Hồi Ức Mùa Hạ

Chương 3: Giọng nói




Vừa vào lớp, Lâm Nhật Hạ đã thấy Tôn Yên nhìn chằm chằm mình còn nở một nụ cười nguy hiểm. Cô sợ hãi bước về chỗ hỏi: "Cậu làm gì nhìn tớ như vậy? Mặt tớ có dính gì hả?"

Tôn Yên lắc đầu, tặc lưỡi: "Tớ đúng là xem thường cậu rồi. Không ngờ cậu lại hành động nhanh như vậy."

"Hành động? Hành động gì cơ?"

"Khai thật đi, trưa nay cậu đi ăn cơm cùng Hạo Thiên đúng không?"

Lâm Nhật Hạ mờ mịt đáp: "Đúng vậy."

Tôn Yên đưa tay nhéo má cô, "Chà chà nếu để người khác biết được thì sẽ đến tận nhà tìm cậu đấy."

"Sẽ đánh tớ sao?"

Tôn Yên bật cười vì Lâm Nhật Hạ quá đáng yêu, nhéo cái má còn lại của cô, "Họ không đánh cậu. Là ngưỡng mộ muốn chết.". Thử đọc 𝐭𝗋𝘂yệ𝘯 khô𝘯g q𝘂ả𝘯g cáo 𝐭ại — 𝐭𝗋ùm𝐭 𝗋𝘂yệ𝘯﹒𝐕N —

Hai cô nàng phì cười đến khi giáo viên bước vào mới im lặng, ngồi ngay ngắn.

Tiết cuối cùng còn năm phút nữa là hết giờ. Tôn Yên nôn nóng nhìn đồng hồ, tay bỏ viết vào hộp bút kéo khóa lại. Lâm Nhật Hạ nghiêng đầu hỏi: "Sao cậu gấp gáp dữ vậy?"

Tôn Yên quay sang nhắc nhở: "Thầy ấy có biệt danh là ông vua dạy lố giờ. Cậu cũng mau dọn đồ đi, vừa có tiếng trống là chúng ta chạy đi ngay mới mong được về nhà."

Cô đưa mắt quan sát cả lớp, mọi người đã dọn dẹp hết tập sách, có người còn đeo cặp sẵn chỉ chờ lệnh chiến đấu.

Thầy dạy lý viết xong bài tập trên bảng, bỏ phấn xuống, nâng mắt kính nói: "Hôm nay tới đây thôi. Tôi cho các em nghỉ sớm ba phút."

Cả lớp lập tức nhốn nháo, chuyện gì đã xảy ra với ông vua dạy lố giờ. Chưa kịp vui mừng đã nghe thầy dạy lý bổ sung: "Làm hết những bài tập này. Tiết sau tôi kiểm tra, thiếu một bài chép phạt ba trăm lần."

Bài tập chằng chịt trên bảng, nhiều đến nỗi nhìn thôi đã muốn hoa mắt. Nghe xong mọi người bất lực nằm ườn trên bàn, than thở: "Nhiều như vậy sao có thể làm hết hả thầy?"

"Thầy định không cho tui em ngủ sao?"

"Đừng làm vậy mà thầy. Hãy yêu thương học sinh đi thầy."

Thầy dạy lý gõ thước mạnh lên bàn: "Các em còn nói nữa thì tăng thêm bài tập."

Không ai dám mở miệng.

"Hôm nay không làm, sau này đừng hối hận." Thầy dạy lý vừa nói xong, tiếng chuông vang lên.

Ai nấy đều ủ rũ mặt mày, xách cặp ra khỏi lớp.

Tôn Yên cũng gia nhập hội mất sức sống, buồn bã nói với Lâm Nhật Hạ: "Đi thôi. Chúng ta cùng nhau đi về."

Lâm Nhật Hạ từ nhỏ sức học đã tốt nên khi thầy cho bài tập, cô cũng không ý kiến gì nhiều. Nhưng nhìn cô bạn bên cạnh uể oải, cô liền đưa cho Tôn Yên một viên kẹo, "Được rồi. Đừng buồn nữa, chúng ta đi về thôi."

Ra khỏi cửa lớp, Lâm Nhật Hạ quay đầu lại tìm Trần Hạo Thiên, thấy cậu cũng nhìn mình, cô vui vẻ vẫy tay: "Tớ về trước đây. Tạm biệt cậu."

"Tạm biệt."

Lâm Nhật Hạ cũng quay sang chỗ Âu Lập Thành, vẫy tay: "Âu Lập Thành, tạm biệt."

"Nữ thần đi thong thả." Âu Lập Thành đeo cặp lên, mỉm cười nói.

Trần Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng của Âu Lập Thành, trầm tư suy nghĩ.

* * *

Hạo Thiên không về thẳng nhà mà ghé qua tiệm mì của bà nội Trần.

Tiệm hôm nay khá đông khách, bà nội Trần một mình cặm cụi làm. Hạo Thiên bước vào quầy bán, để cặp qua một bên, "Bà nội, cháu về rồi đây."

"À Thiên Thiên về rồi à. Mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Bà nội Trần đang bận tay làm đồ ăn cho khách.

Lúc bà nội Trần định đem mì ra thì bị Hạo Thiên dành lấy, "Để cháu làm cho bà."

Quay lại lần nữa, Hạo Thiên ôm vai bà nội Trần để bà nội Trần ngồi trên ghế, nói: "Bà ngồi đây nghỉ ngơi đi ạ. Sáng giờ bà vất vả rồi, còn lại để cháu lo." Cậu còn quan tâm đưa khăn và nước cho bà nội Trần.

Bà nội Trần dĩ nhiên rất tin tưởng vào tài nghệ nấu nướng của Hạo Thiên. Nhiều khi lên cơn đau nhức của tuổi già, chính Hạo Thiên là người thay bà nội Trần đứng bếp, mùi vị cũng không khác là bao.

Nhìn Trần Hạo Thiên tập trung nấu mì, bà nội Trần nhớ lúc cậu còn là đứa trẻ nằm trong tay bà mà giờ đã cao lớn đến nhường này. Đúng là kẻ đi người đến, thời gian sẽ không chờ đợi ai.

Sáu giờ tối, Hạo Thiên đóng cửa tiệm, cùng bà nội Trần về nhà. Sau khi ăn tối xong, cậu chủ động rửa chén rồi bóp chân cho bà nội Trần. Dạo này trời vào lạnh, bà nội Trần hay đau chân, nếu không nhờ có Hạo Thiên thì chắc bà sẽ không đứng lâu được.

Bóp chân cho bà nội Trần xong, cậu đứng lên lấy cặp, nhẹ nhàng nói: "Bà nội, cháu đi học thêm đây. Bà cứ ngủ sớm không cần phải chờ cháu đâu."

"Hôm nay cũng học nữa à?"

"Vâng, lớp mười một kiến thức hơi nặng nên phải bồi dưỡng thêm."

"Học hành là tốt nhưng cháu nhớ phải chú ý sức khỏe đấy."

"Cháu biết rồi ạ." Hạo Thiên tạm biệt bà nội Trần, đi ra cửa.

Bà nội Trần thở dài một hơi, quay người vào phòng ngủ.

* * *

Trần Hạo Thiên đạp xe đến thẳng quán lẩu. Khi đẩy cửa bước vào đã thấy một ông chú lấy khăn vắt trên vai lau mồ hôi, tươi cười nói: "Nào nào mau lại đây. Chờ có mình cháu thôi đây, khách hôm nay hơi nhiều."

Cậu "Dạ" một tiếng, đi vào trong thay quần áo rồi làm việc. Thật ra Hạo Thiên chẳng có lớp học thêm nào nhưng cậu sợ bà nội Trần nếu biết cậu đi làm thêm lại lo lắng nên phải viện cớ.

Bà nội Trần đã lớn tuổi, không còn khỏe mạnh như trước. Ở tuổi này, bà nội Trần đã phải được con cháu chăm lo, sống cuộc đời thoải mái chứ không vất vả như bây giờ. Cậu đôi lúc muốn lớn thật nhanh để phụng dưỡng cho bà nội, nhưng có khi ước mình mãi là đứa trẻ, bà nội cũng sẽ không già đi.

Nghĩ lại thấy chính bản thân mình thật mâu thuẫn.

* * *

Nhà Lâm Nhật Hạ.

Buổi tối khi ăn cơm, ba mẹ Lâm hỏi ngày đầu tiên đi học thế nào? Có hòa nhập được với lớp không?

Lâm Nhật Hạ vùi đầu ăn cơm, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Trần Hạo Thiên, cong môi đáp: "Tốt lắm ạ."

"Nếu thấy không ổn phải nói với ba mẹ. Nhớ chưa?" Mẹ Lâm vẫn không yên tâm mà hỏi lại.

"Vâng con biết mà mẹ. Con ăn xong rồi, mẹ dọn dùm con nha. Con đi làm bài tập đây." Nói xong cô hôn vào má mẹ Lâm một cái rồi lon ton chạy lên lầu.

Mẹ Lâm vẻ mặt ghét bỏ những ánh mắt đầy cưng chiều.

Lâm Nhật Hạ ngồi vào bàn học, lấy bài tập lý chiều nay thầy mới giao ra làm. Cô chăm chỉ làm một lúc đã gần hết. Nhưng tới câu cuối cùng, cô lấy bút gãi gãi đầu, suy nghĩ mãi không ra.

Nhớ tới Tôn Yên từng giải câu dạng này trên lớp, Lâm Nhật Hạ lấy điện thoại ra định nhắn cho Tôn Yên nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện của Hạo Thiên, cô liền bấm vào khung nhắn tin của cậu gõ chữ.

Hạo Thiên đang lau bàn thì điện thoại kêu lên. Cậu bỏ khăn xuống, lấy điện thoại trong túi ra xem.

Lâm Nhật Hạ: [Hạo Thiên, cậu có đang rảnh không? Tớ có một câu lý không biết giải thế nào? ]

Trần Hạo Thiên: [Cậu chụp đề qua cho tớ đi]

Lâm Nhật Hạ vui mừng khi biết cậu giúp mình.

Lâm Nhật Hạ: [Được] kèm sau đó là bức ảnh chụp câu hỏi mà cô không biết.

Hạo Thiên nhìn bức ảnh vài giây, ông chủ quán lẩu từ bếp gọi vọng ra: "Hạo Thiên, vào đây giúp chú một tay."

Đang gõ cách giải cho cô nhưng ông chủ kêu gấp nên cậu xóa những gì đã ghi. Cậu chỉ có thể gửi cách giải bằng giọng nói cho cô, nhanh chóng cất điện thoại đi vào bếp.

Lâm Nhật Hạ ngẩn ngơ khi cậu trực tiếp gửi bằng giọng nói. Cô chưa bao giờ có cảm giác tim đập mạnh như bây giờ, hồi hộp bấm vào nút nghe.

Một giọng nói trầm ấm đột ngột truyền đến. Lâm Nhật Hạ có cảm giác như cậu đang nói bên tai mình, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cậu nói gì cô nghe còn không rõ nữa chỉ chìm đắm trong giọng nói ấy.

Đến lúc đi ngủ, cô vẫn ôm chặt điện thoại mở ra nghe thêm một lần lại một lần nữa, nằm trong chăn cười tủm tỉm.

* * *

Sáng hôm sau.

Lâm Nhật Hạ vẫn còn dư âm chuyện tối qua, nhìn bầu trời cười ngây ngốc một mình. Tôn Yên bên cạnh đưa tay sờ trán cô.

"Không nóng mà hay làm nhiều bài tập lý đến phát điên rồi."

Lâm Nhật Hạ lấy tay đặt trên trán mình xuống, nói: "Tớ không sốt cũng không phát điên."

Tôn Yên "Ồ" một tiếng nhưng vẫn không tin lời nói của cô.

Cô giáo tiếng anh bước vào. Vừa bắt đầu bài học thì bên ngoài cửa lớp đã vang lên một giọng ngả ngớn: "Chào cô giáo thân yêu."

Cô giáo Mễ và cả lớp không hẹn mà cùng nhau nhìn ra ngoài, thấy Bạch Đăng Kỳ hai tay đút túi, áo bỏ ra quần, mắt vẫn còn nhắm ngủ.

Cô giáo Mễ khoanh hai tay lại, bình tĩnh nói: "Em còn nhớ đến giờ lên lớp à?"

Bạch Đăng Kỳ vui vẻ đáp lại: "Do có giờ của cô nên em mới thức dậy đấy."

"Sao em không ở nhà ngủ luôn đi?"

"Còn không phải là có tiết của cô nên em không dám sao?" Giọng điệu cực kỳ trêu chọc.

Cả lớp liền cười ồ lên.

Cô giáo Mễ tức giận muốn bốc khói thì ngoài cửa lớp lại xuất hiện thêm Âu Lập Thành đi trễ, quần áo lộn xộn y hệt Bạch Đăng Kỳ.

Âu Lập Thành biết sai nên vội vàng nhận lỗi: "Em xin lỗi cô. Lần sau em sẽ không đi trễ nữa."

Cô giáo Mễ hết kiên nhẫn, chỉ tay ra ngoài, bực bội nói: "Hai em đứng ngoài cửa hết tiết cho tôi."

Lớp học sau khi không còn Bạch Đăng Kỳ thì yên tĩnh trở lại. Tôn Yên quay sang thấy Lâm Nhật Hạ cong môi cười mới phổ cập kiến thức cho cô, "Cậu đừng thấy Bạch Đăng Kỳ vui vẻ thế mà lầm tưởng. Cậu ta cực kỳ đáng sợ đấy."

"Thật hả?" Lâm Nhật Hạ mở to mắt không tin, nhìn cũng không đến nỗi đó mà.

"Năm lớp mười có giáo viên mới về trường dạy nên chưa biết Bạch Đăng Kỳ. Trong tiết thấy cậu ta ngủ liền cầm thước xuống đánh thức."

Tôn Yên dừng lại hỏi: "Cậu có biết hậu quả là gì không?"

Cô chưa kịp lắc đầu đã nghe Tôn Yên nói tiếp: "Ngày hôm sau giáo viên đó lập tức chuyển đi nơi khác. Từ đó không ai dám tùy tiện trêu chọc Bạch Đăng Kỳ nhất là lúc cậu ta ngủ. Muốn giữ toàn mạng sống thì tuyệt đối đừng đến gần."

Lâm Nhật Hạ há hốc mồm không tiếp nhận nỗi lượng thông tin khổng lồ này. Kẻ có tiền đều lợi hại như vậy ư?