Phùng Thiên Hạc bắt đầu đi chạm lại, chầm chầm tiến lại Thanh Đề.
Thanh Đề vẫn còn ở đấy, nhưng....nàng không cử động cũng không nói một lời.
Phùng Thiên Hạc ôm nàng vào lòng, đôi mắt đã ngấm lệ, hay tay run rẩy và vẫn nhất quyết ôm chầm lấy Thanh Đề.
Thanh Không từ xa thấy vậy liền tức tốc chạy đến, hét to: "Tỷ tỷ!".
Ba người còn lại cũng nhanh chóng đến xem tình hình như thế nào.
Không cần đợi Phùng Thiên Hạc nhờ vả mình, Thiên Hạo nhanh chóng đến xem sinh khí của Thanh Đề.
Tránh làm cho hắn ta lo lắng, Thiên Hạo tự động nói:
"Thanh Đề cô nương đã bị bọn yêu ma lấy đi linh hồn, trước mặt ngươi bây giờ chỉ là một cái xác không hồn".
Phùng Thiên Hạc như chết tâm, hắn nhìn sang Thanh Đề, không nói gì cả, hai tay luồng sau lưng cô, ôm cái xác vào trong nhà.
Phùng Thiên Hạc cẩn thận đặt cái xác xuống giường, đắp cho Thanh Đề cái chăn mỏng. Thanh Không bên cạnh thì khóc thút thít, quỳ xuống cạnh giường của tỷ tỷ mình.
Thiên Hạo biết sự việc xảy ra đều là lỗi của mình, do chưa kết thúc trận pháp mà tâm y đã động thế nên mới xảy ra chuyện như thế này với Thanh Đề, y nói:
"Nếu linh hồn rời khỏi thể xác quá bảy ngày thì vĩnh viễn không có cách nào để giúp cô ấy tỉnh dậy".
Phùng Thiên Hạc im lặng, ánh mắt bơ phờ nhìn Thanh Đề.
Thiên Hạo tiếp tục nói:
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức tìm lại linh hồn cho cô ấy".
".....".
Bất chợt Sở Yên nói:
"Hay là mọi người đến chỗ của ta, chỗ ấy rất an toàn, nhất định có thể bảo đảm chu toàn cho thi thể của Thanh Đề. Dù sao đi nữa, thôn Hàn Xương này cũng không còn an toàn".
Thiên Hạo quay lại nhìn Sở Yên, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn nàng.
"Chỗ mà nàng nói hiện đang ở đâu?".
Sở Yên mỉm cười không nói một lời. Bất ngờ xung quanh mọi người xuất hiện một làn khói đen, nó càng ngày càng nhiều khiến mọi người không nhìn thấy rõ gì cả. Một chốc sau, làn khói ấy cũng biến mất.
Thiên Hạo lấy tay tung vạt áo để xua đi làn khói, sau khi nói hoàn toàn biến mất thì đập vào mắt y và cũng như mọi người là hình ảnh một nơi vô cùng kì lạ.
Xung quanh không khí ảm đạm, không một tia nắng nào có thể xuyên thủng, len lỏi vào đây được. Trước lối vào còn có những bức tượng hình thù kì dị, con đường phía trước là một dải máu tươi, nhưng nếu nhìn kĩ lại, nó không còn là máu như mọi người nghĩ mà chính là những đoá hoa bỉ ngạn mọc dọc theo con đường. Và dường như có những thứ không được "sạch sẽ" đang cư ngụ ở đây, đây rốt cuộc là nơi nào?.
Thiên Hạo dáu dát nhìn quanh, ánh mắt đâm ra vẻ nghi ngờ nhìn về Sở Yên.
Khó khăn lắm mới có cơ hội trùng phùng, Thiên Hạo không muốn tình cảm của họ có dấu hiệu chuyển biến xấu đi nên cũng cân nhắc từng lời nói của mình:
"Mộ Nhung! Nàng đưa bọn ta đến đâu vậy?".
Không hiểu sao từ khi đưa mọi người đến đây, khuôn mặt Sở Yên luôn mỉm cười tươi, nàng nhanh chóng nói:
"Đây là nơi ta ở!".
"Nơi nàng ở?".
"Phải!".
Sương Ly dáu dát nhìn quanh rồi nói một cách mông lung:
"Ta thấy đây chẳng giống nơi con người ở một chút nào. Nơi đây chẳng khác gì chỗ của yêu ma".
Nghe được những lời này, Sở Yên khẽ cười cho qua chuyện.
Sau đó, Sở Yên nhanh chóng thu xếp chỗ cho mọi người nghỉ ngơi, nàng ta hiếu khách vô cùng, tận tình đưa từng người về phòng của mình.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Thiên Hạo cũng có một chút gì đó gọi là nghi ngờ. Tại sao nàng lại đưa mọi người đến nơi quỷ quái như thế này? Còn nữa, năm đó rõ ràng chính mắt y nhìn thấy nàng chết, tại sao bây giờ nàng lại "cải tử hồi sinh" được?. Còn trong cơ thể của một cô nương nhỏ. Nghĩ mãi mà vẫn không ra, thế là Thiên Hạo hẹn với Sở Yên tối nay gặp trên con đường "máu đỏ" ấy, vừa ôn lại kỉ niệm, vừa giải thích những khúc mắc trong lòng của Thiên Hạo.
Tối hôm đó, trong lúc mọi người đang say giấc mộng thì Thiên Hạo đã đi ra ngoài, đứng một mình giữa đám hoa bỉ ngạn mà chờ Sở Yên, chưa bao giờ ta bắt gặp một Thiên Hạo đơn độc đến thế. Y chấp tay sau lưng, dáng người hơi gầy nhưng khí chất tiên khí vẫn ngút ngàn.
"Bạch Ân Phong! Có phải Ngài đang chờ đợi vị cố nhân năm ấy?".
Bất chợt từ đằng sau có tiếng vọng lại:
"Chàng đợi ta có lâu không?".
"Ta cũng vừa mới ra mà thôi".
Thiên Hạo quay sang nhìn nàng, trước mắt y là một tân nương tuyệt sắc.
Sở Yên khoác lên người bộ hỉ phục, tóc cài rất nhiều trâm vàng, môi đỏ mọng cùng đôi mắt đen láy chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.
Nàng như hoà làm một với đám hoa bỉ ngạn chết chóc ấy, đẹp đến động lòng người nhưng cũng đầy vẻ nguy hiểm.
Thiên Hạo đang ngất ngây với vẻ đẹp huyền bí, kiều diễm này của Sở Yên, y nhìn nàng không chớp mắt.
"Nàng giống hệt như những giấc mơ mà Thiên Hạo từng mơ phải".
Sở Yên đã quá thông minh khi nhận ra Thiên Hạo hẹn nàng ra đây để hỏi về một số thứ, nàng nhanh nhảu nói:
"Ta biết trong lòng chàng còn có nhiều khúc mắc muốn hỏi ta. Nhưng chàng nghĩ thử xem, khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại, chàng lại lôi chuyện cũ ra mà nói".
"......".
Để tránh bỏ lỡ cơ hội, Sở Yên nhanh chóng kéo cánh tay áo Thiên Hạo, cả người nàng và y ôm chầm lấy nhau mà rơi thẳng xuống "con đường máu" này.
Bị Sở Yên kéo bất ngờ khiến Thiên Hạo không kịp phản ứng, y và nàng cùng rơi bịch xuống đám hoa bỉ ngạn này.
Tiếp đất quá nhanh khiến Thiên Hạo nằm lì ở đó, còn Sở Yên thì ngã trên người của y.
Nếu là một cô nương bình thường thì có lẽ chuyện này không được ổn cho lắm. Nhưng với Sở Yên thì khác, nàng ta cứ nằm lì trên người của Thiên Hạo, không chịu rời đi.
"Nàng làm gì vậy?".
Sở Yên ngước mắt lên nhìn, bàn tay trêu đùa trên khuôn mặt của Thiên Hạo khiến hắn cảm thấy bối rối.
"Nhìn xem mặt chàng kìa! Đỏ ửng cả lên".
Nói rồi Sở Yên liền mỉm cười, một nụ cười đầy đắc ý.
Sức chịu đựng của nam nhân là có hạn, bị một cô nương tuyệt sắc nằm mãi trên người của mình. Liệu Thiên Hạo chịu được tới đâu? Hay y cũng như những nam nhân khác, không tránh khỏi mà có những việc không đúng đắn với nàng.
"Nàng mau xuống đi".
"Không phải trước đây xém tí nữa là ta đã thành người của chàng rồi sao? Sao bây giờ chàng lại lảng tránh ta?".
Phải rồi, trước ngày thành thân của Mộ Nhung và Phi Hương. Thiên Hạo đã đến phòng của nàng, quăng nàng xuống giường, cưỡng hôn nàng, cởi áo của nàng ra, muốn nàng trở thành người của mình.
Bị nói trúng tim đen, Thiên Hạo ấp úng mà biện minh:
"Chẳng qua là hôm đó ta uống quá chén nên mới có những hành động không đúng với nàng như vậy".
Sở Yên chạm nhẹ vào yết hầu của Thiên Hạo, nhẹ nhàng nói:
"Nếu ta nói với chàng hôm nay ta cũng uống quá chén, thì như thế nào?".
Thiên Hạo trầm trồ ngước nhìn Sở Yên, ánh mắt vô tình nhìn phải bộ y phục tân nương của nàng.
Sở Yên nhìn theo hướng đôi mắt của Thiên Hạo, cũng nhìn vào bộ y phục mà mình đang mặc.
Không nhiều lời, nàng nhanh chóng ngồi dậy giữa đám hoa bỉ ngạn. Mái tóc dài phủ cả lưng, nàng từ từ lấy tay cởi lớp áo bên ngoài, chỉ còn mỗi cái yếm đỏ, để lộ làn da trắng mịn, có chút hồng hào khiến Sở Yên càng trở nên quyến rũ.
Thiên Hạo tận mắt thấy những hành động này của Sở Yên, khuôn mặt y đỏ ửng cả lên, liền quay đầu sang hướng khác và bắt đầu ngồi dậy.
Không để Thiên Hạo như ý nguyện, Sở Yên nhanh chóng vứt chiếc áo vừa cởi ra bên ngoài. Đúng lúc này thì gió lại thổi, làm cho chiếc áo ấy rơi vào mặt của Thiên Hạo khiến y khựng người lại.
Bắt lấy thời cơ, Sở Yên khom người xuống hôn lên mảnh áo đang đặt trên môi của Thiên Hạo. Vậy là hai môi chạm nhau một cách nhẹ nhàng thông qua lớp áo mỏng.
Sở Yên lụi thụi ngồi dậy, nhìn Thiên Hạo rồi nói với vẻ mặt đầy đắc ý:
"Sao nào? Đã vượt qua sức chịu đựng của chàng chưa?".
Thiên Hạo cầm lấy chiếc áo đó vứt mạnh ra ngoài, dứt khoát nói:
"Qua rồi".
Thiên Hạo nhanh chóng kéo Sở Yên xuống, xoay người đổi vị trí cho nhau, nàng bị Thiên Hạo đè lên người.
Không gian xung quanh vô cùng lãng mạn, có phải họ đang định làm những chuyện thân mật nhất trên thế gian này.
Khác với lúc nãy, Thiên Hạo mạnh bạo cưỡng hôn Sở Yên, y cắn lấy môi nàng, xâm nhập bằng đường miệng, hôn nàng dồn dập mà không để nàng thở.
Sở Yên cũng đáp lại những gì mà Thiên Hạo đang làm với mình. Nàng ôm chầm lấy cổ của Thiên Hạo, hôn sâu vào môi của y.
Thiên Hạo luồn tay ra sau lưng Sở Yên, ôm chầm lấy eo của nàng, kéo nàng ngồi bật dậy cùng mình.
Dù động tác ngồi dậy có phần hơi khó khăn song họ vẫn trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Thiên Hạo bắt đầu hôn xuống cổ của Sở Yên, không chỉ có vậy, y còn cắn vào cổ nàng để tạo sự kích thích.
Một lúc lâu sau, hai người họ mới thôi việc "mặn nồng" mà thoát khỏi môi của nhau.
Bừng tỉnh sau cơn "mê mang", họ nhìn nhau đắm đuối, tay vẫn đan xen vào nhau dưới dòng hoa bỉ ngạn tuyệt đẹp này.
Sở Yên khẽ nói:
"Nếu như sau này, ta lừa chàng, thì chàng có giết ta không?".
Thiên Hạo liền nắm lấy tay của Sở Yên, đưa nhẹ nhàng lên ngực của mình.
"Ta sẽ giết nàng! Rồi tự tay khiến cho trái tim này ngừng đập, vì dù sao nó cũng chỉ trao riêng mình nàng".
Sở Yên bỗng bật cười.
"Vậy thì chúng ta hãy "hoà hợp song tu", có như vậy, chàng sẽ không còn sợ ta lừa gạt gì chàng nữa".
Thiên Hạo ngốc nghếch nhìn Sở Yên, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu của y khiến nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Sở Yên nhẹ nhàng cởi áo Thiên Hạo ra một cách từ từ, khi chuẩn bị tháo toạc bào y thì Sở Yên bị Thiên Hạo nắm chặt tay lại. Y vẫn dùng ánh mắt ôn nhu để nhìn nàng:
"Ta nghĩ chuyện này về sau rồi hẵng tính, chuyện quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng tìm lại linh hồn cho Thanh Đề".
Thế là chuyện đêm đó đã kết thúc sớm sau câu nói đầy bình tĩnh của Thiên Hạo.