạc. Cậu bé lại cười hì hì nói tiếp: “Cha, không chỉ vậy a…” Bàn tay cậu bé đưa ra một đám nước bị cậu bé nhấc lên. Chúng biến thành một quả cầu nước trôi lơ lửng trong không khí.s

Một cậu bé nhỏ tuổi lấp sau cánh cửa nhìn về phía bên trong. Hai người ngồi đối diện với nhau, một người trong đó hắn cực kỳ quen thuộc là cha của hắn. Một người khác có khuôn mặt khá thân thiện, phía sau họ là hai người theo sau. Người nam nhân có khuôn mặt cực kỳ thân thiện kia mở miệng nói: “Đường Phong, anh hãy sũy nghĩ một chút. Cậu bé chính là báu vật của quốc gia. Dị năng của nó mặc dù mới thức tỉnh nhưng đã đạt được sức mạnh cấp B. Sau này nếu cậu bé trở thành một dị năng cấp S như vậy quốc gia tuyệt đối sẽ trọng dụng cậu bé…”

Nam nhân tầm trung tuổi nâng lên chén trà nhấm nháp một cái. Ánh mắt của hắn rơi vào tình trạng im lặng cũng không có mở miệng. Người nam nhân ngồi đối diện kia lại tiếp tục khuyên can nói: “Hiện giờ không còn như xưa. Đường Môn vốn cũng không còn huy hoàng. Thời đại này chính là thời hiện đại. Cổ võ không thể thắng được súng ống mà lực lượng có thể ngang với súng ống chính là các dị năng giả. Ở nơi đó câu bé sẽ có điều kiện phát triển tốt hơn!”

Hình ảnh đồng đội chết đi, hình ảnh đồng đội phản bội, hình ảnh người yêu thương đầu tiên… Tất cả những thứ hình ảnh này xẹt qua đầu của Đường Tuệ. Sau đó hắn cảm giác được không gian trở nên tối đi.

Đôi mắt của Đường Tuệ chớp chớp, hắn mở ra đôi mắt thì thấy được không gian bốn phía toàn là màu trắng. Hắn dẵm lên một thứ gì đó giống như nước nhưng hắn lại cảm giác được giống như mình không phải dẫm lên nước. Đôi mắt hắn từ từ mở ra, hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Đây là địa ngục sao?”

Sương khói tràn ngập khắp nơi. Sương khói từ từ tản đi để lộ hình dáng của một người. Người này trong tư thế ngồi. Sương khói bắt đầu tản đi, đó là một lão già mặc áo bào trắng. Chính xác là một lão đầu mặc áo bào trắng giống như ma. Đây chính là cảm nhận đầu tiên của Đường Tuệ về cái lão già này.

Hình ảnh dần dần rõ ràng dần. Khóe miệng của Đường Tuệ giật giật. Một lão già ngồi trên một tảng đá mặc một thân quần áo màu trắng. Lão già có mái tóc màu đỏ nâu nhạt, chòm râu dài cũng màu nâu nhạt. Trên cổ đeo một chuỗi ngọc đúng hơn là hình dấu hỏi thì chính xác hơn. Phía trên cổ áo của lão già cũng có in hình giống như chuỗi ngọc. rong tay lão già chống một cây trượng cổ quái. Đầu cắm dưới đất là hình chữ C gắn vào thanh sắt. Đầu phía trên chính là hình chữ O cùng với các thanh sắt chữ O nhỏ hơn móc vào hình chữ O lớn.

Điều làm cho Đường Tuệ cực kỳ kinh ngạc là lão già này lại có ba mắt cùng với hai sừng. Hắn liên tưởng đến quỷ của địa ngục. Ở giữa trán là một con mắt màu đỏ cùng với những đường tròn đồng tâm. Hai bên mắt bình thường thì cũng là đôi mắt có màu tím nhạt cùng với đường tròn đồng tâm làm cho người ta có cảm giác nhìn vào có cảm giác chóng mặt. Ngoài ra một điều là lão già này đang lơ lửng mà không phải đang ngồi trên vật nào đó.

Ngay lập tức Đường Tuệ nhìn về phía lão già mà tràn đầy đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”