Hồi Lai Quy Xuân

Chương 16: Người Ta Từng Ái Mộ




Đang ngồi trầm lặng bên trong phòng, bất chợt Thiên Hạo nghe thấy tiếng gõ cửa: "Cốc! Cốc!".

Sương Ly bước vào, trên tay còn mang theo một bát cháo nóng hổi, hương thơm ngọt lịm toả khắp căn phòng.

"Tối nay phải xuất phát rồi. Ta biết huynh chưa ăn gì, hãy mau ăn một ít để lấy sức".

Thiên Hạo ngước mắt nhìn Sương Ly, ánh sáng lột tả được vẻ tức giận, có chút thất vọng về một thứ gì đó.

Sương Ly "bắt gặp" ánh mắt của Thiên Hạo, khẽ nói:

"Có chuyện gì vậy? Sao huynh lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?".

Thiên Hạo nghiêm túc đến mức đáng sợ, thần thái tiên khí rạo rực khắp người khiến Sương Ly có cảm giác xa lạ, nhỏ bé khi đứng trước y.

"Ta hỏi muội. Mười năm trước khi muội còn ở trong sơn động đó, muội đã bao giờ nhìn thấy Mộ Nhung chưa?".

Sương Ly vờ né tránh câu hỏi này, ấp a ấp úng nói:

"Không phải ta đã trả lời câu hỏi này của huynh rồi sao? Ta nói rồi, ta không nhìn thấy".

"Vậy sao vừa nãy ta trò chuyện cùng Mộ Nhung, nàng ấy lại bảo có nhìn thấy một con hồ ly tinh?".

Hết đường chối rồi, hết cách lảng tránh rồi. Sương Ly lắp bấp nói:

"Có thể là cô ấy thấy muội, nhưng muội thật sự không nhìn thấy cô ấy".

"Muội bày huyễn cảnh để gài bẫy ta, có đúng không?".

Sương Ly đỏ hoe đôi mắt, khuôn mặt ấm ức vội nói:

"Không có! Muội không bày huyễn cảnh gì cả".

Thiên Hạo tức giận bước ra cửa. Khi chuẩn bị đi ra ngoài, y nói vọng vào.

"Từ giờ cô muốn đi đâu thì cứ đi, đừng đi theo ta nữa. Chỗ của ta không chào đón cô".

Nói rồi Thiên Hạo giận dữ đi ra ngoài.

Thiên Hạo, y thẳng thừng đuổi Sương Ly đi. Đã mười năm rồi, Sương Ly đã đi theo y suốt chừng ấy năm, cũng đã chịu khá nhiều vất vả. Biết rằng Thiên Hạo không ép buộc cô phải đi theo nhưng đuổi như thế có quá đáng lắm không?. Mọi chuyện nửa thực nửa giả, sao Thiên Hạo không chịu tìm hiểu kĩ đầu đuôi ngọn ngành mà lại....



..... Sương Ly lặng lẽ thu xếp đồ đạc, ánh mắt vô hồn hoài tưởng về kỉ niệm xưa. Cái ngày mà cô vừa lần đầu gặp gỡ Thiên Hạo.

Sương Ly cũng như bao con hồ ly khác, cô được sinh ra và lớn lên trong khu rừng đó. Ung dung tự tại mà sống qua ngày, cô cũng từng ao ước rằng bản thân mình có thể tu luyện thật nhanh để có được dáng vẻ xinh đẹp như con người. Nhưng khổ nỗi đạo hạnh của cô không cao nên rất khó mà tu luyện.

Không hiểu ở đâu truyền cho Sương Ly nghe được tin đi vào sâu trong khu rừng ấy, có một cái sơn động lớn. Bên trong chứa rất nhiều linh lực, Sương Ly có thể hấp thụ chúng mà dễ dàng tu luyện.

Không cần suy nghĩ nhiều, cô quyết định đi tìm cái sơn động đó.

Loay hoay gần nửa ngày, cuối cùng cô cũng tìm thấy cái sơn động đó. Nhưng bề ngoài nó u ám, đáng sợ vô cùng, không biết khi vào trong sẽ còn ghê sợ đến thế nào. Mà Sương Ly lại là một con hồ ly nhát gan, gan của cô nhỏ như thỏ đế thì làm sao mà dám vào, thế là Sương Ly đành tuyệt vọng mà quay trở về nhà. Vừa bỏ đi thì không biết luồng sức mạnh nào đó kéo cô vào trong, kể từ đó Sương Ly sống tạm bợ trong sơn động cho đến khi được Thiên Hạo cứu giúp, đưa cô ra ngoài.

Nhưng có lẽ Thiên Hạo không ngờ được, Sương Ly gặp y lần đầu tiên không phải là mười năm về trước mà đúng hơn là mười bốn năm về trước. Tức là lúc Thiên Hạo đi vào sơn động tìm lại kí ức, Sương Ly đã gặp gỡ y.

Ngay lần đầu gặp gỡ, Sương Ly đã biết con tim này loạn nhịp vì Thiên Hạo, muốn ở cạnh bên y suốt quãng đời còn lại nhưng rất khó. Bởi vì khi ấy Sương Ly còn chưa tu luyện thành hình người, chưa trở thành một cô nương xinh đẹp thì làm sao có thể sánh với y - một nam nhân mặt lạnh như băng nhưng bên trong vừa tinh tế lại vừa ấm áp.

Kể từ ngày hôm ấy, Sương Ly đã quyết tâm tu luyện thật chăm chỉ để trở thành một cô nương tuyệt sắc và có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng.....cô chỉ có thể thực hiện được một nửa là hoá thành hình người, còn việc thoát khỏi đây dường như là mơ mộng. Dù có cố gắng đến mấy thì Sương Ly cũng không thể nào thoát khỏi cái động kì dị này.

Tưởng chừng mất hết hi vọng nhưng một lần nữa, sự xuất hiện của Thiên Hạo như ánh sáng soi rọi cuộc đời của Sương Ly, những thời khắc cô cho là bế tắc nhất thì Thiên Hạo lại xuất hiện, cứu giúp cô khỏi "vũng bùn" ấy. Thiên Hạo không chỉ là người cô thầm mến mộ mà còn là một vị ân nhân cao cả, sẵn sàng đến giải vây lúc cô rơi vào cảnh "đường cùng bí lối".

Vậy mà hôm nay vì một chút khúc mắc trong lòng mà Thiên Hạo thẳng thừng đuổi Sương Ly đi.

...........................................

[ Tối hôm đó ]

Trước khi xuất phát đến Trấn Phù Âm, Thiên Hạo lo lắng cho Mộ Nhung nên đến phòng nàng, y không dám bước vào vì không muốn lưu luyến thêm nữa, chỉ đành đứng bên ngoài nhìn vào trong.

Vẫn câu nói cũ:

".... Ta sẽ về! Đợi ta!".

Nói xong Thiên Hạo lặng lẽ bước ra ngoài.

Chuẩn bị ngự kiếm bay đi thì bất chợt Sương Ly đến nói:

"Huynh có thể cho ta ở đây thêm vài canh giờ nữa, có được không?".

Thiên Hạo không nói gì, y quay đầu ra hiệu cho Phùng Thiên Hạc ngự kiếm bay đi.

........................................

Từ nơi xuất phát đến Trấn Phù Âm nếu ngự kiếm chắc khoảng nửa canh giờ là đến nơi. Nhờ sự chỉ dạy tận tình của Thiên Hạo mà Phùng Thiên Hạc có thể ngự kiếm một cách thành thạo, như vậy càng rút ngắn thời gian đến chỗ Cơ Phát.

Cũng đã là ngày thứ năm, mỗi một ngày trôi qua như một cực hình đối với Phùng Thiên Hạc, không lúc nào là y không nhớ đến Thanh Đề.

Về phía Sương Ly, cũng đã đến lúc phải đi rồi. Mặc dù còn nhiều vấn vương về "người ân nhân ấy" nhưng cô không còn cách nào khác.

Trước khi rời đi, Sương Ly có đến phòng Sở Yên, xem tình hình của nàng ta thế nào. Mặc dù là "tình địch" nhưng giữa họ cũng chẳng có hiềm khích gì to tát, chẳng qua là vài ba câu nói khích, nói xéo nhau mà thôi.

Sương Ly cũng hiểu rõ Thiên Hạo đã điểm huyệt Sở Yên, khiến nàng bất tình mà ngủ thiếp đi, cô cũng không muốn làm phiền mà chỉ dám đứng ngoài cửa để xem tình hình, nếu bất ổn thì báo ngay cho Thiên Hạo biết.

Không biết Sương Ly đã thấy được những gì bên trong căn phòng của Sở Yên mà tay chân của cô đều run rẩy cả lên, khắp người lạnh toát.

Sương Ly nhanh chóng đi đến Trấn Phù Âm để báo ngay cho Thiên Hạo.

Sau một chặng đường vất vả thì cuối cùng Thiên Hạo và Phùng Thiên Hạc cũng đã đến được địa bàn cư ngụ của Cơ Phát.

Con đường đi vào trong vô cùng tối tăm, nói thẳng ra là không có một chút ánh sáng. Do Thiên Hạo không muốn giao Mộ Nhung cho Cơ Phát nên y và Phùng Thiên Hạc phải lén lút đi vào trong, nhanh chóng lấy lại linh hồn cho Thanh Đề.

Họ từ từ đi vào trong, dọc đường đi luôn luôn cảnh giác cao độ.



Trước cổng Trấn Phù Âm có hai tên yêu quái canh giữ, chúng cao hơn một trượng, nhìn bên ngoài vô cùng dữ tợn, e là muốn vào bên trong rất khó. Thiên Hạo và Phùng Thiên Hạc vội nấp sau một tảng đá lớn gần đó

Phùng Thiên Hạc thấy thế vội nói:

"Làm sao chúng ta vào được?".

Thiên Hạo đắn đo suy nghĩ một hồi, rồi khẽ nói:

"Với pháp lực hiện giờ của ta, đánh bại chúng là một điều rất dễ dàng, nhưng...".

Phùng Thiên Hạc nhìn Thiên Hạo chầm chầm, ánh mắt không rời khỏi y một khắc nào.

Thấy thế Thiên Hạo liền nói:

"Nếu như ta cứ xông ra mà đánh chúng, e là sẽ làm kinh động đến Cơ Phát, như thế càng khó mà lấy được linh hồn của Thanh Đề".

"Vậy chúng ta phải làm sao?".

Ngay lúc rối rắm này thì chợt đằng xa có tiếng vọng lại: "Thiên Hạo! Thiên Hạo!".

Tiếng nói quen thuộc khiến Thiên Hạo quay người lại - là Sương Ly, cô ấy đến đây làm gì?.

Vì không muốn làm bọn yêu quái chú ý đến nên Phùng Thiên Hạc ra hiệu cho Sương Ly im lặng và nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ.

Vì ở chỗ Sở Yên, Sương Ly đã phát hiện ra thứ gì đó nên cô nhanh chóng chạy đến Trấn Phù Âm này để báo cho Thiên Hạo.

"Thiên Hạo! Huynh đừng trách ta khi tự ý đến đây. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với huynh".

Thiên Hạo không biết đang suy nghĩ những gì, liền ngắt lời của Sương Ly.

"Khoan hãy nói, cô biết tạo ra huyễn cảnh phải không?".

"... Ừm!".

"Hãy giúp ta tạo ra huyễn cảnh để đánh lừa hai tên yêu quái ở trước cổng ấy".

Lời của Thiên Hạo nói, mỗi một chữ Sương Ly đều răn rắc nghe theo.

Sương Ly lùi ra sau vài bước, cô ngồi bệch xuống đất rồi giữ vững tư thế ngồi thuyền. Hai mắt nhắm chặt lại, hai bàn tay thực hiện những động tác khó hiểu. Bất ngờ cả người Sương Ly xuất hiện một nguồn linh lực, nó đang trào dâng khắp lục phủ ngũ tạng của cô, chưa bao giờ Sương Ly cảm giác khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống như hiện giờ.

Chiếc túi thơm che đi khí tức mà Thiên Hạo đã tặng cho Sương Ly bất chợt bay vụt ra ngoài, nó bay đến tay của Thiên Hạo.

Sự xuất hiện bất ngờ của Sương Ly lại là một niềm may mắn đối với Thiên Hạo, vì chỉ có hồ ly tinh mới có thể tạo ra huyễn cảnh và chỉ có Sương Ly mới giúp được bọn họ.

Phùng Thiên Hạc tỏ ra khó hiểu, y hết nhìn sang Thiên Hạo rồi lại nhìn về phía Sương Ly.

Mọi việc đã đâu vào đấy, Sương Ly liền nói:

"Xong rồi".

Mặc dù bước đầu đã thuận lợi, nhưng ánh mắt của Phùng Thiên Hạc thì vẫn còn tỏ ra khó hiểu, y nhìn Sương Ly rất lâu.

Bắt gặp ánh mắt của Phùng Thiên Hạc, Sương Ly nhăn mặt rồi búng tay một cái.

"Nè! Chuyện gì vậy? Sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?".

Bị cái búng tay của Sương Ly làm cho "tỉnh" lại, Phùng Thiên Hạc băn khoăn nói:



"Cô rốt cuộc là ai? Cô không phải là người tu tiên".

Do tạo ra huyễn cảnh nên đã bị lộ thân phận. Sương Ly ung dung đáp lời:

"Thật ra ta...".

Chưa kịp dứt câu đã bị Thiên Hạo ngắt lời, y chậm rãi nói:

"Không còn nhiều thời gian, chúng ta hãy mau tìm lại linh hồn của Thanh Đề cô nương, mọi chuyện còn lại ta sẽ giải thích sau".

Sương Ly ngước nhìn Thiên Hạo, nhưng cô cũng chả nói thêm gì.

Thế là bọn họ tiếp tục đi về phía trước, hai tên yêu quái ấy đã đắm chìm vào huyễn cảnh mà Sương Ly tạo ra, tạm thời không làm cản trở đến việc của bọn họ.

Họ đi mãi dọc theo con đường tối tăm đó, rất lâu mới có chút ánh sáng len lỏi vào, thì ra là ánh sáng từ những ngọn nến bên trong Trấn Phù Âm.

Không khí bên trong cũng chả mấy khả quan hơn, vẫn u ám, tịnh mịch nhìn vô cùng đáng sợ.

Sương Ly vẫn không quên mục đích mà mình đến đây, cô liền nhanh nhảu nói:

"Thiên Hạo! Thật ra ta đến đây là vì...".

Thiên Hạo ra hiệu: "Suỵt".

Rồi Thiên Hạo kéo Sương Ly và Phùng Thiên Hạc nấp vào vách tường gần đó.

Phải công nhận tai của Thiên Hạo rất thính, từ đằng xa bắt đầu vọng lại tiếng nói của bọn yêu quái. Chúng đang nói chuyện, bàn luận về một thứ gì đó.

"Cái lọ chứa linh hồn đấy ngươi đã đem cất kĩ chưa?".

"Ngươi yên tâm! Ta đã cất nó ở một nơi vô cùng an toàn".

".... Chủ nhân cũng thật là, chỉ là một linh hồn bình thường như bao cái khác. Hà tất gì phải sai chúng ta bảo quản thật nghiêm ngặt chứ".

"Ta nghe nói linh hồn đó chính là món đồ để trao đổi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, nên chủ nhân mới bảo chúng ta làm việc thận trọng".

".... Hay là chúng ta đi kiểm tra lại đi. Ta không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì, không thì cái mạng của chúng ta cũng coi như bỏ".

"Được! Đi thôi".