Hồi Lai Quy Xuân

Chương 2: Rắc rối




Mặc dù Mộ Nhung vừa mới đên đây, cảnh vật, mọi người xung quanh đều rất mới mẻ, khác lạ nhưng nàng vẫn có thể hoà nhập được. Nàng là một cô nương nhanh trí, cởi mở nên trong thời gian ngắn. Nàng dường như đã có thể quen biết hết tất cả mọi người trên núi này (kể cả nhóm nói xấu nàng vài hôm trước). Tuy nhiên, Thiên Hạo là ngoại lệ. Mộ Nhung không biết nên tìm cách gì để có thể giao tiếp cũng như trò chuyện, làm thân với hắn (nàng rất ngưỡng mộ tài năng luyện kiếm pháp của y). Hắn thật sự rất khó gần, khuôn mặt lúc nào cũng trầm lặng, không có nổi một cảm xúc. Khi nàng muốn tiếp cận, Thiên Hạo lại tìm cách bỏ đi nơi khác, cứ như là tránh tà vậy. Thế nên dù đã đến núi Ngọc Hồi này hơn một tuần, Mộ Nhung vẫn chưa nói một chữ gì với hắn, mà cho dù có nói, hắn cũng không thèm đáp lại.

Tối hôm đó, nàng lại không ngủ được nên bèn ra ngoài ngắm cảnh như thường lệ.

Một lúc lâu sau, Mộ Nhung cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ nên quyết định đi về phòng.

Không phải nàng tò mò hay có ý gì xấu nhưng khi đi ngang qua phòng Thiên Hạo. Đôi chân của Mộ Nhung dừng bước, ánh mắt lại nhìn vào trong, giống như đang tìm kiếm một thứ gì. Nàng đứng ở cửa rất lâu, dường như xem xem hắn ta đã ngủ chưa, có đang bí mật luyện tập tiên pháp gì hay không.

Bất chợt cánh cửa mở toạc ra, khiến Mộ Nhung đang say sưa ngắm nhìn thì bắt đầu loạng choạng. Một cánh tay săn chắc từ trong bóng tối vồ lấy tay nàng, kéo nàng vào trong.

Mộ Nhung lúc này vô cùng sợ hãi, nàng hét toáng lên. Rồi cánh tay ấy lại một lần nữa bịt miệng nàng lại, khẽ nói: "Im miệng!".

"..........".

Bất chợt hắn đi đốt đèn lên. Ngọn lửa tỏa sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Đập vào mắt Mộ Nhung là hình ảnh Thiên Hạo mồ hôi nhễ nhại, ướt hết cả áo. Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn.

Để xoá tan bầu không khí im lặng, nàng nói: "Ngươi! Ngươi kéo ta vào đây làm gì?".

"Vừa ăn cướp vừa la làng!".

"Ý của ngươi là sao?".

Thiên Hạo nhìn nàng, hắn lại nở một nụ cười cứ như là khinh bỉ. Nói: "Không phải cô thích nhìn trộm ta lắm ư? Vậy tại sao khi ta đứng trước mặt của cô, cô lại không dám nhìn?".

Mộ Nhung bối rối nói: "Ai nói ta thích nhìn trộm ngươi? Vả lại, thường ngày ta muốn nói chuyện với ngươi, ngươi lại né tránh. Còn bây giờ sao lại......".

"..... Cô về đi! Còn nữa, ta cảnh cáo cô. Sau này không được đến gần ta nửa bước".

Nói rồi Thiên Hạo kéo tay Mộ Nhung đẩy ra bên ngoài.

Đường đường là tiểu thư quyền quý, lại còn là nữ tử duy nhất ở núi Ngọc Hồi này mà hắn cũng không chịu nể mặt, thẳng thừng đuổi nàng ra khỏi phòng như vậy.

Nàng ta biết với tính cách khó gần của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy. Sợ rằng hắn sẽ không coi nàng ra gì. Thế là nàng đứng trầm ngâm một hồi lâu, rồi bất chợt hét toáng lên: "Có ai không! Đến giúp ta với! Có ai không!".

Tiếng hét inh ỏi vang xa cả ngọn núi. Bây giờ trời đã khuya lắm rồi, ai ai cũng đều mệt mỏi sau một ngày luyện tập vất vả, đây là thời điểm quan trọng để họ được nghỉ ngơi, giữ sức. Ấy thế mà tiếng hét của nàng ta quá lớn, khiến cho ai nấy cũng phải giật mình tỉnh giấc, vội vã thay y phục rồi đến xem - Thiên Hạo cũng không ngoại lệ

Trước chính điện, Quảng Thần Chủ tò mò hỏi Mộ Nhung, vì sao đã khuya lắm rồi mà nàng ta lại muốn đánh thức mọi người dậy?

Mộ Nhung nhìn sư phụ, rồi lại quay sang nhìn mọi người. Vẻ mặt giả vờ ấm ức nói khẽ: "Thưa sư phụ! Mấy ngày trước đồ nhi vừa mới đến núi Ngọc Hồi này. Đọng lại trong mắt con là hình ảnh Thiên Hạo sư huynh với vẻ mặt tái nhợt, xanh xao vô cùng. Do mấy hôm trước con bận luyện tập kiếm pháp mà sư phụ chỉ dạy nên không có thời gian thăm hỏi huynh ấy. Đến tối nay, con mới nhớ ra và mang lọ thuốc này đến để cho huynh ấy sử dụng. Không ngờ khi con vào, huynh ấy liền đóng sầm cửa lại, không cho con về phòng. Còn xém tí nữa thì...... Huhu. May mắn là đồ nhi cố vùng dậy, chạy nhanh ra khỏi cửa và hét toáng lên để mọi người đến giúp".

Quảng Thần Chủ và mọi người nghe thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng. Kể cả Thiên Hạo - người trong cuộc cũng ngạc nhiên không kém. Thế là bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Thiên Hạo, chắc hẳn bây giờ, ai ai cũng cần một lời giải thích của y

Quảng Thần Chủ nói: "Thiên Hạo! Rốt cuộc chuyện này là sao? Con hãy mau giải thích rõ đi".

Thiên Hạo mặt lạnh như băng, dõng dạc nói: "Không giấu gì sư phụ! Cô ta nhiều lần rình trước cửa phòng của đồ nhi. Hôm nay cũng không ngoại lệ, thế là con kéo cô ta vào để cảnh cáo: sau này không được đến gần con nửa bước. Chuyện là thế!".

"Sư phụ! Hắn đang nói dối".

"Cô có bằng chứng gì mà bảo ta đang nói dối?".

".... Thưa sư phụ! Người hãy nhìn xem, tại sao trên người hắn lại đầm đìa mồ hôi?".

Nghe Mộ Nhung nói vậy, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào Thiên Hạo. Quả thật trên người y chảy ra rất nhiều mồ hôi, tại sao lại như thế? Y đã làm gì mà khiến cơ thể của mình nóng lên như thế?.

"Thiên Hạo! Chuyện này là....?".

".......".

"Con thật sự đã có ý đồ xấu xa với Mộ Nhung?".



"Không thưa sư phụ! Chuyện này không liên quan gì đến cô ta".

Quảng Thần Chủ nổi giận lôi đình. Ông quát lớn: "Vậy chuyện này là như thế nào? Mau giải thích rõ cho ta".

".............".

Mộ Nhung nhìn ra chuyện nàng đang đùa giỡn không còn vui được nữa. Nó đang bắt đầu chuyển biến theo một hướng mà nàng không mong muốn. Lúc đầu, Mộ Nhung chỉ muốn dạy cho Thiên Hạo một bài học, muốn hắn nói lời xin lỗi với mình. Nhưng mọi chuyện có lẽ đã đi quá xa, nàng biết Thiên Hạo là một đệ tử mà Quảng Thần Chủ rất yêu quý, ông ấy kì vọng rất nhiều ở y. Có lẽ sau này hắn sẽ tiếp quản núi Ngọc Hồi này, giữ nguyên những gia huấn ở đây.

Đã đến lúc dừng tất cả mọi chuyện.

Lúc này Mộ Nhung với đến bên cạnh Thiên Hạo, quỳ gối xuống đất. Hai mắt ngước lên nhìn sư phụ một cách đầy hối lỗi, nàng rưng rưng nói: "Sư.....sư phụ! Thật ra những chuyện xảy ra từ nãy đến bây giờ đều không liên quan đến Thiên Hạo sư huynh. Là do đồ nhi tự bày ra.....".

Mọi người trong núi đều ngạc nhiên một lần nữa, không khí xung quanh ngày càng căng thẳng. Rốt cuộc những chuyện đang xảy ra là như thế nào? Mọi người thật sự cảm thấy rất khó hiểu

Mộ Nhung quay sang nhìn Thiên Hạo, ánh mắt thờ thẫn nói: "Không giấu gì sư phụ! Mộ Nhung con từ khi lên ngọn núi này đã đem lòng quý mến Thiên Hạo sư huynh. Nhiều lần muốn tiếp cận huynh ấy nhưng không thành, tối nay con đến phòng của huynh ấy để ngỏ lời. Nhưng không may huynh ấy từ chối. Thế nên con mới.....".

Thiên Hạo liền quay sang nhìn nàng, vẻ khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt của y

Quảng Thần Chủ nghe thế liền đập tay lên bàn. Vẻ mặt giận dữ vô cùng, ánh mắt sắc bén như dao găm liếc nhìn Mộ Nhung, nói lớn: "Núi Ngọc Hồi này là nơi để tu tiên, không phải là nơi để các trò thổ lộ tình cảm nam nữ. Trò khiến ta thất vọng vô cùng.... Ngày mai, trò có thể xuống núi".

"Xuống núi", tức là Quảng Thần Chủ đang muốn đuổi Mộ Nhung, không muốn nàng tiếp tục ở đây luyện tập.

Mặc dù trong vô vàn điều gia huấn ở núi, không có chuyện trục xuất đệ tử vì chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng đó là điều trước khi nàng đến đây, khi nàng đến, tức là Mộ Nhung chính là nữ đệ tử đầu tiên của núi Ngọc Hồi này. Đương nhiên sẽ có chuyện một số nam tử ở đây đem lòng mến mộ nàng hoặc ngược lại. Nhưng không ngờ, sư phụ sau khi nghe nàng nói xong liền thẳng thừng đuổi nàng đi, không cho một cơ hội để chuộc lỗi.

Mộ Nhung lúc này chỉ có thể lặng lẽ đi về phòng.

..................................

Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. "Thế là ngày mai mình sẽ không được ở đây để luyện tập", "Không thể thực hiện được ước mơ hành hiệp trượng nghĩa...". Chỉ cần nghĩ đến đây, lòng Mộ Nhung bồn chồn vô cùng.

Những lời nàng nói với Quảng Thần Chủ, không có lời nào là sự thật.

Thật ra Mộ Nhung không hề có tình cảm với Thiên Hạo, đó chỉ là một lời nói dối để qua mặt sư phụ, mặc dù rất muốn Thiên Hạo bị trách phạt vì dám đẩy nàng ra khỏi phòng nhưng khi thấy vẻ mặt cương quyết không chịu nhận của hắn, Mộ Nhung cũng không tàn nhẫn đến nổi vì chuyện bịa đặt của mình mà phá hủy đi cơ đồ của Thiên Hạo. Thế nên nàng đành phải nói dối.

[ Sáng hôm sau ]

Lúc này Mộ Nhung trong phòng đang sửa soạn đồ đạc để rời khỏi núi. Ánh mắt nàng mông lung, thờ thẫn khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa. Có phải Quảng Thần Chủ đã quá khắt khe với nàng?.

Mộ Nhung bước ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn căn phòng mình lần cuối, rồi lặng lẽ rời đi.

Khi nàng định bước chân ra khỏi cửa núi. Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Mộ Nhung! Đứng lại!".

Mộ Nhung quay người lại, đập vào mắt nàng là bóng dáng của Mạc Lân. Y chạy đến một cách vội vã.

Đứng trước nàng, Mạc Lân thở hổn hển, tay để lên ngực, nhẹ nhàng nói: "Muội không cần phải đi nữa, sư phụ đã cho muội thêm một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm!".

Mộ Nhung nghe được tin này, nàng mừng quýnh quáng. Miệng nở nụ cười hạnh phúc, để lộ hai chiếc răng khểnh xinh xắn

"Có thật không?".

"Thật!".

Nói rồi nàng tức tốc chạy đến chính điện. Thấy Quảng Thần Chủ đang đừng quay người ra sau lưng, như đang chờ nàng từ lâu. Mộ Nhung vội vã quỵ gối xuống, hai tay cung kính hành lễ với ông.

Lúc này, sư phụ của nàng mới quay người lại, ánh mắt hướng về nàng. Mắt đảo quanh nhìn nàng một hồi lâu, rồi Ngài ấy bỏ đi.

Mộ Nhung biết Quảng Thần Chủ vẫn còn giận mình, giận rất nhiều là đằng khác. Nhưng chắc hẳn Ngài ấy vẫn quý trọng nàng, nên mới cho nàng được ở lại.



...................................

Đã hai, ba ngày rồi. Khắp núi Ngọc Hồi không thấy bóng dáng của Thiên Hạo, y không ra ngoài để cùng luyện tập kiếm pháp, không thấy xuống bếp mang cơm lên ăn...Rốt cuộc, Thiên Hạo đang làm gì?.

Dường như ở ngọn núi này, mọi người đều không cảm thấy y vắng mặt, chỉ có Mộ Nhung là nhận ra. Nàng ta suy nghĩ rất nhiều về chuyện này khiến thần trí không tập trung, hay lơ là trong luyện tập.

Trong lúc tập luyện cùng Mạc Lân, nàng ấy mới mạnh dạn đến hỏi thăm về chuyện của Thiên Hạo

"Mạc Lân! Huynh có thấy Thiên Hạo ở đâu không? Sao ta không thấy hắn ra ngoài luyện tập?".

Nghe câu hỏi của Mộ Nhung, Mạc Lân tỏ ra không hay biết, kiếm cớ tránh đi: "Ta không biết!... À ta nhớ ra phải đi làm một việc cho sư phụ. Ta đi đây!".

Mộ Nhung biết rằng Mạc Lân đang cố ý giấu giếm mình điều gì. Nàng kéo Mạc Lân lại, nghiêm giọng hỏi: "Huynh đừng giấu ta, chắc chắn huynh biết được điều gì. Mau nói cho ta biết đi".

Thấy vẻ mặt của Mộ Nhung trở nên nghiêm túc, ánh mắt đầy "sát khí", không giống "Tiểu Mộ Nhung" thường ngày chút nào.

Biết rằng không thể giấu nàng ấy được nữa, Mạc Lân chầm chậm nói: "Được! Ta nói. Thật ra cái ngày mà muội bị sư phụ trục xuất khỏi núi Ngọc Hồi này. Thiên Hạo đã đến cầu xin giúp muội, nhưng chỉ cầu xin chắc chắn là sư phụ không bỏ qua. Thế là để "tỏ lòng thành" của mình, Thiên Hạo đã quỳ trước cửa phòng sư phụ suốt đêm. Mong muốn Người hồi tâm chuyển ý để muội được tiếp tục ở đây tu luyện".

Mộ Nhung biết được sự thật vì vô cùng sửng sốt. "Thì ra không phải là sư phụ coi trọng ta nên mới cho ta một cơ hội để được ở lại. Mà chính là nhờ vào hắn.... Đệ tử được sư phụ Quảng Thần Chủ tin tưởng và tính nhiệm".

Không kịp nghe Mạc Lân nói hết, Mộ Nhung đã tức tốc chạy đến phòng của Thiên Hạo.

Đến nơi, nàng mở toạc cửa ra, chạy vào trong.

Đập vào mắt nàng là hình dáng Thiên Hạo ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm đũa đưa cơm vào miệng. Y đang cấm cúi dùng bữa.

Cảnh tượng này khiến Mộ Nhung dường như rơi nước mắt. Nàng chầm chầm đến ngồi cạnh y, hai mắt đảo quanh nhìn hắn.

Ngước mặt lên, Thiên Hạo giật cả mình vì thấy bóng dáng của nàng. Bát cơm và đôi đũa trên tay của hắn rơi xuống bàn, Mộ Nhung cũng giật mình theo.

"Huynh có sao không? Để ta đi lấy bát cơm khác giúp huynh".

Thiên Hạo tỏ ra khó hiểu, y nhìn nàng chầm chầm nhưng được một lúc sau, đôi mắt ấy lại rời đi.

Bất ngờ mặt của hắn liền tái nhợt, vẻ mặt xanh xao như lúc vừa mới gặp nàng. Hắn quay sang một bên, không để cho đôi mắt này nhìn thấy bóng dáng Mộ Nhung.

Mộ Nhung cảm thấy khó hiểu, nàng chạy đến trước mặt hắn. Đưa hai cánh tay nhỏ bé, mềm mại của mình để kéo đôi tay săn chắc của Thiên Hạo ra.

"Huynh nhìn ta một lần có được không? Ta không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy ta, huynh đều né tránh?".

Thiên Hạo im không nói một lời.

Mộ Nhung nôn nóng nói tiếp:

"Ta biết chuyện huynh vì ta mà quỳ ở cửa phòng sư phụ suốt đêm rồi. Tại sao huynh lại không nói cho ta biết? Đã vậy còn không cho ai tiết lộ với ta".

Tiếng nói của Thiên Hạo vang lên, xé tan bầu không khí ngột ngạc trong phòng.

"Ta cầu xin sư phụ cho cô ở lại vì ta cảm thấy cô là một người đặc biệt, có một sức mạnh kì diệu. Nếu cô ở đây thì có thể sẽ giúp sư phụ rất nhiều, chỉ vậy thôi. Mong cô đừng hiểu lầm".

"Ta không cần biết, ta mặc kệ. Từ xưa đến nay, ai ra tay giúp Mộ Nhung ta, ta đều cảm kích và sẽ báo đáp. Huống hồ gì ta chính là người đã tạo ra những việc rắc rối ngày hôm đó, để huynh phải....".

Thiên Hạo đột nhiên ngắt lời: "Cô đi đi! Ta không sao. Từ giờ trở đi, nợ nần giữa chúng ta coi như là chấm dứt, cô cũng không cần cảm thấy áy náy".

"Nhưng ta.....".

Thiên Hạo đột nhiên quát lớn: "Nếu muốn tốt cho ta, thì cô hãy đi đi".

Mộ Nhung bỏ đi nhưng không quên để lại lọ thuốc cho Thiên Hạo (thhuốc trị thương).