Hồi Lai Quy Xuân

Chương 7: Nỗi Lòng




Mộ Nhung chấp nhận gả cho Phi Hương thì những người còn lại ở phủ này sẽ được "giải nguy".

Nam nhân kia nhanh chóng đưa mẹ nàng lên trên, cho bà nghỉ ngơi trong phòng.

Cả bốn người: Thiên Hạo, Mộ Nhung, Tĩnh Hân và người nam nhân ấy tụ họp ở một căn phòng cạnh bên phòng mẹ Mộ Nhung, nếu bà gặp phải chuyện gì thì có thể đến kịp thời mà giúp.

Không gian trầm lặng, yên tĩnh được Thiên Hạo khuấy động: "Ta sẽ không để cho Mộ Nhung thành thân với tên Phi Hương đó được".

Dù là nghe Thiên Hạo nói chắc chắn như vậy, nhưng nàng dường như đã tuyệt vọng. Không thèm để ý đến những câu nói của y. Cuộc sống bây giờ của nàng như bước vào địa ngục, mãi mãi không thể tìm thấy ánh sáng.

Tên nam nhân đó lên tiếng:

"Theo như những gì huynh nói thì hắn ta là yêu quái. Vậy còn cách nào để cứu Nhung Nhi?".

Thiên Hạo ngoáy đầu nhìn lại, y tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi:

"Huynh là.....?".

Tĩnh Hân vội đáp lời giúp:

"Huynh ấy là Cơ Phát. Là ca ca của tiểu thư".

"Ca ca? Sao trước đây ta nghe rằng Mộ Nhung là ái nữ cũng như là đứa con duy nhất của Mộ phủ này?".

Cơ Phát vui vẻ trả lời:

"Khoảng mười bảy năm trước, ta khi ấy là một đứa trẻ mồ côi phải đi ăn xin ngoài kinh thành này. Bỗng một hôm mưa to gió lớn, ta bị cảm nặng và ngất đi. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở đây, được chăm sóc chu đáo. Là cha của Mộ Nhung đã cứu ta, kể từ đó ông ấy cũng nhận nuôi ta, xem ta như một thành viên trong phủ này".

Thiên Hạo nghe xong không nói gì, không khí lại một lần nữa trầm lắng xuống.

[ Tối hôm đó ]

Ánh trăng đượm đờ bên làn mây đen tối, cảnh vật trở nên nặng trĩu, buồn tênh như tiếng lòng của mọi người.

Mộ Nhung đang ngồi một mình ở phòng, nàng nhìn ra ngoài cửu sổ nhỏ. Ánh mắt nhìn xa xăm nhưng không chú ý đến những gì bản thân đang nhìn ngắm. Đầu óc nàng nặng trĩu những nỗi buồn, đau, bi thương mà mình đang trải qua.

Có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng là lúc nhỏ, có cha, mẹ yêu thương, cưng chiều hết mực, được sống trong nhung lụa. Là khi 16 tuổi được đến núi Ngọc Hồi, làm quen và kết thân với những sư huynh đồng môn, đặc biệt là Thiên Hạo.......

Bây giờ nàng đã đôi mươi, nhưỡng tưởng sau khi luyện tập ở núi, mình sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc. Là một cô nương hạnh phúc nhất trên thế gian này vì có một gia đình đầm ấm, có Thiên Hạo luôn kề bên, giúp nàng vượt qua những khó khăn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Cốc! Cốc!.

Tiếng gõ cửa khiến nàng tỉnh mộng, nàng nhanh chóng đi đến và mở cửa.

Một nam nhân tay cầm bình rượu đến thăm hỏi nàng, nàng quay mặt nhìn lên, thì ra là Thiên Hạo.

Y và nàng tiến lại ghế ngồi, mặc dù hai người đang ở cùng một phòng nhưng khoảng cách giữa hai người lại trở nên rất xa.

Khác với ánh mắt đau thương, buồn bã của Mộ Nhung thì ánh mắt của Thiên Hạo tràn đầy sự yêu thương, thấu hiểu nỗi đau mà nàng đang trải qua.

Hắn đưa vò rượu cho nàng, nhẹ nhàng nói:



"Ta biết bây giờ nàng đang cảm thấy rất đau khổ, nên nàng hãy cầm lấy vò rượu này và uống đi. Biết đâu sau khi uống, nàng sẽ quên được những chuyện này".

Nàng im lặng không nói một lời, chỉ dám nhìn Thiên Hạo bằng ánh mắt tuyệt vọng.

Không vòng vo nữa, Thiên Hạo liền nắm lấy hai tay của Mộ Nhung. Nhanh chóng nói:

"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng gả cho hắn".

Mộ Nhung liền bỏ tay Thiên Hạo ra. Nàng đứng dậy và quay về phía sau, lấy tay lau đi những giọt nước mắt, nàng đáp lại một cách vui vẻ:

"Chàng nên vui cho ta. Ngày mai ta sẽ trở thành một tân nương xinh đẹp trong mắt mọi người".

Thiên Hạo nghe những lời nàng nói liền tức giận đứng dậy, dùng hai tay của mình siết chặt hay tay nàng, kéo nàng quay mặt về phía y.

"Chẳng phải nàng nói sẽ lẽo đẽo theo ta suốt đời sao?".

Y tiếp tục quát to, ánh mắt hiện rõ sự khổ tâm của mình.

"Ta tuyệt đối sẽ không cho phép nàng gả cho người khác".

Mộ Nhung hất tay y ra, hai hàng mi đẫm lệ nhìn Thiên Hạo, nàng nói bằng giọng đau đớn, nghẹn ngào:

"Bây giờ chàng muốn ta phải làm sao? Ta không thể chỉ vì hạnh phúc của bản thân mình mà bỏ mặc sự sống chết của mọi người trong phủ".

"........".

Mộ Nhung tiếp tục nói tiếp: "Có lẽ đoạn tình duyên của chúng ta ở kiếp này cũng có kết cục giống với kiếp trước. Thiên Hạo à! Chàng hãy quên ta và đi tìm mối lương duyên tốt hơn, như vậy sẽ tốt cho chàng".

Bất chợt Thiên Hạo nắm lấy tay nàng, y đưa bàn tay mịn màng, trắng trẻo của nàng lên ngực của mình, nói:

"Nàng có cảm nhận được mỗi khi ta ở bên nàng, trái tim ta đập mạnh đến mức muốn rơi ra ngoài không? Nàng có biết rằng nếu nó không được sưởi ấm bằng chính đôi tay nàng thì nó sẽ lạnh lẽo đến chết không?".

".........".

Mộ Nhung quay người đi, khẽ nói:

"Cũng đã khuya rồi, chàng nên về ngủ sớm đi".

Cơn nóng giận của Thiên Hạo đã không cầm cự được nữa, y nhanh chóng bước tới xoay người nàng lại. Rồi dùng môi mình khoá môi của nàng lại, cưỡng hôn nàng một cách đầy mãnh liệt, đầy tha thiết.

Mộ Nhung liên tục đẩy Thiên Hạo ra. Nàng hết lần này đến lần khác lấy tay mình cố gắng xô y ra thật mạnh nhưng vẫn không thể được.

Nàng cố đẩy thì hắn càng cố dùng hết lực để hôn nàng.....

Chẳng mấy chốc, Thiên Hạo đã "đưa" Mộ Nhung lên giường.

Lúc này, Mộ Nhung đã không còn sức để phản kháng lại y, hai tay nàng bị Thiên Hạo khoá chặt nên đành bất lực nằm trên giường, mặc sức cho Thiên Hạo làm gì thì làm.

Thiên Hạo mạnh bạo hôn vào môi nàng, vừa hôn vừa kèm theo đó là những lần y cắn nhẹ vào môi nàng. Không chỉ vậy, y còn hôn khắp khuôn mặt của nàng: lúc đầu là hôn môi, sau đó thì nụ hôn này ngày càng được "dịch chuyển", nó bắt đầu chuyển lên trán, rồi lại xuống cằm.

Y còn lấy tay kéo vụt phần áo của nàng, để lộ sau lưng nàng là một vết bớt nhỏ.

Không chỉ có thế, để "kích thích" Mộ Nhung, Thiên Hạo đã hôn từ từ xuống phần cổ của nàng nhưng nụ hôn này lại khác với trước ấy. Nó không còn mạnh bạo, hung hăng mà trái lại, nó làm cho con người ta có vẻ kích thích hơn. Từng chút, từng chút một, môi của hắn khẽ chạm nhẹ vào làn da mịn màng, trắng trẻo của nàng. Chạm nhẹ vào chỗ này, rồi lại sang chỗ khác khiến nàng run rẩy.

Trong lúc Thiên Hạo đưa môi của mình hôn nhẹ lên ngực Mộ Nhung thì bỗng nhưng bị khựng lại, không sao cử động được, toàn thân y cứng đơ. Chỉ một cử động nhẹ của nàng đã khiến y lăn đùng ra giường.

Mộ Nhung bình tĩnh bước xuống giường, nàng quay lại nhìn Thiên Hạo, những giọt lệ còn đọng lại trên khoé mắt cay cay.

Mộ Nhung nhẹ giọng nói:

"Chàng hãy ngoan ngoãn ở đây đến khi ta bái đường xong".

Nói rồi Mộ Nhung quay đi, chưa kịp ra đến cửa, nàng đã bị khựng lại bởi chính giọng nói của Thiên Hạo.

"Nàng điểm huyệt ta?".

"..... Ta xin lỗi!".

Mộ Nhung lẳng lặng ra ngoài.

Thiên Hạo bất lực nhìn nàng, bây giờ y phải trơ mắt nhìn người mà mình ái mộ bước lên kiệu hoa của kẻ khác, mà kẻ đó còn không phải là người. Ai chắc chắn được hắn sẽ không làm gì Mộ Nhung, ai bảo đảm được hắn sẽ yêu thương nàng hết mực?.

...................................

Trăng đã lên cao, toả sáng giữa bầu trời đêm huyền bí.

Khi màn đêm buông xuống là lúc tâm tư, nỗi lòng của con người được thể hiện rõ nhất.



Mộ Nhung chán nản trèo lên nóc phủ ngồi. Nàng trầm tư, lo lắng, nghĩ ngợi sâu xa.

Bất chợt từ đằng sau có một giọng nói vang lên:

"Chưa ngủ à?".

Mộ Nhung thoát tỉnh mộng, vội quay lại nhìn. Người đó không ai khác ngoài Cơ Phát, y nhanh chóng đến ngồi cạnh Mộ Nhung, khẽ nói:

"Ta biết tâm trạng của muội hiện giờ không được tốt, cần một người trò chuyện, thế nên ta mới đến đây".

Mộ Nhung vẫn không hướng mắt về Cơ Phát, lòng đầy nỗi ưu phiền, nhẹ giọng nói:

"Đa tạ huynh! Nhưng muội thật sự không sao, huynh hãy mau về nghỉ sớm đi".

"....... Muội đang lo lắng cho cho Thiên Hạo ấy à?".

Bị nói trúng tim đen, Mộ Nhung thở dài một tiếng rồi bật cười, nụ cười không hở răng này chứng tỏ nàng đang cười khổ.

"Chàng ấy à? Tại sao muội lại phải lo? Chàng ấy vẫn ổn mà".

Cơ Phát cười bĩu môi cùng nàng.

"Suốt bốn năm ở núi muội học được những gì? Học được thế nào là ái tình à?".

Mộ Nhung quay sang nhìn Cơ Phát, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, hai mắt đã bắt đầu hướng về hắn, nàng nói: "Cơ Phát! Hôm nay huynh bị làm sao thế? Từ trước đến nay muội chưa từng thấy huynh nói chuyện với muội kiểu vậy".

Hắn không ngần ngại điều gì, tiếp tục nói:

"Trước hôm muội muội của ta gả đi, ta không được nói nhiều sao?".

"Không phải! Muội không có ý đó, chỉ là....".

Chưa kịp nói dứt câu, Cơ Phát đã xen vào chuyện khác.

"Hay là muội kể cho ta nghe về chuyện tình cảm của muội và hắn ta đi. Trong suốt bốn năm, hai người đã bày tỏ tình ý với nhau như thế nào?".

".... Huynh có hứng thú nghe những chuyện này từ khi nào vậy? Sao muội nhớ lúc nhỏ mỗi khi muội trêu rằng: sau này huynh phải cố gắng học tập thật tốt để đậu công danh, thế mới có nhiều cô nương để ý, thì huynh lại nói không cần cô nương nào cả, cả đời này huynh chỉ muốn mãi ở phủ Mộ này để chăm sóc cho cha, mẹ".

"Muội còn nhớ sao?".

"Đương nhiên rồi!".

Cơ Phát bỗng nhiên im lặng không nói một lời, rồi đảo ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm kia.

"Muội xem, mỗi người chúng ta đều như những vì sao nhỏ bé trên kia. Lạc lõng giữa bầu trời rộng lớn".

"Muội thì lại không nghĩ như thế, muội nghĩ con người chúng ta giống như những bông hoa dại. Sớm nở chiều tàn, không gì có thể thay đổi được".

Cơ Phát quay lại nhìn Mộ Nhung bằng ánh mắt dịu dàng, y nói:

"Mặc dù bông hoa dại đó có mau tàn phai thì ở thời điểm nở rộ. Nó đã cống hiến toàn bộ hương sắc của mình cho nhân gian này. Không còn gì để hối tiếc".

Biết rằng Cơ Phát đang an ủi bản thân mình, Mộ Nhung cũng nở một nụ cười đầy ngọt ngào, lộ rõ hai chiếc răng khểnh xinh đẹp để đáp lại những điều mà y đã nói.

"Sao nào! Huynh còn muốn nghe chuyện của muội và Thiên Hạo không?".

"Muốn chứ".

Mộ Nhung bắt đầu nói:

"Không giấu gì huynh, thật ra muội và Thiên Hạo có tình ý với nhau chỉ vào khoảng thời gian gần đây mà thôi".

Cơ Phát nhìn Mộ Nhung chầm chầm, hắn nhíu mày rồi khẽ nói:

"Sao chỉ mới có tình ý với nhau gần đây mà muội lại yêu hắn đến như vậy? Không lẽ...... muội bị hắn dùng tà thuật gì đó để mê hoặc?".

"Không có".

"Muội đã ở bên hắn tận bốn năm mà bây giờ mới có tình cảm? Không phải tà thuật thì là cái gì?".

"Ai nói với huynh ta ở cùng chàng ấy bốn năm cơ chứ?".

Cơ Phát tỏ ra khó hiểu, hắn tiếp tục nói:

"Muội đang nói gì vậy? Không lẽ trong lúc ở núi tu luyện, muội lại bỏ trốn đi chơi".

Mộ Nhung liền biện minh cho bản thân mình:



"Chuyện là: @-#@-&@&@##-#-₫#".

Sau một hồi nghe Mộ Nhung giải thích về những sự việc xảy ra với nàng và Thiên Hạo, Cơ Phát bất chợt rùng mình, tay chân hắn lạnh toát, ánh mắt liên tục đảo nhìn Mộ Nhung.

"Muội nên tránh xa tên đó ra, tốt nhất là cắt đứt tình cảm".

Mộ Nhung vô cùng bàng hoàng khi nghe ca ca nói như vậy, nàng liền nói:

"Sao huynh lại nói như vậy? Thiên Hạo, huynh ấy đã làm gì sao?".

"Theo như muội nói thì hắn đã đi đến ngọn núi kì quái đó để tìm lại kí ức kiếp trước. Nhưng muội có chắc chắn rằng hắn đã đến đó để tìm lại kí ức không?".

"........".

"Ta biết muội rất tin tưởng hắn. Nhưng muội hãy nghĩ kĩ xem, nếu lỡ như trong bốn năm đó, hắn không phải đi tìm lại kí ức mà là đi vào con đường "không đúng đắn" thì sẽ như thế nào? Nếu từ trước đến nay hắn chỉ đang lừa muội thì muội định sẽ làm gì?".

Mộ Nhung bất ngờ đứng dậy, nàng tỏ ra khó chịu trước những lời nói vô căn cứ của Cơ Phát.

"Cơ Phát à! Ta trưởng thành rồi, biết nhận ra cái nào đúng, cái nào sai nên xin huynh đừng có bịa chuyện để vu khống Thiên Hạo. Cũng xin huynh từ nay đừng can thiệp vào cuộc đời của ta".

Nói rồi Mộ Nhung nhanh chóng rời đi, bỏ mặt Cơ Phát ở trên nóc phủ.

[ Sáng hôm sau ]

Mới tờ mờ sáng, Tĩnh Hân đã dậy để tất bật chuẩn bị mọi thứ cho tiểu thư.

Ở phòng, Mộ Nhung ngồi thẫn thờ ngây ra, hồn vía trên mây, nàng không có chút sức sống nào cả. Mất cha, mất phủ, là mất đi những điều làm nàng hạnh phúc nhất, những điều khiến nàng bây giờ chỉ dám mơ. Suốt quãng đời còn lại, nàng phải sống chung với kẻ khát máu như hắn.

"Cô nương à! Hôm nay là ngày đại hỉ, sao nhìn nàng lại không được vui?".

Hỉ phục khoác lên mình, tà áo dài xoã xuống đất, tóc tai được bới lên gọn gàng, đeo nhiều trâm vàng rực rỗ. Một tân nương xinh đẹp như vậy, thế mà khuôn mặt nàng lại đẫm lệ, nhìn đau lòng vô cùng.

Tĩnh Hân chạy đến, nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài của Mộ Nhung, cô cũng vỡ oà lên khóc nức nở.

"Tiểu thư! Hôm nay người thật xinh đẹp, thế nên người phải cười, cười thật tươi. Chỉ có như thế, phu nhân mới đỡ đau lòng".

Mộ Nhung lấy hai tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt Tĩnh Hân, nàng cười nhẹ và nói:

"Tĩnh Hân nhà ta cũng không được khóc, như vậy là xấu lắm".

"Không khóc, muội không khóc nữa!".

Tiếng trống kèn bắt đầu được đánh, âm thanh rộn rã làm xé tan sự bình yên, trầm lặng của cả phủ. Chắc hẳn người ngoài nhìn vào cứ tưởng hôm nay là một ngày vui của Mộ gia, trống kèn thì xập xình, tân lang thì vô cùng anh tuấn, nho nhã, nhìn bên ngoài cứ tưởng đâu Mộ tiểu thư có phúc, có thể gả cho một công tử muôn đăng hộ đối, tài hoa xuất chúng, anh tuấn hơn người......

Hắn ta nhanh chóng tiến vào trong phủ, dáng đi dõng dạc thể hiện sự uy quyền, hung hăng đến khó lường.

Mộ Nhung bên trong phòng cũng từ từ bước ra.

Do chịu nhiều đả kích quá lớn khiến nàng vô cùng mệt mỏi, khó chịu nên khuôn mặt nàng trở nên xanh xao, tái đi thấy rõ.

Bước ra ngoài nhìn thấy Phi Hương, ánh mắt nàng ngập tràn nỗi uất hận, trong lòng Mộ Nhung đang sục sôi ý chí trả thù, nếu có thể, nàng chỉ muốn chạy đến đâm hắn một nghìn nhát để báo thù của cả phủ này.