Chương 16: Năng lực đặc biệt
"Ầm" Một bóng người bị ném mạnh văng đến trước mặt nhóm Tử Văn. Máu chảy dài trên khuôn mặt hắn, nếu không cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của hắn thì Tử Văn đã nhận định người này đ·ã c·hết. Hắn nhìn vào con số in trên áo, là số 1.
"A! Nó tới rồi! Các ngươi mau làm gì đi!" Ba người may mắn còn sống khi nãy lên tiếng la hét, thúc giục nhóm Tử Văn bảo vệ bọn hắn.
"Phì phò" Tiếng thở nặng nề vọng vào tai của những người ở đây, con vật bí ẩn chầm chậm xuất hiện sau lỗ hổng. Cả đám có thể thấy được từng luồng nhiệt khí phun ra từ mũi nó, nó có bộ dạng như con trâu mà nhóm Tử Văn đã g·iết nhưng kích cỡ thì to gấp đôi thậm chí là hơn. Bọn họ như con kiến bé nhỏ khi đứng trước nó, chỉ cần một chân cũng đủ bị giẫm cho bẹp dí.
"Không! Ta không muốn c·hết! Giải thưởng gì chứ, đều là một đám l·ừa đ·ảo, rõ ràng đây là âm mưu muốn s·át h·ại ta! Đám vô dụng các ngươi còn đứng đó làm gì? Nếu ta c·hết thì phụ vương sẽ cho gia đình các ngươi đẹp mặt!" Một tên trong số đó vặn vẹo cả khuôn mặt uy h·iếp.
Tử Văn phân ra một tia chú ý liếc sang kẻ vừa lên tiếng, hắn mặc trên người áo số 3. Lại có chống lưng như người hắn gặp ở vòng loại sao? Tại sao bọn hắn biết có nguy hiểm nhưng cứ như thiêu thân lao đầu về phía trước? Hắn nghĩ vũng nước hắn đặt chân vào đã trở nên sâu không thấy đáy rồi.
Tử Văn lắc nhẹ loại bỏ tạp niệm trong đầu, hắn phải loại bỏ con vật vừa xuất hiện mới được!
"Sẵn sàng vào vị trí chiến đấu, Hoàng Lâm theo sát hỗ trợ ta, còn lại t·ấn c·ông từ xa." Tử Văn phân phó không quá chi tiết, mọi người nên tùy cơ ứng biến cho bất cứ tình huống nào.
"Rõ!" Tiếng hô đồng đều vang lên, bọn họ tản ra tìm đúng vị trí của mình.
Tử Văn tay cầm v·ũ k·hí tiến lại gần con quái vật, càng lại gần mới thấy rõ trên ngực nó đã bị lõm vào, nhìn dấu vết không khó để phỏng đoán vết lõm này do nắm tay người gây ra. Hắn thầm kinh dị trong lòng, con trước với kích thước nhỏ hơn hắn còn không thể đâm xuyên ngực, con này to hơn thì chắc hẳn lớp phòng thủ của nó còn chắc hơn nữa. Chỉ với nắm tay sao? Quả thật khiến người khác mở mang tầm mắt!
Tử Văn di chuyển trở nên nhanh hơn, hắn giẫm lên tường phóng tới chỗ con quái, tay nhanh như chớp chém vào vết lõm trên ngực nó.
"Keng" quá nhanh! Nhát chém của hắn đã bị nó đỡ lại bằng rìu. Khác biệt với thân hình cồng kềnh, tốc độ của con quái cũng không thể khinh thường!
Không ổn! Hoàng Lâm đang t·ấn c·ông theo hắn, với tốc độ này hắn sẽ trở tay không kịp! Tử Văn lộn người chưa kịp quay sang nói với Hoàng Lâm thì Hoàng Lâm đã nhào tới đâm vào ngực con quái.
"Ầm" nó tiếp đòn t·ấn c·ông của Hoàng Lâm bằng một cú đấm, Hoàng Lâm bay ra xa đâm mạnh vào vách đất. Quá nhanh! Đây là suy nghĩ của Hoàng Lâm trước khi b·ất t·ỉnh.
Kim Ly cùng Hoắc Kỳ đứng dại ra, hai người vẫn chưa kịp định thần thì trận chiến đã kết thúc.
Sau khi đấm bay Hoàng Lâm thì nó không có thêm động tác nào, đứng yên cầm rìu như một pho tượng đá.
"C·hết tiệt! Đều là một đám vô dụng! Tên nô lệ thấp hèn kia mau tỉnh lại ngay! Ta ra lệnh cho ngươi sử dụng năng lực đặc biệt!" Số 3 nhận thấy nhóm Tử Văn không làm được việc liền chạy tới đá mạnh vào người số 1. Hắn đã bất chấp qui tắc của phó bản, chỉ cần sống sót hắn sẽ không từ thủ đoạn nào!
"Ha" Số 1 thở nhẹ run rẩy mở mắt ra, bởi vì có máu chảy vào mắt nên hắn lại nhắm chặt lại, lấy tay lau đi v·ết m·áu trước mắt. Rồi hắn chống người ngồi dậy nhìn thẳng vào số 3, ánh mắt không có cảm xúc nào, nếu có người nói hắn là người máy thì Tử Văn cũng tin.
"Cẩu… cẩu nô lệ! Ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt này? Ngươi có tin ả tình nhân của ngươi sẽ gặp đau khổ hay không? Nếu ta c·hết thì ả ta phải trả giá! Ả sẽ sống không bằng c·hết!" Số 3 bị ánh nhìn của số 1 làm cho run sợ, nhưng bởi vì hắn đã nắm thóp được điểm yếu có số 1 nên đã lấy lại được tự tin. Hắn tin chỉ cần điểm yếu này còn nằm trong tay hắn thì số 1 sẽ mặc sức cho hắn đắn đo, quá sảng khoái!
Ánh mắt số 1 từ không cảm xúc cho đến khi nghe số 3 nhắc đến ba từ 'ả nhân tình' thì mới có cảm xúc dao động. Tử Văn không chắc nhưng có lẽ đó là ánh mắt của kẻ si tình, số 1 có thể vì người mình yêu mà từ bỏ mạng sống.
"Mau! Sử dụng năng lực đặc biệt ngay!" Số 3 nhận thấy được sự dao động của số 1 thì bắt đầu hưng phấn ra lệnh, hắn muốn biết nếu không tuân theo qui tắc của phó bản thì sẽ ra sao.
Số 1 trầm mặt đứng lên quay mặt về phía con quái vật. Một số bộ phận trên người hắn bắt đầu có thay đổi, mắt hắn đã không còn là mắt của người nữa, đồng tử đang chuyển dần sang loại động vật nào đó. Tay hắn mọc ra vuốt nhọn, nhưng chỉ có 4 vuốt? Là một loài chim sao?
"Rắc… rắc" Con quái vật có lẽ đã cảm nhận được có người sử dụng năng lực đặc biệt, nó quay đầu nhìn vào số 1, chân bước tới chuẩn bị t·ấn c·ông.
"Vụt… vụt…" Bởi vì tốc độ quá nhanh cùng với lực chém mạnh đã tạo ra tiếng xé gió chói tai. Con quái vật cầm rìu đưa ra những đòn t·ấn c·ông không một ai đỡ nổi.
Nhưng số 1 sau khi thú hóa thì khác, hắn ung dung né tránh. Mỗi động tác tưởng chừng là chậm lại gãi đúng chỗ ngứa mà rời đi nhát chém. Sau đó hắn nhảy lên.
Trong mắt Tử Văn số 1 không phải nhảy nữa mà giống như hắn đang sử dụng khinh công. Không! Là do tác dụng của thú hóa.
Số 1 nhảy lên cao phía trên đầu của con quái vật nhằm đáp xuống t·ấn c·ông vào điểm yếu. Con quái vật không để mục đích của kẻ thù đạt được liền lùi lại phía sau đưa rìu tiếp đón số 1. Tình thế khó khăn, nếu số 1 vẫn tiếp tục hạ xuống thì hắn chỉ còn một con đường c·hết.
Nếu bị hạ gục dễ dàng thì không cần nói đến sử dụng năng lực đặc biệt, số 1 đã chứng minh cho mọi người thấy điều này. Hắn lộn ngược người trên không, đầu hướng xuống đất còn chân thì đạp vào vách, quỹ đạo đã chệch khỏi cây rìu bay sang hướng khác.
Hắn đã đạp đất thành công nhưng không để con quái vật có thời gian lấy lại tinh thần, hắn lặp lại chiêu cũ dùng lực đạp vào vách đất bay nhanh đến chỗ con quái, lần này hắn đã thành công đáp xuống đầu nó.
Con quái vật điên cuồng hất đầu, bị nhân loại đáp trên đầu là một sỉ nhục đối với nó. Nó rống lớn "Grao" rồi dùng rìu chém vào kẻ đang đứng trên đầu nó, nhát chém đã bị số 1 nhảy lên né được, cây rìu theo quán tính chém vào một bên sừng của nó.
"Graoo!" nó đau đớn hét lớn, hai mắt đỏ đậm như muốn chảy ra máu, nó phải g·iết kẻ này! Nó chạy nhanh húc đầu vào tường để đ·âm c·hết kẻ thù còn đứng trên đầu nó.
Số 1 sau cú né cũng không nhàn rỗi, hắn ổn định thăng bằng rồi cuối người xuống, ra tay nhanh, tàn nhẫn móc lấy một bên mắt của con quái vật.
Người lại nghiêng qua bên còn lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà móc tiếp con nữa.
"Graoooo!" Con quái vật cuồng loạn gào rống, hai dòng máu chảy từ hốc mắt nó ra. Hai bên mắt bây giờ chỉ còn là hai hố đen tăm tối, nó không còn thấy được gì nữa, đau quá! Lần đau cuối cùng nó nếm phải là bao lâu rồi? Nó không nhớ, nó chỉ biết chiến đấu như một cỗ máy, nó phải tiêu diệt bất kì sinh vật còn sống nào đang hiện diện gần nó. 'Giết hắn!' Là ai? Ai đang sai khiến nó? Đau quá! Mắt đau, đầu cũng đau. Chỉ cần g·iết những kẻ này thì nó sẽ hết đau, nhất định là vậy! Giết hắn! Giết hắn!
Con quái vật đã không còn thấy nhưng nó có thể dựa vào cảm giác, âm thanh phát ra mà biết được vị trí của từng người. Nó không còn phân biệt kẻ nào nữa, chỉ cần là sinh vật còn sống thì đều phải c·hết!
"A!" Số 3 chưa từng chứng kiến tình huống nào huyết tinh như vậy, hắn từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, cơm đến chỉ cần há mồm, có người chăm sóc từ kẽ tóc chân răng. Nay lại nhìn thấy hình ảnh đánh sâu và thị giác như vậy hắn không kìm nén được la to ra một tiếng, mặc dù đã kịp thời lấy tay bịt miệng lại nhưng với con quái vật đã mất thị giác thì mỗi âm thanh phát ra đều như phóng đại vô số lần.
Không ngoài dự đoán nó tăng tốc lao tới số 3, thế tiến như chẻ tre. Tay giơ rìu lên chém mạnh xuống "Phụt".
"Số 13 bị loại trừ." Quản trò thông báo người vừa bị con quái vật g·iết.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, số 3 không bị g·iết. Hắn trong lúc nguy cấp đã kịp kéo số 13 ra chắn, nhưng hắn vẫn chưa thoát được nguy hiểm, hắn vẫn đang đứng rất gần với con quái vật. Hai chân hắn run lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau kêu lập cập, cố găng phát ra tiếng: "Cứu… cứu"
Ngu xuẩn! Tử Văn chửi thầm. Nó nhờ âm thanh mới biết vị trí để g·iết, số 3 lại phát ra tiếng chiêu dụ nó g·iết mình. Lúc này số 1 có chắp cánh cũng không cứu được hắn.
Số 1 dùng hết sức bình sinh chạy tới số 3, nếu số 3 c·hết thì không chỉ hắn mà người hắn yêu thương cũng gặp nguy hiểm. Hắn không thể để số 3 c·hết được, mau hơn nữa! Hắn vừa lao tới vừa phát ra âm thanh nhằm thu hút lực chú ý của con quái vật: "Mau lại đây g·iết ta! Lại đây!"
Nhưng không hề có tác dụng, số 3 đang ở cạnh nó quá gần, hắn không còn đường sống nữa "Phụt".
"Số 3 bị loại trừ."
Quản trò thông báo trong ánh mắt tuyệt vọng của số 1, hắn không ngăn được nó g·iết số 3, hắn phải làm sao đây? Người yêu hắn vẫn còn nằm trong tay của thế lực số 3, số 3 c·hết rồi thì nàng ấy cũng gặp nguy hiểm, số 1 gào thét: "Không!!!"
Từ nãy đến giờ Tử Văn mới thấy được cảm xúc số 1 thể hiện rõ đến vậy. Có thể bức một người ít cảm xúc đến mức tuyệt vọng thì cũng đủ biết người đó trong lòng số 1 quan trọng đến mức nào.
Hiện tại cả hai đều mất đi lí trí, số 1 cùng con quái vật t·ấn c·ông nhau như những con thú không có nhận thức. Ngươi chém ta một nhát, ta đấm ngươi một quyền xem sức lực của ai trụ lâu hơn. Tử Văn không thể đứng ở ngoài nhìn được nữa, hắn cũng lao vào giúp số 1 một tay.
Con quái vật vung v·ũ k·hí đủ mọi hướng, đất đá vỡ vụn theo từng nhát chém của nó. Nó không còn xác định được phương hướng, chỉ khi kẻ nào tiếp cận gần thì mới nhận t·ấn c·ông từ nó.
Tử Văn vừa chạy đến bán kính cách nó nửa mét thì đã bị nó nhận ra sự hiện diện. Một rìu từ trên cao giáng xuống, đâm sâu vào lòng đất. May mắn Tử Văn đã tránh kịp thời, hắn luồn ra sau người nó ra tín hiệu hợp tác với số 1.
Số 1 không để ý tới Tử Văn, hắn đã chìm sâu vào cảm xúc của mình. Hắn đã cố gắng rất nhiều nhưng giờ không còn cơ hội nào cho hắn và người yêu nữa. Số 3 c·hết đi thì tin tức này sẽ nhanh chóng tới tai của phụ vương hắn, bọn họ làm sao trốn thoát được thế lực to lớn đó!
Càng nghĩ số 3 càng tuyệt vọng, hắn như một cỗ máy không biết đau đớn nhận đòn đánh của con quái vật.
Tử Văn cảm thấy được số 1 đang buông xuôi, hắn đã đánh mất hi vọng sống. Không được! Nếu hắn c·hết thì tất cả mọi người ở đây đừng hòng sống sót, phải trao lại cho hắn hi vọng
" Số 1! Nếu ngươi c·hết thì người quan trọng của ngươi sẽ ra sao? Nếu ngươi c·hết nhưng nàng vẫn còn sống thì sao? Ngươi phải sống sót để gặp nàng!"
"Gặp nàng?" Số 1 lẩm bẩm theo lời Tử Văn, đúng rồi! Tin tức sẽ không truyền đi nhanh đến vậy, nếu hắn nắm chặt thời gian vượt được phó bản sau đó đón nàng ấy chạy trốn! Hắn không phải người chơi bắt buộc nên việc vượt phó bản rồi lựa chọn rời khỏi trò chơi là dễ dàng, vẫn còn cơ hội cho bọn họ!
Nhờ đánh bậy mà Tử Văn đã đoán trúng, hắn chỉ biết số 3 có thân phận không tầm thường. Nếu muốn tránh thoát kẻ có quyền là rất khó nhưng thật may 'ả ta' mà số 3 nhắc đến chiếm vị trí quan trọng trong lòng số 1, dù phần trăm để gặp được nhau rất nhỏ cũng khiến số 1 b·ốc c·háy lên hi vọng.
"Ngươi tiếp tục đấm vào phần lõm trên ngực nó, ta sẽ nắm chắc thời cơ cho nó một đòn chí mạng."
Tử Văn nhân cơ hội số 1 lấy lại ý chí mà đưa ra yêu cầu. Phòng hộ của con quái này quá khủng, đánh con trước c·hết hắn còn chưa lấy lại đủ sức nên lần này hắn sẽ dồn hết sức mạnh vào một cú đâm.
Số 1 di chuyển thân mình đầy v·ết t·hương, mặc dù máu me đầy người nhưng hai mắt hắn rất sáng, loại bỏ nó là hắn được gặp nàng rồi! Mau! Đấm lõm ngực nó!
Số 1 chạy sang bên trái đánh lạc hướng con quái vật rồi tung người đấm chính xác vào phần lõm. Vết lõm trở nên sâu hơn và đã xuất hiện vết nứt, lúc này chỉ cần một cú chém đủ mạnh thì nó sẽ đi đời.