Chương 5: Sự thật
Số 6 nhanh nhẹn ngồi thấp xuống, lăn sang bên khác để né. Không khó phát hiện được số 6 cũng có chút võ công trong người. Nhưng một người khó địch bốn tay, kẻ địch của số 6 không chỉ là một con sói mà là cả bầy sói.
Số 6 dùng nhánh cây đâm mạnh sang con sói bên cạnh, hắn đang cố gắng tìm được kẽ hở của bầy sói để nhảy ra khỏi vòng vây. Con sói b·ị đ·âm trúng, loạng choạng lùi đi một khoảng cách, số lấy chớp lấy thời cơ xông ra khỏi vòng vây.
Nói thì chậm nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt, số 6 tưởng chừng thành công thì con sói b·ị t·hương một mắt từ phía sau phóng tới cắn vào cổ hắn.
Số 6 hấp hối cố giãy giụa lần cuối thì con sói tăng lực cắn mạnh hơn nữa, cuối cùng hắn không còn bất cứ cử động nào nữa.
“Số 6 bị loại trừ.” Có n·gười c·hết, Quản trò lại lên tiếng thông báo.
Những coi sói khi nãy không tham gia vào trận chiến giữa số 6 và con sói một mắt là vì chúng nó muốn coi số 6 bị vờn đến c·hết, chúng nó chỉ cần đảm bảo số 6 không rời khỏi vòng tròn là được.
Thưởng thức xong trận chiến không cân sức, cả bầy lao tới ăn con mồi đ·ã c·hết.
Số 4 và số 1 đợi bầy sói ăn xong tản đi hết mới đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Khuôn mặt số 4 tái nhợt không còn chút máu, nàng ta không quen nhìn cảnh huyết tinh tàn bạo như vậy, đi đến cạnh khung xương số 6 nàng ta nói khẽ: “Ta không muốn g·iết ngươi, là trò chơi ép buộc ta, ta là bất đắc dĩ mới g·iết ngươi, ra đi thong thả.”
Số 1 nhếch mép khinh thường, g·iết đã g·iết rồi còn ra vẻ đạo mạo, diễn cho ai xem: “Được rồi, còn số 3 nữa thôi, giải quyết xong số 3 ta và ngươi cạnh tranh công bằng.”
“Một ngày chỉ được dùng một lần mà thôi, ngươi biết rõ mà, đành đợi sang hôm sau vậy.” Số 4 hơi cúi thấp đầu đáp lại.
“Hừ! Cho hắn sống thêm một ngày, chúng ta đi ra lại bờ sông thôi.” Số 1 vừa nói vừa quay đầu đi.
Chợt Tử Văn thấy nhân lúc số 1 quay đi, số 4 lấy hũ bột ra rắc lên người. Nàng ta rắc xong chạy chậm tới bên số 1: “Ngươi đưa lá đựng bột cho ta đi, ta cho ngươi thêm chút bột.”
Số 1 ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào số 4: “Ngươi không có gạt ta chuyện gì chứ? Sao lại đột nhiên tốt bụng cho bột, ngươi quý đống bột này lắm mà?”
“Không… không phải lúc sáng ngươi đòi thêm bột sao? Ta đột nhiên nhớ ra mới gọi lại, nếu ngươi không cần thì thôi.” Số 4 hấp tấp giải thích.
“Đúng vậy, ta quên mất.” Số 1 sực nhớ lại, kéo balo lấy ra cái lá gói bột đưa cho số 4.
Số 4 cầm lấy gói bột, quay đầu bỏ chạy, tay nhanh chóng bỏ vào balo lấy ra cái còi rồi lẩm bẩm, dùng sức thổi mạnh.
“Tiện nhân, trả lại đây!” Số 1 quá quen thuộc với cách triệu hồi bầy sói đi g·iết người của số 4, nàng ta đã bị qua mắt. Rõ ràng cái còi trong một ngày vẫn còn sử dụng được, con ả này quá cao tay, nàng đã bị vẻ ngoài yếu đuối của ả lừa.
Số 4 ra sức chạy, số 1 đã hết lợi dụng được. Số 3 chỉ còn hơi tàn, giải quyết số 1 vẫn hơn hết. Nàng đã nói dối, đặc quyền này được sử dụng tận hai lần trong ngày, không trách nàng được, chỉ trách số 1 đấu không lại nàng mà thôi.
“Mẹ nó, có c·hết cùng c·hết.” Số 1 cố chạy tới, nắm lấy góc áo số 4. Nàng ta giật mạnh làm số 1 vấp ngã. Số 4 dùng sức ném đi gói bột về phía trước.
Số 1 buôn số 4 ra, lảo đảo chạy tới lấy gói bột nhưng đã không kịp. Con sói đột nhiên xuất hiện nhào tới cắn nàng ta, lại một con nữa xuất hiện cắn tới tấp số 1: “A…a…a… tiện nhân, mày không được c·hết tử tế, n·gười c·hết tiếp theo chính là mày!”
“Số 1 bị loại trừ.” Tiếng Quản trò vang lên hòa lẫn trong âm thanh cắn xé của bầy sói.
Tử Văn chứng kiến từ đầu đến cuối, sự việc diễn ra quá bất ngờ đối với hắn. Số 4 nhìn vẻ ngoài thì yếu đuối mong manh nhưng bên trong lại xảo trá có thừa. Hiện tại, số lần số 1 có thể điều khiển bầy sói không còn là một nữa mà nó có thể lên tới hai, ba thậm chí là không giới hạn. Hắn không thể đứng chịu c·hết như thế này được.
"Xì, mày mới là tiện nhân, kẻ bám đuôi như mày mà đòi lên giọng với tao! C·hết xứng đáng, tao phải là người sống cuối cùng!" Số 4 đứng nhìn t·hi t·hể số 1 đang bị bầy sói phân thực buôn lời cay nghiệt.
"Chờ sang ngày mai thì kết thúc được rồi, nơi quỉ quái này cũng nên rời khỏi . Số 3 cũng may mắn thật, phải chi hắn cũng đần độn như đám này thì đỡ biết mấy nhưng may mắn hay có thực lực thì cũng phải c·hết!" Nàng ta đứng độc thoại với xác của số 1, khuôn mặt hớn hở như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tử Văn nghe được lời nói của số 1. Chờ sang ngày mai? Năng lực điều khiển bầy sói trong ngày của nàng ta đã dùng hết hay sao? Chắc chắn là vậy rồi, nếu còn sử dụng được nàng ta sẽ không chần chừ mà xử luôn hắn, cần gì kéo dài thêm thời gian.
Chờ bầy sói tản đi, Tử Văn cầm liềm đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Dù sao chỉ có một người được sống, hắn không có lí do nào nhường cơ hội này cho kẻ khác. Chỉ còn một lựa chọn mà thôi, g·iết!
Hắn nhanh chóng tiến lại gần chỗ số 4 đang đứng, tình trạng sức khỏe hắn đang rất xấu nhưng đối phó với số 4 thì hắn hoàn toàn nắm chắc phần thắng. Nhẹ nhàng tiếp cận số 4, Tử Văn đưa tay cầm liềm chém một nhát mạnh xuống cổ nàng ta.
Số 4 cảm thấy được nguy hiểm đang cận kề, gần như bằng bản năng nàng ta tránh sang một bên, né được tử huyệt nhưng không thể thoát được nhát chém đó, vai phải nàng ta bị một v·ết t·hương sâu ghê người.
"Là ngươi! Sao ngươi dám!" Hai mắt số 4 sung huyết nhìn Tử Văn, nhân loại ti tiện cũng dám làm nàng b·ị t·hương.
Tử Văn không trả lời mà tiếp tục t·ấn c·ông, nhìn như vô hại nhưng từ phản ứng của số 4 lúc nãy thì giá trị nguy hiểm của nàng ta không thể bỏ qua.
Lại lần nữa hắn đã đánh giá sai thực lực của số 4.
Số 4 chật vật tránh né đòn t·ấn c·ông của Tử Văn, nàng không có v·ũ k·hí nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ c·hết. Không được! Nếu c·hết ở vòng loại cũng quá phế vật, chỉ là nhân loại yếu đuối mà thôi.
"Là ngươi ép ta sử dụng nó, hãy cảm thấy vinh hạnh khi được c·hết dưới sức mạnh của ta." Số 4 vừa di chuyển vừa buôn lời như kẻ bề trên nhìn xuống con kiến bé nhỏ không chút sức lực phản kháng.
Đồng tử Tử Văn co lại, trong nháy mắt hắn nhận thấy c·ái c·hết đang cận kề bên người. Không chút do dự Tử Văn lùi lại phía sau, ngay vị trí hắn vừa đứng là dấu vết năm móng vuốt kéo dài sâu hoắm.
Nếu còn đứng đó hắn đã bị chẻ thành từng mảnh. Khí lạnh chạy dọc theo sống lưng Tử Văn, hắn không phải đang chiến đấu với con người sao?
Số 4 lúc này giơ bàn tay phải về phía trước, năm đầu ngón tay không còn là tay người nữa mà là tay thú. Năm móng vuốt thô dài chỉ thẳng về phía Tử Văn.
"Hừ, ngươi đã thấy chênh lệch chưa? Ngoan ngoãn đứng yên cho ta g·iết đi, ngươi không có khả năng thắng được ta!" Là nàng sơ xuất, nghĩ rằng vòng loại cỏn con này không có gì để lo lắng mà thả lỏng cảnh giác. Nhưng vẫn còn may mắn, vòng loại không bị theo dõi sát sao, nàng có thể sử dụng năng lực của bản thân mà không lo phạm quy.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Tử Văn nắm chặt liềm, mọi thứ hắn chứng kiến đang đảo lộn nhận tri của hắn, người hóa thú? Dù chỉ là một bộ phận hóa thú nhưng cũng đủ chấn động.
"Ngươi không có tư cách biết, đi c·hết đi!" Số 4 khinh thường mà nói sau đó lao nhanh về phía Tử Văn, nàng ta giơ tay lên cao, năm ngón tay khép lại đâm thẳng đến vị trí trái tim của hắn.
Quá nhanh, với tình trạng cơ thể hiện giờ hắn khó mà thoát được. Tử Văn khẽ nghiêng người khiến chỗ t·ấn c·ông chệch sang chỗ khác. Tay hắn cũng không rảnh rỗi, cùng lúc đâm tới cổ số 4.
Khoảng cách quá gần, số 4 không tránh được đòn t·ấn c·ông của Tử Văn. Nàng ta rút tay ra khỏi ngực Tử Văn nhảy lùi ra sau, tay còn lại che lấy v·ết t·hương trên cổ.
"Ghê ghớm nhỉ? Ngươi cũng có chút bản lĩnh nhưng chỉ là một chút thôi, tận hưởng giây phút cuối đời đi!" Số 4 giận giữ hét lớn tiếp tục lao tới t·ấn c·ông, nhân loại ti tiện cũng dám phản kháng nàng, hắn có biết nàng là ai không!
"Ha, để dành lời đó cho ngươi đi." Tử Văn tránh được đòn t·ấn c·ông nguy hại đến trái tim nhưng cũng b·ị đ·âm gãy hai cây xương sườn, tình trạng của hắn chỉ có ngày càng tệ hơn.
Số 4 vung móng vuốt liên tục như muốn xé Tử Văn ra thành mảnh nhỏ. Tử Văn cố sức né tránh nhưng vẫn bị cào vài nhát sâu thấy ghê người. Hắn vừa né tránh vừa quan sát mặt đất.
Sau gần nửa giờ chiến đấu, máu mất ngày càng nhiều khiến Tử Văn di chuyển dần trở nên chậm chạm rồi sau một lần né tránh đòn t·ấn c·ông, hắn ngã xuống đất, lúc ngã hắn nhanh chóng cầm lấy một nhánh cây tròn vừa bàn tay.
Số 4 đã thấm mệt, nàng ta cũng b·ị t·hương nhưng sức lực vẫn hơn Tử Văn, thấy Tử Văn ngã xuống ngàng ta khoái chí chạy vội đến, tay nắm thành trảo đưa cho hắn một cú chém chí mạng : "C·hết đi!"
Tử Văn nhắm chuẩn thời cơ ném nhánh cây xuống vị trí tiếp đất của số 4. Số 4 vì quá hưng phấn với thắng lợi trước mắt mà không né tránh, chân dẫm phải nhánh cây mất thăng bằng ngã xuống. Tử Văn dồn hết sức lực cuối cùng, mạnh tay chém xuống cổ số 4, lần này là kết thúc, số 4 không thể tránh thoát được đòn t·ấn c·ông của Tử Văn.
"Ngươi... sẽ… hối hận vì… g·iết… ta… ta là" Số 4 đến c·hết vẫn không quên buôn lời đe dọa, nàng ta không cam lòng c·hết dưới tay của một chủng tộc yếu đuối như vậy.
Tử Văn sững sờ, hắn đã tự tay g·iết người. Nhưng với trường hợp của số 4 thì hắn không dám chắc có được tính là người hay không. Sau lần này, có lẽ hắn phải mất một khoảng thời gian mới điều chỉnh lại được cảm xúc.
"Số 4 bị loại trừ, chúc mừng số 3 trở thành người sống sót cuối cùng. Phó bản kết thúc, tiến hành rời khỏi phó bản."