Chương 14: Chuyển sang màu đỏ
Bọn họ im lặng đi về phía trước, Hoắc Kỳ thường là kẻ nói nhiều nhất nhưng kể từ khi xuống đây thì hắn lại trầm mặt không hé miệng chút nào. Nguồn sáng duy nhất mà họ có được là từ tấm bản đồ. Không gian mờ ảo, chật hẹp, họ cứ đi, đi mãi, dường như phía trước không có điểm kết thúc.
Bỗng nhiên Tử Văn đứng khựng lại, hắn đè giọng thấp xuống nói với ba người phía sau: "Mũi tên đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, mọi người nhanh tiến vào trạng thái chiến đấu!"
Cả đám căng thẳng nắm chặt v·ũ k·hí trên tay, hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng từng người. Gần rồi! Phía trước đã có ánh sáng mờ mờ hiện lên trong lối đi tối đen, nó nổi bật đến nỗi không một ai bỏ qua được. Mười bước, năm bước, một bước và cuối cùng nhóm Tử Văn đi ra khỏi con đường chật hẹp. Bọn họ đặt chân vào một khoảng không gian khác, rộng lớn, nóng bức, đỏ rực cùng với một bức tượng đá to lớn dựng đứng trước mặt.
"Ực" Âm thanh nuốt nước miếng truyền vào tai của cả bọn, ba người nhất trí quay sang nhìn Hoắc Kỳ. Hắn trừng mắt nhìn lại rồi mới hiểu ánh mắt của những người này, hắn lắc đầu lia lịa, xua tay liên tục: "Không phải ta!"
"Ực…Ực…" Tiếng nuốt nước miếng nối liền nhau vang lên lần nữa, nó dồn dập như thể không chờ đợi thêm được giây phút nào nữa khi mà món ăn mĩ vị đang ở trước mắt, nó nôn nóng muốn nuốt hết vào bụng.
"Cẩn thận bức tượng, mọi người mau tản ra!" Tử Văn lớn tiếng cảnh báo, hai tay nhanh chóng lắp lại v·ũ k·hí, tiến vào trạng thái chiến đấu.
"Rắc" Tiếng nứt đầu tiêng vang lên như âm thanh báo hiệu có một vật thể nào đó đang thức tỉnh.
"Rắc… Rắc… Rắc…" lớp đá bao bên ngoài dường như không thể chống đỡ nổi nữa, vết nứt chằng chịt thi nhau nổi lên khắp mọi nơi, chỉ cần thêm năm nhịp thở nữa thì nó sẽ vỡ hoàn toàn.
"Ầm" lớp đá bên ngoài bức tượng vỡ nát, vật thể bên trong từ từ lộ rõ ra. Hai cặp sừng uốn lượn từ đầu kéo dài lên trên, cặp mắt đỏ ngầu như sắp lồi ra bên ngoài, từng luồn khí mạnh thở phì phò từ mũi nó. Nhìn chung đầu nó như trâu nhưng thân hình lại giống người, từng bắp cơ của nó nẩy nở đầy ắp lực lượng có thể xé nát bọn họ ra thành từng mảnh.
Nó chậm rãi đứng lên đưa tay ra phía sau đấm nát vách đất "Ầm" một cây rìu cỡ lớn hiện ra, nó nắm lấy cây rìu nghiêng đầu nhìn về phía nhóm Tử Văn.
"Pằng" Kim Ly dẫn đầu t·ấn c·ông, không ai phát hiện được nàng đang ở đâu, nàng đã nhanh chân tìm được nơi lí tưởng để sử dụng v·ũ k·hí.
"Keng" Âm thanh v·a c·hạm của kim loại vang lên. Con quái trâu né được viên đạn bay vào mắt, thay vào đó viên đạn bắn trúng tay nó nhưng từ âm thanh có thể đoán được nó không hề nhận được tổn thương nào từ phát súng.
"Keng" Là Tử Văn t·ấn c·ông nó, hắn đã chạy nhanh ra phía sau con trâu dùng đầu thương đâm vào gáy nó. Thân hình nó chỉ cao hơn hắn một chút cho nên rất dễ để đâm trúng. Nhưng không may là nó dường như không có điểm yếu nào, trên khắp cơ thể nó đều rắn chắc như kim loại. Trận chiến lần này sẽ rất khó nhằn cho nhóm Tử Văn.
"Rầm rầm" Con trâu bắt đầu di chuyển, mỗi bước đi đạp trên đất của nó khiến cả không gian rung động. Nó chuyển từ đi sang chạy, tốc độ nhanh không tưởng, nó bỏ qua Tử Văn ở phía sau mà chạy đến t·ấn c·ông Hoắc Kỳ.
"Ầm" nó dùng thân mình đâm bay đối thủ ghim thẳng vào tường đất, tay cầm rìu chém xuống con mồi đã mất đi năng lực phản kháng.
"Keng" Tử Văn lao nhanh đỡ lấy đòn chém chí mạng của con trâu. Hắn cắn chặt hai hàm lại, tay vì dùng lực mà gân nổi cuồn cuộn. Nhanh như chớp, Hoàng Lâm xuất quỉ nhập thần mà di chuyển sang hông nó, dùng cây dao mượn từ Hoắc Kỳ quét tới mắt của con trâu.
Con trâu ngã người ra phía sau né tránh đòn đánh của Hoàng Lâm, lực đạo trên tay thả nhẹ tạo cơ hội cho Tử Văn ra đòn tiếp theo. Chỉ nghe thấy tiếng xé gió vang lên, con trâu chật vật lăn người né tránh nhưng đòn đó đã cắt đứt một bên sừng của nó.
"Graooo!" Nó đau đớn hét lên, con mắt như muốn lọt ra khỏi hốc mắt. Nó cầm rìu dồn hết sức ném tới vị trí Tử Văn, chiếc rìu bay với tâm thế không gì cản được. Tử Văn đang đứng trước Hoắc Kỳ, nếu hắn né thì Hoắc Kỳ sẽ b·ị c·hém thành hai nửa.
Không suy nghĩ thêm nhiều, hắn nhanh chân kéo Hoắc Kỳ lăn qua chỗ khác. "Phập" chiếc rìu đâm vào vị trí Hoắc Kỳ nằm ban nãy.
"Pằng pằng" Hai tiếng súng với khoảng thời gian gần như liền nhau vang lên, Kim Ly lại tiếp tục bắn vào mắt nó. Nàng không tin nó lại né được lần bắn này!
"Phập" Một viên đạn ghim vào mũi nó, viên còn lại thì bị bàn tay nó tiếp được. Con trâu khó chịu rút viên đạn từ mũi ra, nó không muốn đùa giỡn với đám ruồi nhặng này nữa, phải nhanh chóng đập c·hết rồi thưởng thức hương vị tươi sống của đám con mồi thôi: "Ực."
Nó đứng lên chạy tới lấy cây rìu, sau đó chém mạnh về phía hai kẻ đang còn nằm dưới đất kia.
"Keng" Tử Văn nằm lấy v·ũ k·hí chống đỡ, quá nguy hiểm! Hắn đang bị mất thế, nếu nó lại dùng thêm sức thì hắn sẽ thành thịt nát.
"Pằng pằng pằng" Kim Ly nôn nóng muốn cứu Tử Văn, nàng nhanh tay bóp cò súng nhằm kéo lực chú ý của con trâu về phía nàng. Nhưng có lẽ mối thù chặt sừng quá sâu, nó không thèm để ý ai ngoài Tử Văn, nó muốn g·iết kẻ này trước!
Con trâu tạm giữ rìu bằng một tay, tay còn lại nắm thành đấm, đấm xuống mặt Tử Văn. Tử Văn vặn đầu sang một bên để tránh, hắn nghiến răng dồn hết sức về tay phải, tay trái tháo một bên v·ũ k·hí chém vào mắt con trâu. Vì đòn t·ấn c·ông quá bất ngờ, nó đã bị mất một bên mắt, máu chảy ra nhỏ xuống mặt Tử Văn.
"Graooo!" Quái trâu ôm một bên mắt gào lên đầy thống khổ, nó quá coi khinh con mồi rồi, đám người này phải trả giá!
...
[Người qua đường A: Phó bản chơi lớn thật đấy! Không cho người chơi sử dụng năng lực đặc biệt mà lại thả con quái vật lai trâu kia ra!]
[Người qua đường B: Thắp một nén nhan cầu mong chủ phòng tai qua nạn khỏi.]
[Người qua đường C: Là ai tạo ra phó bản này vậy? Có còn lương tâm không?]
[Công chúa cô đơn: Không! Hắn sẽ giải quyết được con quái vật đó! Các ngươi không được nói xui xẻo.]
[Người qua đường D: Lầu trên lại mù quáng rồi. Con quái kia sức mạnh cũng tương đương với người có năng lực thú hóa hai bộ phận trên cơ thể, chủ phòng lần này e là dữ nhiều lành ít.]
[Kỵ sĩ bóng đêm: Chủ phòng uy vũ! Mau làm thịt nó đi!]
[Người qua đường X: Chủ phòng đánh nhau quá đẹp trai! Tới luôn đi chủ phòng.]
[Người qua đường XX: Lấy trứng chọi đá.]
…
"Grừ…" Con trâu cầm lấy cây rìu, vung mạnh liên tục về phía Tử Văn. Nó đã cuồng nộ, đau đớn từ v·ết t·hương đang kích thích dòng máu bạo nộ của nó sôi sục lên. Nó t·ấn c·ông không có bất cứ kết cấu nào, trong đầu của nó chỉ có một suy nghĩ: Đập kẻ trước mắt thành thịt nát!
Hoàng Lâm nhân cơ hội con trâu đang đổ dồn chú ý về phía Tử Văn mà nhanh chóng kéo Hoắc Kỳ đang hôn mê ra nơi an toàn, sau đó quay lại hỗ trợ Tử Văn.
Còn Tử Văn, người đang hứng chịu cơn thịnh nộ của con quái vật. Hắn tránh đỡ đòn t·ấn c·ông trực diện của nó, mỗi nhát đập xuống của nó chấn đến chân tay hắn tê rần. Tử Văn nghĩ thầm trong đầu: Mau! Mau hơn nữa, hắn có thể làm được!
Tốc độ né đòn của Tử Văn ngày càng trở nên nhanh hơn, mỗi bước của hắn đều đi theo một qui luật nhất định, cả người của hắn dần mờ thành tàn ảnh. Tử Văn lui về phía sau, lấy đà và xuất ra một nhát chém, "Rắc" âm thanh nứt vỡ vang lên khắp không gian.
"Phụt" Máu từ bả vai phải con trâu phun ra, thì ra bên ngoài con trâu có một lớp bọc bằng kim loại nên bọn họ không thể gây thương tổn được nó.
Vết chém đã đâm xuyên qua lớp kim loại, gâm sâu vào phần thịt của nó, thêm chút lực nữa thôi thì cánh tay của nó đã phải bị đứt lìa.