Buổi trưa, sau khi cảnh quay của Tử Đằng và nam chính kết thúc. Đạo diễn Kim cho mọi người nghỉ ngơi, lấy sức để tiếp tục cho cảnh quay buổi chiều.
“Mọi người nghỉ ngơi, ăn cơm đi. Sau đó chúng ta sẽ quay tiếp cảnh mới.”
“Nghỉ thôi, mệt quá rồi.”
Trợ lý đứng bên ngoài đã chuẩn bị bữa trưa cho Tử Đằng từ trước. Cô ấy liền dọn ra cho cô ăn.
“Chị Tử Đằng, em đã làm nóng chúng hết rồi. Chị cứ từ từ ăn nha.”
Vừa nói cô ấy vừa chu đáo bật quạt cho cô để cô không cảm thấy bị nóng.
“Cảm ơn em.”
Trong khi mọi người còn đang tập trung ăn uống. Một nhân viên trong đoàn phim bị thứ gì đó rơi trúng đầu, cô ta vừa ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy một chàng trai đang đi đến.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi có hoa văn trên vai áo cùng với chiếc quần jean baggy. Thoạt nhìn qua còn tưởng trai đẹp nào đang đến nhưng cô ta chợt nhận ra đó chính Nam Phong. Vì vẻ đẹp trai của anh ta chỉ cần nhìn một lần đã nhớ mãi. Cô nhân viên không khỏi cảm thán thốt lên.
“Anh Nam Phong đang đến đây!”
“Phụt…”
Tử Đằng đang ăn bên cạnh liền bị sặc khi nghe tên anh. Cô ngơ ngác ngẩn đầu lên nhìn, quả thật là cô nhân viên kia không hề gạt người.
“Anh ta đến đây là gì? Mình nên trốn đi thì hơn.”
Cô cầm lấy chén cơm trên tay bảo trợ lý thu dọn đồ ăn lại rời khỏi đây trước khi Nam Phong đến.
“Nhanh lên, anh ta sẽ đến đây kịp mất.”
Từ đằng xa, Nam Phong dường như biết được cô đang muốn trốn mình. Khẽ mỉm cười, anh bước đến chỗ cô trước khi cô chạy mất.
“Xin chào mọi người. Hôm nay chắc mọi người cũng mệt rồi, tôi có mang một ít nước cho mọi người uống.”
“Cảm ơn anh nha. Người gì mà đẹp trai quá đi!”
Nói xong, anh liền kêu vệ sĩ phát cho mọi người còn mình thì đi đến chặn Tử Đằng lại. Làm ra bộ mặt vô tội hỏi cô:
“Em muốn đi đâu vậy? Có cần anh đi cùng không?”
“Ha, không cần.”
Tử Đằng bí xị mặt, vì không trốn được anh nên cô quay trở về chỗ cũ tiếp tục ăn. Nam Phong tỏ vẻ hài lòng đi đến ngồi bên cạnh cô.
“Uống nước đi.”
Anh đặc biệt mua nước sinh tố dâu mà cô thích. Giúp cô cắm ống hút vào, đặt trước mặt. Lấy tay chống cằm hơi nghiêng đầu một chút nhìn cô ăn. Còn Tử Đằng thì vẫn tập trung ăn mà kệ anh đang nhìn mình.
Đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua làm mấy sợi tóc con của cô bay phất phới, vướng vào mặt. Anh theo quán tính lấy tay mình tém gọn chúng lại giúp cô. Nhưng hành động thân mật này lại khiến Tử Đằng giật mình. Cô quay đầu qua nhìn anh muốn nói gì đó nhưng lại bị gương mặt đẹp trai ấy cuốn hút. Hai má cô bất giác đỏ ửng lên như vừa mới đánh má hồng.
Tử Đằng ngượng ngùng liền quay mặt lại, tiếp tục ăn. Nhưng trong đầu cô lại không ngừng hiện ra hình ảnh của anh làm cô tập trung cũng không được. Tử Đằng buông đũa xuống, cô quyết định phải nói gì đó để xua tan không khí ngột ngạt này.
“Sao anh lại đến đây?”
“Đến tìm em.”
Không phải Tử Đằng không muốn nói tiếp nhưng mà anh trả lời như thế thì cô biết phải nói gì được. Chẳng lẽ bây giờ cô lại đuổi anh về. Nhưng mà, những người xung quanh còn đang nhìn cô và anh sao cô có thể đuổi anh về được. Làm vậy chẳng khác nào để người khác nhìn thấy cuộc sống của bọn cô không được hạnh phúc.
Tử Đằng liếc nhìn Nam Phong. Chắc chắc là anh biết cô sẽ không đuổi anh đi trước mặt mọi người nên mới đến tìm cô. Rõ ràng là mưu kế của anh mà. Hừm!
“Khi nào thì em mới quay xong?”
“Còn một cảnh quay cùng nam chính mới có thể về.”
“Vậy anh ở đây chờ em.”
Từ cuộc họp trở về, trong lúc rảnh rỗi Nam Phong vốn định đến phòng tập boxing. Cũng lâu rồi anh chưa ghé qua đó nhưng khi biết bản thân sẽ đi ngang qua trường quay của Tử Đằng thì anh đã suy nghĩ lại việc đến boxing.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Nhìn mặt Tử Đằng lúc này là biết cô không muốn anh ở lại rồi. Nhưng biết sao được, anh vẫn cứ mặt dày ở lại đây.
“Vậy thì anh ráng mà đợi đi nha.”
Tử Đằng nở một nụ cười không thể tươi hơn với anh.
Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc. Tử Đằng xem qua lời thoại một chút sau đó vào quay.
Sau khi cô rời đi để lại cuốn kịch bản trên bàn, Nam Phong tò mò muốn xem cảnh tiếp theo của cô là gì. Nhưng gương mặt anh trở nên biến sắc khi nhìn thấy cảnh diễn tiếp theo. Ánh mắt đầy sát khí nhìn Tử Đằng và bạn diễn của cô.
“Anh Hạo à! Hay là tối nay đừng về nữa, ở lại với em nha.”
Tử Đằng vuốt ve ngực của bạn diễn khiến cậu ta cảm thấy ngại đến đỏ mặt.
“Anh…”
“Cắt!”
“Nam chính sao không thoại dứt khoát. Làm lại.”
Đạo diễn Kim khó chịu nói.
“Xin lỗi đạo diễn, em sẽ diễn lại.”
“Xin lỗi chị nhé Tử Đằng.”
Cậu ta nói nhỏ bên tai Tử Đằng. Không phải cậu ta không muốn diễn tốt nhưng vừa rồi cậu ta cảm giác có ai đó nhìn mình đầy sát khí khiến lời muốn nói cũng không nói được.
“Không sao đâu làm tốt là được.”