Sau khi An Hạ rời đi không lâu, hình ảnh và video về Lê Ly và Nam Phong được đăng tải khắp trang mạng. Tin đồn còn thêu dệt thành những câu chuyện hư cấu. Rất nhanh sau đó Tử Đằng cũng biết được tin tức này. Các báo chí, phóng viên đều chạy đến tìm cô phỏng vấn.
“Cô ơi, hãy cho chúng tôi biết những gì trong video có phải sự thật không?”
“Nghe nói sau khi kết hôn cuộc sống hôn nhân của cô không được hạnh phúc.”. Truyện Đô Thị
“Làm ơn hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
Rất nhiều câu hỏi đặt ra khiến Tử Đằng phải nhanh chóng lên xe rời khỏi trường quay. Nhìn mấy tấm ảnh đó khiến cô tức giận đến điên người, thầm mắng Nam Phong chính là tên đại ngốc.
Một tiếng sau đó.
Nam Phong hớt hãi chạy đến tìm Tử Đằng khi hay tin.
“Tử Đằng!”
“Sao, đến đây rồi anh muốn nói cho tôi nghe cái gì.”
Tử Đằng sớm biết anh sẽ đến đây nên cô đã ngồi sẵn ở ghế sofa để chờ anh.
Nam Phong thấy cô vẫn đang yên ổn thì thấy nhẹ lòng.
“Nếu em không sao thì anh về trước đây.”
“Về?”
Thấy Nam Phong cứ vậy mà ra về khiến mất bình tĩnh. Tử Đằng đi đến trước mặt anh, cô nắm tay anh lại kéo xuống ghế ngồi. Hôm nay anh phải ở lại giải thích rõ ràng cho cô biết sau đó mới có thể rời khỏi đây. Nếu không cô đã không cần phải ngồi đợi anh từ nãy đến giờ.
“Anh còn chưa giải thích cho tôi biết cô ta là ai? Quan hệ của hai người là như thế nào?”
Nhìn ngữ điệu muốn biết chuyện của Tử Đằng, Nam Phong lại khó xử. Bây giờ vẫn chưa phải lúc để anh kể cho cô nghe về chuyện của Lê Ly. Trước tiên anh cần phải tìm hiểu mục đích cô ấy trở về đây. Sau đó mới có thể nói cho cô biết được. Dù soa chuyện này cũng không thể kể rõ cho một lần.
“Tạm thời anh chưa thể nói được. Đợi thêm một thời gian nữa anh sẽ kể với em.”
Lúc này, Tử Đằng đột nhiên trở nên hung dữ nhìn anh.
“Đợi? Nhưng bây giờ tôi lại không muốn đợi. Anh chỉ có hai sự lựa chọn, một là nói, hai là anh bước ra khỏi đây và từ nay về sau không cần đến tìm tôi nữa. Anh chọn đi.”
“Em cho đề tài khó quá làm sao anh chọn được.”
“Khó! Vậy là khó với anh lắm hả Nam Phong.”
Tử Đằng cười chế giễu. Bây giờ cô cần anh nói về cô gái đó cho cô nghe. Quan hệ hiện tại của hai người là gì. Chỉ cần như thế thôi đã quá đủ rồi. Vậy mà anh cứ năm lần bảy lượt không muốn nói. Rốt cuộc hai người có chuyện gì muốn giấu cô chứ? Hay là cô ấy muốn quay trở lại với anh. Cho nên, Nam Phong mới không muốn nói cho cô biết. Anh bắt cô phải đợi, đợi để khi hai người chính thức trở về bên nhau rồi mới nói cho cô biết sao.
Nhìn thấy thái độ luôn bao che cho Lê Ly của Nam Phong khiến cô nhận ra bản thân mình trong mắt Nam Phong chẳng là gì cả. Ngay từ đầu cô phải biết rõ rằng giữa cô và anh chẳng có một mối liên kết nào cả. Chỉ là những con người đột nhiên xuất, đột nhiên đồng hành cùng nhau một đoạn đường tưởng chừng là dài nhưng lại đến ngã rẽ, rồi mỗi người một hướng cứ thế đi tiếp. Giữa bọn cô chính là như thế đấy, sẽ đến một lúc nào đó rồi dừng lại. Vậy thì cô nổi nóng cái gì? Mong muốn nghe anh nói về mối quan hệ với người khác làm gì? Dù sao, nó chẳng liên quan gì đến cuộc sống của nhau.
Tử Đằng hít một hơi thật sâu rồi thở ra trong sự buông bỏ. Từ bây giờ cô không cần phải quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Những chuyện của Nam Phong chính là của riêng anh, không hề liên quan đến cô. Cứ sống một cuộc đời của cô là đủ.
Cô nhìn Nam Phong ánh mắt trở nên ôn nhu, từ tốn nói:
“Anh đi làm việc của anh đi.”
“Tử Đằng…”
Đột nhiên cô trở nên nhẹ nhàng đến bất thường khiến anh ngây người ra. Vừa rồi vẫn còn rất hung dữ muốn nghe chuyện của anh cho bằng được nhưng giờ lại không còn dáng vẻ đó nữa. Nó khiến anh có một cảm giác bất an về cô.
Nam Phong lo lắng nói:
“Tử Đằng, em cứ hung dữ nữa đi. Đừng nói nhẹ nhàng như thế anh không quen.”
“Anh bị làm sao vậy Nam Phong. Bảo anh ở lại thì anh không chịu, giờ tôi kêu anh đi anh cũng không đi. Anh đang đợi tôi mắng anh vì điều gì. Đủ rồi đó.”
Tử Đằng xoay người bỏ vào trong phòng. Nam Phong liền đi đến trước cửa nói với cô:
“Tử Đằng, dù có chuyện gì em cũng đừng suy nghĩ tiêu cực rồi làm hại bản thân mình. Phải đợi anh về, anh nhất định sẽ kể cho em nghe hết về mọi chuyện.”
“Anh nói điên gì vậy. Có anh mới tự làm hại bản thân mình, mau đi nhanh đi.”
Nghe thấy giọng giận dỗi của Tử Đằng, Nam Phong liền mừng thầm trong lòng vì cô đã trở lại bình thường.
“Nhớ đừng có làm gì ảnh hưởng đến bản thân.”
Tử Đằng ngồi trong này, sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi nhà tâm trạng cô trở nên tồi tệ. Dù đã nói không còn quan tâm nữa nhưng khi biết anh rời đi là đến tìm cô ấy thì trong lòng lại đau nhói.
“Anh đã giày vò trái tim tôi quá nhiều rồi đó Nam Phong.”