Hồi Ức Của Chúng Ta

Chương 1




Cũng như mấy đứa con gái đồng chăng lứa, tớ thích mơ mộng và ngưỡng mộ sự lãng mạn

Tớ thích đọc ngôn tình và có tình yêu bao la với soái ca. Tớ đọc rất nhiều tiểu thuyết, từ hay cho tới dở, từ những tác giả nghiệp dư cho tới người nổi tiếng, từ cổ đại cho tới hiện đại, từ trọng sinh cho tới trinh thám, từ thiếu niên cho tới người lớn, từ Việt Nam cho tới Trung Quốc...Nói chung tất cả đều đã từng thử qua

Nhưng mà tớ có một tật xấu..cực kì xấu. Tuy rằng tớ rất thích đọc tiểu thuyết, nhưng tớ lại không thể tự đọc. Mỗi khi cầm sách, điện thoại hay laptop để đọc truyện tớ đều rất nhanh bị mỏi mắt, thỉnh thoảng dở chứng nước mắt cứ tuôn mà chẳng có lí do nào cả..Nói chung, đọc không được...cho nên tớ thích nghe người ta đọc, đặc biệt là nghe cậu đọc

1.

Nửa đêm, tớ lăn qua lăn lại mấy vòng mà không tài nào ngủ nổi thế là vớ ngay cái điện thoại gọi điện cho cậu

Chuông kêu một lần không ai bắt máy. Tớ lại gọi tiếp, liên tục vài lần như thế, đến lần thứ năm thì cậu ấy bắt máy nhưng cậu chẳng nói gì cả

"..."

Tớ nghĩ cậu lại ngủ rồi, nhưng vẫn thử gọi nhỏ

"Chó ơi.."

"Ừ"

"Tao nhớ Bàn Lật Tử"

Cậu im lặng một hồi rồi cúp máy

Lần này, hẳn là ngủ thật rồi

Tớ nhàm chán bò lên giường tiếp tục màn lăn lộn, nhưng mãi vẫn không ngủ được

10' trôi qua, điện thoại bên cạnh sáng lên..Cậu....gọi lại cho tớ. Tớ sung sướng suýt tí lăn xuống giường, miệng cười không ngớt tiếp điện thoại

"Chó à.."

"Bến xe ồn ào, náo động đầy tiếng người, tiếng còi xe kêu không dứt bên tai bóng dáng một cô gái đang kéo chiếc vali màu hồng phấn nhanh nhẹn len qua đám người đông đúc...."

Giọng cậu cứ đều đều qua loa điện thoại, hết một chương rồi lại một chương...cứ thế, một đêm liền nhanh chóng qua đi

2.

Chủ nhật

Cậu ở nhà ôm laptop chơi LOL, tớ ngồi cạnh ôm điện thoại đọc tiểu thuyết...Đọc một hồi rồi lại một hồi mắt tớ lại bắt đầu mỏi, vứt điện thoại qua một bên tớ đành dứt khoát kéo tay cậu làm phiền

"Chó ơi"

"Biến ra chỗ khác, mày không thấy tao đang bận à?"

Cậu ấy quát tớ một phát rõ to rồi lại quay sang nhìn chằm chằm màn hình laptop, bàn tay linh hoạt chạy nhảy trên bàn phím tạo nên mấy âm thanh lách cách rất vui tai

Nhìn qua trông có vẻ rất hăng, cậu chơi rất nhập tâm..nhập tâm đến mức ngó lơ tớ luôn

Tớ chán nản ngồi đá ghế...một lúc sau thấy cậu gấp laptop quay sang nhìn tớ hỏi

"Làm sao?"

"Tao nhớ...Chó con"

"...."

Cậu ấy lại nhìn tớ chằm chằm một thôi một hồi, sau đó.bực bội mở laptop lên tìm truyện đọc cho tớ nghe

"Đinh Mông thừa dịp anh đang ăn, lại gắp một miếng thịt bò vào trong bát: 'Chó con, lúc nào đấy chúng ta trở về trường xem một chút đi, không biết dì bán nem rán có còn ở đấy không'. Kiều Dĩ Thần nói:'Trường học là nơi để những học sinh xuất sắc trở về, học sinh kém như chúng ta không cần trở về'....."

Cậu ấy đọc rất tốt, liền mạch và từ tốn, chậm rãi nhưng không khiến người nghe chán nản. Hẳn khi học tiểu học, điểm môn tập đọc của cậu ấy rất cao

"....Cái ôm của Kiều Dĩ Thần xiết chặt hơn, anh thấp giọng nói:' Ngủ ngon, vợ yêu'...."

Đó là câu cuối cùng tớ nghe rõ, bởi sau đó...tớ ngủ thiếp đi

3.

Vào năm học mới, cả hai đứa đều rất bận, bận tới nỗi chẳng có thời gian để đọc tiểu thuyết

Buổi chiều thứ tư, tớ ngồi trong hội trường tham dự lễ thành lập đoàn viên chi bộ, vừa chán vừa buồn ngủ

Giờ này cậu đang ở lớp học thêm, hẳn cũng cảm thấy nhàm chán như tớ

Lôi điện thoại ra, tớ liền gửi cho cậu một tin nhắn

"Chó à, mày đang làm gì thế"

Vài phút sau có tin nhắn đáp lại nhưng cậu không có trả lời câu hỏi của tớ mà chỉ nói

"Chán?"

"Ừ, chán cực kì luôn, tao chán sắp chớt rồi (mặt mếu)(mặt mếu) "

15' trôi qua không có tin nhắn đáp lại, tớ định bụng gửi thêm cho cậu một tin nữa, nhưng tin nhắn còn chưa kịp soạn xong thì cậu ấy đã gọi tới...tớ giật nảy mình tắt âm rồi lấy tai nghe đeo vào bảo

"Mày không phải học sao?"

Cậu ấy vẫn chẳng nói chẳng rằng gì cả, hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của tớ..trực tiếp đọc truyện cho tớ nghe

"...'Em thích tôi?'...Tề Mặc vuốt ve gương mặt Ly Tâm, nhấc cằm cô từ từ xoay về phía hắn. Hắn ghé xuống mặt cô từ từ nói từng từ một:'Tôi cho phép em thích tôi'...."

Sau đó ánh sáng của Tề lão đại khiến tớ quên khuấy mất chuyện mình cần hỏi..Cứ như thế một buổi chiều lại trôi qua