Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 19: Vô Cùng Bất Lực, Vô Cùng Phẫn Nộ




Chương 19: Vô Cùng Bất Lực, Vô Cùng Phẫn Nộ

Lão yêu len lút đi vào bên trong bí cảnh, trước khi đi hắn còn tản ra thần thức xung quanh để thăm dò, cũng may Xà Minh phản ứng nhanh, lập tức bóp nát một tấm ngọc giản có thể ngăn chặn thần thức thăm dò.

Lão yêu cảm thấy vẫn không ổn, lại toả ra thần thức thăm dò một vòng nữa.

Lần này Xà Minh hoảng rồi, trong người hắn chỉ có một tấm ngọc giản, bây giờ nếu bị phát hiện thì phải đánh nhau một trận to, chỉ sợ khi ấy sẽ kéo thêm mấy cái cấp năm cường giả tới, cho dù có là Lam Trạch tiền bối cũng khó đánh.

Ai mà ngờ, lần này Thanh Phong lại không chút hốt hoảng, nhân cơ hội lão yêu đang toả ra thần thức, hắn đã cầm một chiếc nhẫn trữ vật, dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao thẳng tới trước mặt lão yêu, nhét nhẫn vào trong miệng hắn.

Sau đó… Lão yêu trực tiếp nằm xuống, không cách nào động đậy.

“Ừm, đơn giản.”-Thanh Phong mỉm cười nhìn lão yêu ngất xỉu.

Xà Minh bên ngoài nhìn vào không cách nào hiểu được, đây là hai cái cấp năm cường giả, cho dù chênh lệch cũng không thể nào một đòn miểu sát được.

Cũng có thể đây chính là thực lực của Vạn Yêu Đình người hành tẩu, chính là yêu trong yêu, tuyệt thế thiên kiêu.

“Tiền bối, ngài làm sao có thể đánh bại hắn chỉ với một đòn như vậy?”

“Xài tiền thôi, không có gì đáng ngại.”

Xà Minh im lặng, xài tiền đánh ngất một cái cấp năm cường giả?

Thật ra, Thanh Phong bỏ sẵn vào bên trong nhẫn trữ vật hơn trăm viên linh thạch nhân tạo do Trường Tử tạo ra, sau đó nhét vào miệng lão yêu, trực tiếp bạo nổ.

Ban đầu lão yêu tiếp nhận linh khí, phi thường hưng phấn, định dùng linh lực ngưng đột phá bình chướng, ai mà ngờ nồng độ linh khí quá cao, cũng quá nhiều, trực tiếp đem hắn quá tải, trọng thương mà ngất xỉu.



Kì kinh bát mạch đều bị linh khí tổn thương, nếu không có đan dược phù hợp, hắn đời này không cách nào đột phá.

Sở dĩ Thanh Phong chỉ có ba thành cơ hội thành công là bởi vì nếu thật sự chiến đấu, làm gì có cơ hội nhét cái này vào mồm hắn.

Cũng may, con hàng này cẩn thận quá mức, đem thần thức toả ra mấy vòng, làm bản thân phản ứng trì trệ đi một chút, tạo ra cơ hội cho Thanh Phong nhét vào mồm.

Cách nào cũng chỉ có một mình Thanh Phong làm được, bởi vì quá phá của, cực kì phá của. Đơn thuần là lấy tiền đ·ánh c·hết người khác theo đúng nghĩa của nó.

Lúc này, bí cảnh rung động dữ dội, không gian bị phong toả đã mở ra.

Xà Minh dựa vào khứu giác khủng bố của mình, ngửi được một mùi máu tanh không cách nào tưởng tượng, vẻ mặt hắn lập tức trở nên vặn vẹo không thể hình dung bằng ngôn từ.

Không đợi Thanh Phong đi vào, Xà Minh đã lao thẳng vào bên trong.

Xà Minh tiến vào bên trong không gian bí cảnh, không gian bên trong tương đối nhỏ, chỉ vừa vặn một cái sơn động.

Bất quá, nơi này có hơn một ngàn cỗ t·hi t·hể của trẻ con. Xương cốt chồng chất lên nhau, thậm chí còn có một bộ t·hi t·hể cánh tay rời đi một nửa với cơ thể, đầu lâu rơi lủng lẳng, phi thường, phi thường kinh dị.

Xà Minh tức giận, chỉ trách bản thân vô năng, nếu như sớm mò được tới đây, có thể sẽ cứu được một ít đứa trẻ.

Xà Minh ngước đầu lên nhìn, hắn nhìn thấy một cái Tế Đàn khổng lồ được dựng từ những phiến đá cổ, bên trên khắp minh văn trận pháp vô cùng phức tạp, ít nhất là đối với Xà Minh, hắn không thể hiểu được nửa chữ bên trên.

Nhưng hắn lại có thể nhìn rõ, bên trên tế đàn đang có hai mươi bộ t·hi t·hể trẻ con hoàn chỉnh, hắn mơ hồ cảm thấy được những đứa trẻ này chỉ vừa mới c·hết cách đây không lâu, nhiều nhất là một ngày mà thôi.

Đúng lúc này, Thanh Phong vừa tiến vào bên trong, nhìn thấy một màn này, lục phủ ngũ tạng dâng trào lên, thân thể như không theo điều khiển của hắn, lập tức nôn oẹ ra. Thanh Phong định tựa vào bên trên vách tường để lấy đà đứng dậy, ai mà ngờ nơi này vốn chẳng có một bức tường nào cả, thứ hắn dựa vào chính là một ngọn núi bạch cốt.



Thanh Phong vừa tựa vào, ngọn núi liền lung lây, sụp đổ xuống, đem Thanh Phong ngã nhào vào bên trong một đám t·hi t·hể trẻ con.

Thanh Phong chỉ có thể thét to lên: “Lũ súc sinh!!!”

Thanh Phong cả hai đời, nhiều nhất cũng chỉ trải qua bốn mươi tuổi. Bất quá, kiếp trước sống ở thế giới hiện đại, số lần nhìn thấy t·hi t·hể vô cùng ít. Một kiếp này, t·hi t·hể hắn nhìn thấy qua cũng phi thường ít.

Chẳng qua, vừa đi vào bí cảnh, số lượng t·hi t·hể nơi này còn vượt quá số người Thanh Phong từng gặp cả hai kiếp cộng lại.

Thân thể của hắn có chút run rẩy, không cách nào hiểu được đám súc sinh này vì sao lại có thể hi sinh những đứa trẻ này.

Đừng nhìn Mặc gia song tiên mà so sánh, ban đầu Mặc gia song tiên chỉ định mượn mỗi người một tí sinh mệnh lực, nhiều nhất liền không vượt quá một năm thọ mệnh. Sau đó, bọn hắn mới phát hiện chính mình bị lừa, cũng may có Trường Tử hoá giải.

Còn bây giờ, Thanh Phong chân chính nhìn thấy mặt tàn khốc của thế giới này.

“Thanh Phong, con–”

Chưa đợi Trường Tử dứt lời, Thanh Phong đã nghiến răng nói:

“Để con, để con g·iết cái thứ súc sinh này.”

Thanh Phong lần đầu tiên động sát tâm.

Thanh Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững thăng bằng cơ thể mà đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Xà Minh, vỗ vai an ủi hắn.

Thanh Phong rút ra một sợi lông, nhẹ niệm một tiếng:



“Đấu Chiến Thánh Hoàng, tới.”

Ngay lập tức, một thân ảnh hầu tử màu vàng kim óng ánh hiển hoá ra trong bí cảnh, kèm theo một giọng cười khẹc khẹc như lần đầu Thanh Phong gặp hắn, bất quá giọng cười chưa được bao lâu thì ngưng lại, hắn thần tình nghiêm trọng nhìn Thanh Phong nói:

“Là tên chó má nào làm?”

“Bẩm Đấu Chiến Thánh Hoàng, ta vẫn chưa biết là ai làm việc này, nhưng khẳng định là Hồng gia có liên quan.”-Thanh Phong tường thuật lại mọi sự việc đã xảy ra cho Tôn Ngộ Không.

Ngộ Không im lặng một chút, cái này Hồng gia cùng với Thiên Hồ có liên quan một chút, mặc dù Bách Diện Thiên Hồ cùng Hồng gia đã rất lâu không liên lạc hắn đều biết, bất quá cái này Hồng gia khẳng định là mượn thế Thiên Hồ mà làm.

Tôn Ngộ Không lấy ra một chuỗi hạt tràng, Vãng Sinh Chú nhẹ nhàng tụng niệm khắp không gian bí cảnh. Những tiếng oan khóc của oán linh cũng dần được xoa dịu, Xà Minh ở bên cạnh nghe Vãng Sinh Chú, tâm cảnh cũng bất giác ổn định lại.

Tôn Ngộ Không thời điểm ban đầu niệm Vãng Sinh Chú, giọng nói rất nhẹ nhàng, thời gian càng đi qua, giọng nói lại đem theo một tia giận dữ không có cách nào che giấu.

Cho đến khi kết thúc, Tôn Ngộ Không đem toàn bộ hài cốt nơi này cùng với Thanh Phong và Xà Minh đi ra bên ngoài.

Tôn Ngộ Không cẩn thận đem hài cốt phân biệt ra với nhau, tỉ mỉ ghép từng đoạn t·hi t·hể lại với nhau, sau đó lại dùng pháp thuật gia trì lên để những cỗ t·hi t·hể này không bị phân huỷ.

“Những đứa trẻ ngoan, các ngươi đợi ở đây mấy ngày, lão Tôn sẽ dẫn các ngươi về nhà với bố mẹ mình.”

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cả một rừng t·hi t·hể, tiếng gió xào xạt đi vào tai cả ba người không khác gì những tiếng cảm ơn rối rít.

Sau đó, Ngộ Không từ trong tai rút ra một cây côn, cây côn biến to ra, trực tiếp đem sơn động cùng với bí cảnh đập nát đi.

Hờ hững đánh một gậy xuống, đem toà bí cảnh đánh nát đi, mặc dù là Huyền Thiên cảnh cũng có thể đem bí cảnh loại này đập nát đi, chẳng qua không có cách nào nhẹ nhàng như Tôn Ngộ Không.

Đây là uy lực của Nghịch Mệnh cảnh, đây chính là sức mạnh của Đế Quân.

Ngộ Không trán lộ ra gân xanh, hai mắt có chứa tia máu nhàn nhạt, lộ ra hàm răng khỉ màu vàng với hai chiếc răng nanh đáng sợ, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười mà nói:

“Đi, chúng ta đi thăm Hồng gia này một chút.”