Hội Tiến Bộ

Chương 12: Nhà An Toàn




Không như nhiều nhân viên văn phòng khác, Khang không ghét ngày thứ Hai mà lại ghét thứ Năm, thành ra anh vẫn nhớ ngày đó rất rõ: 28 tháng 11 năm 2013, ba năm trước, chính là ngày thứ Năm.

Cũng trùng hợp hôm đó bên Mỹ đang có lễ Tạ Ơn, nhưng rồi không có buổi lễ nào diễn ra cả. Không ai nhớ chuyện gì đã xảy ra, cho tới tận sau này, một số người đã đưa lên mạng những video quay lại khung cảnh trước thảm họa và cũng không phát hiện thấy điều gì bất thường: Không có một luồng sáng, một làn sóng xung kích hay tiếng còi hụ nào cả. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, rất bình thường.

Người ta bỗng dưng lăn ra ngủ. Hơn bảy tỷ người trên thế giới này. Tới hơn mười ngày sau họ mới bắt đầu tỉnh dậy, để rồi bàng hoàng nhận ra thế giới mình từng biết giờ chỉ còn là một đống đổ nát:

Đường phố đặc nghẹt những chiếc xe đâm sầm vào nhau. Có người chết trong xe, người chết dưới gầm xe. Máy bay rơi khỏi bầu trời, rớt xuống và thiêu rụi nhiều thành phố. Tàu hỏa chạy mãi không ngừng, nếu không trật đường ray thì cũng đâm vào một thứ gì đó. Tàu biển, nếu không va phải đá ngầm thì cũng sẽ bị nhấn chìm bởi một con sóng lớn nào đó…

Những người ở vùng hàn đới chết vì lò sưởi đã tắt, hoặc do lò sưởi chạy lâu quá sinh ra khí gas gây ngộ độc. Những người ở vùng nhiệt đới thì thiếu nước. Trong các bệnh viện, những bệnh nhân đang làm phẫu thuật giữa chừng chết vì vết thương nhiễm trùng hoặc thiếu máu. Có những người cần được cấp cứu gấp hoặc bệnh nhân đang hấp hối không có bác sĩ ở đó. Có những đứa trẻ mới sinh, hoặc sinh thiếu tháng phải nằm trong lồng kính không được y tá chăm sóc kịp lúc…

Trên đây là vắn tắt của những cái chết đã xảy ra trong mười ngày mà nhân loại ngủ say. Có khoảng hàng trăm triệu sinh mạng đã mất đi như thế. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo mới thực sự là nỗi ám ảnh kinh hoàng:

Để cho dễ hiểu, hãy tưởng tượng bản thân bạn ở hiện tại này. Ngày mai bạn đi đâu, làm gì, gặp ai. Rồi tuần sau bạn làm gì, tháng sau, năm sau, mười năm sau. Bạn trải qua biết bao nhiêu gian nan, vất vả: Nếu là sinh viên, bạn tốn bốn năm (có khi năm năm; sinh viên y khoa thì sáu, bảy, thậm chí tám năm) để nhồi vào đầu hàng trăm, ngàn kiến thức. Bạn trải qua những kì thi khó khăn, căng thẳng; phải thức khuya nhiều đêm liền để hoàn thành luận án và tốt nghiệp.

Ra trường rồi bạn lại chật vật đi xin việc. Nếu nhà bạn khá giả thì không nói gì, nhưng nếu nhà bạn không dư dả mấy thì bạn phải chịu làm những việc nặng lương thấp. Qua thời gian, có thể là hai, ba năm, bạn tích lũy đủ kinh nghiệm để có thể “nhảy việc.” Công việc ở công ty mới tốt hơn chỗ làm cũ nhưng không có nghĩa là bạn có được chút nhàn nhã. Bạn vẫn phải bù đầu bù cổ chạy deadline, hoặc làm vừa lòng những khách hàng, những ông sếp khó tính.

Vài năm sau, bạn được đề bạt lên vị trí cao, có thể là trưởng phòng chẳng hạn. Thế là bạn có dư giả chút đỉnh. Cô gái bạn để ý từ lâu giờ cũng có chút “bật đèn xanh” với bạn. Bạn nghĩ tới chuyện kết hôn, rồi mua nhà, sắm xe, sắm đồ dùng, đi du lịch, báo hiếu cha mẹ…

Và rồi, bạn tỉnh dậy.

Mười năm trời, trải qua biết bao gian khổ mà bạn còn nhớ rõ ràng đến từng chi tiết: Những môn học khô khan, những thầy cô khó tính, những đồng nghiệp khó ưa, những ông sếp “khó đỡ.” Phải, bạn nhớ hết mọi thứ. Rồi bạn nhìn lại lịch thì nhận ra hôm nay là ngày công bố điểm thi tốt nghiệp. Bạn đã quay về nơi xuất phát.

Trong Thiền Tông cũng có một câu chuyện tương tự: Người đàn ông tỉnh mộng và nhận ra chân lý “đời là hư ảo” nên sau đó xuất gia đi tu. Nhưng đó là chuyện xưa thôi, còn nay thì người ta chọn cách khác: Tự sát! Một phần vì muốn quay lại thế giới ảo mộng kia, một phần là vì họ không chịu được sự đắng cay của thực tại này. Người ta ước tính số người tự sát còn nhiều hơn số người đã chết trong thảm họa mười ngày ngủ li bì kia (mà sau này đã được gọi là sự kiện Lễ Tạ Ơn Đen).

Những người còn sống, cũng phải mất một thời gian dài để hồi phục tâm lý và bắt tay xây dựng lại mọi thứ từ đầu. Không hẳn là từ đầu vì mọi thứ đã có sẵn rồi, chỉ thiếu người để vận hành thôi. Lúc này người ta mới đặt câu hỏi là vì sao lại xảy ra một sự kiện kì lạ như vậy?

Có rất nhiều giả thuyết, nhưng phần đông fan Naruto đều cho rằng Madara đã thi triển “Nguyệt Nhãn” lên toàn bộ nhân loại, đó là lời giải thích hợp lí nhất. Rồi có người phản bác, nói rằng “Nhảm nhí! Madara nào? Charka chúng ta còn không có thì thi triển thuật ra sao?” Nói xong người đó bèn vận ấn và phồng mang trợn má, thi triển thuật Hào Hỏa Cầu. Bùm! Người đó có thể phun lửa! Và thế là nhân loại bắt đầu biết tới chuyện Siêu Năng Lực.

Rồi như một bệnh dịch, Siêu Năng Lực xuất hiện lan tràn khắp nơi. Thật may làm sao, những kịch bản Hậu Tận Thế hoặc như kiểu X – Men đã không xảy ra (hoặc có xảy ra nhưng kín đáo không ai biết). Nghĩa là: Chính phủ không rảnh tới mức thành lập quân đội đi lùng bắt người Siêu Năng Lực, bởi nếu làm thế thì họ sẽ bỏ tù gần một phần mười dân cư nước họ. Rồi việc phải xây nhà tù kháng Năng Lực, tuyển chọn cai ngục có trang bị khắc chế Năng Lực… toàn những chuyện khó có thể làm được trong tình cảnh bấy giờ.

Thành ra người ta tự quy ước với nhau: Hãy coi như không có gì xảy ra cả. Phất lờ những chuyện Siêu Năng Lực đi và tập trung vào việc kiến thiết quốc gia, tái tạo nền kinh tế. Và họ làm như thế thật. Họ nuốt nước mắt, quên đi những mất mát của bản thân mà cố gắng sống bình thường lại như trước. Con người ở thế giới này thật kì lạ! Nhưng cũng chính vì thế mà họ xứng đáng với những Quyền Năng được trao tặng (có phần hơi muộn) cho họ, bởi vì muốn kiểm soát được Quyền Năng thì cần phải một ý chí mạnh mẽ. Không phải cứ đứng hét, tóc dựng đứng và đổi màu, hay rụng hết tóc, hay không cảm xúc gì là tự dưng mạnh lên được.

Quay trở lại câu chuyện của Khang, hiện tại anh đã ở Nhà An Toàn được khoảng năm ngày. Thuật ngữ “Nhà An Toàn” được hội Miền Đông sử dụng để chỉ những căn nhà bỏ trống, vô chủ. Vì vốn sau sự kiện Lễ Tạ Ơn Đen, dân cư thành phố đã suy giảm nghiêm trọng tới chỉ còn ít hơn một nửa (khoảng bốn triệu người), thành ra trong thành phố có tới hàng trăm, hàng ngàn căn nhà bỏ trống, không ai ở. Thậm chí có những khu phố bị bỏ hoang mà sau này thường được gán cho cái tên là “Khu Phố Ma.”

Khu Nhà An Toàn này nằm bên quận Gò Vấp, trong một con hẻm khá rộng, đủ cho cả hai chiếc xe tải chạy qua lại cùng lúc. Những căn nhà ở đây có kiểu dáng khá giống nhau. Khang ở trong căn nhà hai tầng sơn màu trắng. Trong nhà có hai phòng ngủ, hai toilet và đồ đạc thì có đủ: bàn, ghế, giường, tủ, đến dao, muỗng, nĩa, chén bát… không thiếu cái gì

“Hàng xóm” của Khang gồm năm người: Bốn nam và một nữ. Tất cả họ đều từ chối nói tên thật mà chỉ dùng mật danh, thành ra Khang cũng phải lấy mật danh cho mình. Có ai từng nói rằng trong một trò chơi thì phần khó nhất là đặt tên nhân vật, vậy nên sau gần nửa ngày suy nghĩ, Khang đã quyết định chọn cái tên “David.” Anh giải thích rằng nó giống như nhân vật David Dunn, người đàn ông được mệnh danh là “Bất Khả Xâm Phạm” (Unbreakable) trong bộ phim cùng tên.

“Tên nghe chán vậy?” Mercury bật cười trong khi đang ngắm nghía cái chảo. Mercury là kim loại duy nhất có thể tồn tại ở dạng lỏng, thành ra nó cũng nói lên phần nào về năng lực của người này: Anh ta có thể “hóa lỏng” kim loại bằng cách chạm vào chúng. Sau đó dùng ý nghĩ để “nhào nặn “thành những hình dạng mà anh ta mong muốn, khi bỏ tay ra thì khối kim loại sẽ trở lại dạng rắn như cũ. Mercury vừa biến cái chảo trở thành cái vỉ nướng thịt.

“Có ai thấy cái bật lửa đâu không?” Ember lên tiếng. Ember vốn là một chiêu thức trong trò chơi Pokemon, thành ra nó cũng liên quan tới năng lực của người này: Anh ta có thể làm bùng lên những ngọn lửa nhỏ (cỡ bằng ngón tay) trên mặt phẳng và điều khiển ngọn lửa chạy qua lại đốt cháy đồ vật. Anh ta không thể điều khiển những ngọn lửa khác ngọn lửa do mình tạo ra (ví dụ như lửa từ hột quẹt).

Người tiếp theo là Rocket, một cô gái. Cô có thể “bắn” pháo từ ngón tay mình. Pháo có nhiều loại, kể ra không hết được nhưng cô gái có thể kiểm soát được loại pháo mà mình muốn bắn. Lí do vì sao bắn pháo từ ngón tay mà ngón tay cô không bị cháy hoặc bỏng thì không giải thích được, có lẽ cô còn một khả năng khác cũng nên?

Người thứ tư là Deadly Smoke, nhưng ở đây ai cũng gọi anh ta là Điếu Cày vì anh ta luôn vác cái điếu cày bên mình và cũng là một tay nghiện thuốc Lào khá nặng. Anh ta cũng là người lớn tuổi nhất ở đây, mái tóc đã có nhiều sợi bạc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn và luôn cau có. Năng lực của anh ta là Thở Ra Khí Độc: Bằng cách hít khói thuốc Lào vào (vốn đã khá độc), sau đó anh thở ra một luồng khói nhỏ mà nồng độ chất độc trong khói nghe nói có thể làm chết người. Anh ta “điều khiển” luồng khói đó chui vào mũi người khác và họ bị trúng độc. Một điều lưu ý là nếu anh ta không điều khiển luồng khói tấn công người khác thì sau vài giây, khói sẽ tự trung hòa vào không khí và tan biến mất.

Người cuối cùng là Chairman, anh này là một tên to mồm, thích nói những chuyện không đâu ra đâu và thường hay giở trò tán tỉnh Rocket. Cái tên phần nào nói lên năng lực của anh ta, là khả năng Kiểm Soát Ghế: Bất kỳ loại ghế nào, bất kỳ chất liệu nào: Từ ghế sofa, ghế nhựa, ghế xoay, ghế gỗ, thậm chí cả ghế đá thì anh đều “kiểm soát” được. Anh ta có thể khiến chúng bay lượn rồi tấn công người khác (tưởng tượng một cái ghế đá bay vào mặt xem).

Hôm nay cả bọn tổ chức tiệc nướng, đây là ý của Mercury. Anh ta nói rằng mặc dù đến đây từ lâu nhưng bọn họ ít nói chuyện với nhau, thôi thì sẵn có người mới tới nên làm tiệc cho vui. Anh ta nhận phần làm những cái vỉ nướng, cây xiên thịt vì những thứ này trong nhà không sẵn có.

“Lấy gì đốt nướng thịt đây? Đi mua than à?” Chairman hỏi.

“Tôi thấy ngoài đầu ngõ có mấy tấm ván gỗ ai đó vứt đi, lấy vài cái về dùng cũng được.”

“Gỗ không cháy tốt bằng than đâu.” Ember nói, “Tốt hơn là đi mua than, với lại mua vài thứ rau củ và nước uống nữa.”

“Để em đi!” Rocket nhanh nhẩu nói, và tất nhiên Chairman liền đòi đi chung với cô.

“Tôi không uống bia, mua nước ngọt đi!” Khang nói và lấy thẻ tín dụng của mình ra đưa cho Rocket, nháy mắt: “Nhớ đừng có quẹt quá tay đấy!” Xong rồi anh bỏ đi, để mặc cho ba người kia tiếp tục tranh luận về những thứ cần mua.

“Anh tham gia chung cho vui chứ?” Khang hỏi Điếu Cày. Anh ta liếc nhìn Khang rồi rít một hơi thuốc Lào, khẽ gật đầu.

“Anh bị gì mà phải tới đây vậy?” Điếu Cày hỏi.

“Bọn chúng nghi cho tôi sẽ phá hủy thành phố hay gì đó đại loại thế.” Khang đáp, “Còn anh?”

Điếu Cày đáp với giọng trầm tĩnh: “Tôi giết người.”

“Ai?” Khang hỏi lại.

“Vợ tôi. Cô ta… tôi phát hiện cô ta ngoại tình. Tôi tìm đến khách sạn để đánh ghen…” Điếu Cày chợt phì cười khiến Khang thấy ngạc nhiên, “Lúc đó tôi có vác cái này theo, tính là đập vỡ đầu thằng đó, ai dè nó có võ nên thay vì đập nó thì tôi bị nó đập lại. Chính lúc đó tôi phát hiện ra năng lực của mình.”

“Vậy là…”

“Ừ. Vợ tôi chết tại chỗ, còn thằng kia đưa vào bệnh viện rồi cũng chết luôn. Người nhà nó đến nhà tôi đòi mạng, tôi không chịu, bảo lên công an thì chúng bỏ đi. Vài ngày sau, nhà tôi tan nát, theo nghĩa đen đấy! Nổ tan tành không còn gì luôn!”

Khang nhăn trán: “Nổ tan tành… Nghe có vẻ giống với vụ Tư Khỏe… Không lẽ là cùng một người làm? Nhưng trong nhà anh không có ai chứ hả? Cha mẹ hay con cái gì?”

“Tôi có một đứa con trai sáu tuổi. Nhưng hôm đó người của Hội Miền Đông tìm tới tôi và bảo chúng tôi đi lánh nạn nên không sao cả. Tôi sau đó gửi thằng nhỏ cho ông bà già nuôi rồi.”

“Rồi… hai ông bà có đi làm không? Nuôi cháu ra sao?”

“Tôi có một số tiền tiết kiệm, nhưng cũng sắp hết rồi.” Điếu Cày nhăn mặt, “Anh hỏi nhiều quá đấy!”

“Là anh tự kể mà.” Khang mỉm cười đứng dậy, bỏ đi.

Khoảng tám giờ tối thì mọi thứ đã chuẩn bị xong. Họ xây một cái bếp hình tròn nằm giữa đường bằng cách dùng những viên gạch, đá, thêm chút hồ. Bên trong đổ đầy than rồi đặt vỉ nướng lên trên. Sau đó, ai ăn gì thì lấy đặt lên vỉ rồi ngồi chờ. Trong lúc chờ, Khang cũng tranh thủ tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của những người tại đây:

Chairman trong tiếng Anh có thể hiểu là “trưởng phòng” hoặc “giám đốc.” Anh chàng Chairman vốn là một nhân viên văn phòng nhưng không thích công việc của mình và thường hay ca cẩm, phàn nàn. Anh ta thích ghẹo mấy nữ đồng nghiệp và có lần giỡn quá trớn mà khiến một người bị thương, cô này lại đang có thai nữa, may mà không sao. Sau đó anh bị trưởng phòng nhắc nhở và dọa đuổi việc. Tức quá, anh ta liền điều khiển cái ghế có ông trưởng phòng ngồi trên đó bay ra ngoài cửa sổ, rớt xuống đường. Ông trưởng phòng không chết nhưng bị thương khá nặng, có nguy cơ tàn phế.

“Ủa?” Khang kêu lên rồi nghĩ thầm: “Thế này Hội Tiến Bộ muốn giết là phải rồi. Thằng cha này đi kiếm chuyện với người ta trước mà?”

“Hổng oan chút nào!” Rocket bĩu môi, “Anh làm phụ nữ có thai bị thương cơ mà?”

“Đã bảo là anh giỡn thôi, anh có biết cô ta có thai đâu?” Chairman chống chế, “Anh tưởng cổ béo, trước giờ cổ lúc nào chả nhìn giống con khủng long? Chính cổ còn tự gọi mình là Ngọc Dino, tức Dinosaur, khủng long chứ gì nữa? Còn em thì sao hả?”

“Em à?” Rocket mỉm cười ngượng nghịu rồi mặt buồn hiu, “Em cũng đâu muốn. Từ nhỏ tới giờ em chưa thấy pháo hoa nên khi biết mình có năng lực này thì thích lắm…”

“Xạo! Gì mà nhỏ tới giờ chưa thấy pháo hoa? Bộ em không bao giờ coi chương trình Táo Quân cuối năm sao? Sau đó là mục bắn pháo hoa mà?” Chairman ngắt lời.

Rocket xụ mặt: “Ý em là chưa bao giờ em thấy tận mắt cả, với lại đốt pháo nữa, em có chơi bao giờ đâu mà biết?”

“Nhà nước cấm đốt pháo đó em!”

“Anh để em ấy nói xong được không?” Ember cau mày nói và Chairman bĩu môi lại,

“Em chỉ biết là ông cụ nhà kế bên vì nghe tiếng pháo của em mà lên cơn đau tim rồi chết. Con cháu ông ta là người của Hội nên đã truy sát em để trả thù.”

“Còn tôi…” Mercury lên tiếng khi thấy Chairman định nói gì, “Tôi là kĩ sư công trình xây dựng. Tôi phát hiện thấy nhà thầu ăn bớt xén vật liệu nên định báo công an. Ai ngờ chúng vu cho tôi tội tính phá hoại công trình, cũng vì năng lực của tôi ấy. Thành ra tôi phải bỏ trốn khi Hội Tiến Bộ tìm tới.”

“Cái này sai rõ ràng rồi nhé!” Khang lên tiếng, rồi nhìn mặt Mercury, anh nói tiếp: “Ý tôi là bọn chúng sai, không phải anh. Chúng không nói lý lẽ gì mà đã vội tin phía nhà thầu và đòi ám sát anh, bọn này quả không có tính người mà.”

“Còn mày thì sao?” Chairman hất hàm hỏi Ember.

“Hội Tiến Bộ cho rằng tôi tính đốt một cây xăng, sẽ làm chết nhiều người nên chúng tìm tôi để thủ tiêu trước.”

“Khoan đã. Làm sao anh biết ý định của chúng vậy?” Khang hỏi.

“Hội Miền Đông nói với tôi vậy mà. Sau đó tôi có lén liên lạc với người nhà thì biết có vài kẻ lạ mặt đến hỏi thăm tin tức về tôi và còn đe dọa cha mẹ tôi nữa.”

“Anh Điếu Cày cũng có nói với tôi như vậy.” Khang vuốt cằm, “Vậy là lần nào Hội Miền Đông cũng xuất hiện trước Hội Tiến Bộ hết sao?”

“Không có đâu.” Mercury thở dài, “Nếu vậy thì phải cứu được nhiều người lắm. Nhưng… nhìn xung quanh xem? Chỉ có chúng ta thôi. Tôi được biết có khoảng mười mấy, hai chục người không được cảnh báo kịp thời, hoặc được cảnh báo mà phất lờ nên phải nhận lấy cái chết.”

“Nhưng nếu Hội Miền Đông biết được chuyện của Hội Tiến Bộ tức là Hội Miền Đông có cài nội gián trong đó sao?” Chairman hỏi.

“Vậy cũng hỏi?” Ember đáp, “Mà không chừng cả hai hội đều có cài nội gián vào nhau, thành ra bên này làm gì thì bên kia đều biết hết và ngược lại.”

“Lấy đồ ăn đi, khét hết rồi kìa!” Điếu Cày kêu lên, thế là cả bọn phải bỏ dở chuyện đang nói.