Hồi Kết Của Trái Tim

Chương 2: Lam phu nhân




Hôm sau, bước ra từ cục dân chính cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn, Diệp Hạ trong ánh mắt là nụ cười rực rỡ. Còn đối với Lam Hạo chỉ là một tờ giấy đơn thuần không ý nghĩa, anh không yêu cũng chẳng để tâm đến. Hai người trên tay cùng cầm giấy đăng ký kết hôn nhưng suy nghĩ lại chẳng giống nhau một người mỉm cười mãn nguyện, một người trầm tư tính toán tất cả đều đang lợi dụng tình yêu của Diệp Hạ, chỉ là cô ấy đơn thuần không muốn nhận ra chỉ cần ở bên Lam Hạo ích kỉ một lần cô chấp nhận.

Một chiếc xe dừng trước mặt họ cắt đứt dòng suy nghĩ, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng bước đến trước mặt Lam Hạo ánh mắt tràn đầy uất giận, oán trách.

- Hạo, anh tại sao lại kết hôn, tại sao lại là cô ấy, rõ ràng chúng ta yêu nhau nhưng đến cuối cùng người anh chọn không phải em. Hạo anh đang giận em, em đã làm sai điều gì? Đây chỉ là đùa giỡn của anh phải không? Hạo rõ ràng không phải như vậy...rõ ràng chúng ta rất tốt đẹp sao đến cuối cùng lại trở thành như vậy...

Đi cùng với những lời oán trách là những giọt nước mắt lăn dài, mi mắt ướt đẫm nhìn vào chỉ khiến người khác động lòng muốn vỗ về. Nhưng chỉ đáng tiếc người ở trước mặt vốn dĩ đã tính xong, ngữ khí trầm ổn, âm giọng lạnh lẽo vang lên:

- Lý tiểu thư trước đây chúng ta yêu nhau nhưng không có nghĩa tôi sẽ kết hôn cùng cô, hiện tại tôi có vợ cô ấy là Diệp Hạ thiếu phu nhân của nhà họ Lam sau này gặp cô ấy cô nên gọi là Lam thiếu phu nhân. Cũng mong Lý tiểu thư chú ý một chút đừng tùy ý đến gần người khác không cẩn thận lại bị nói là kẻ muốn cướp chồng thì không hay. Nói dứt lời Lam Hạo vòng tay ôm eo của Diệp Hạ rời đi bỏ lại một Lý Huyền Ngọc thờ thẫn đứng chôn chân tại chỗ. Chỉ là không ai biết người đàn ông tên Lam Hạo này anh ta đang mỉm cười nụ cười ẩn chứa đầy sự toan tính.

Nửa tiếng sau, cổng chính nhà họ Lam lại náo nhiệt vô cùng có rất nhiều người chờ đợi gặp vị thiếu phu nhân người có thể khiến Lam Hạo trong đau thương lại còn tâm trạng cùng đăng ký kết hôn. Nhưng trong lòng họ vốn dĩ không phải là sự chào đón thâm tình mà là chán ghét, tò mò, đố kỵ chờ đợi Diệp Hạ. Chiếc xe dừng lại Lam Hạo nắm tay Diệp Hạ bước vào người khác nhìn vào cứ ngỡ tình nồng ý đậm nhưng hóa ra chỉ là vở kịch diễn quá trọn vẹn. Giọng nói lãnh đạm, ngữ khí trầm ổn, dứt khoát vang vọng:

- Từ nay cô ấy chính là thiếu phu nhân của nhà họ Lam Diệp Hạ, lời của cô ấy tất cả là lời của tôi, cô ấy muốn thế nào sẽ thế ấy, cô ấy có tất cả quyền quyết định trong ngôi nhà này, người không chấp nhận, không tuân theo triệt để biến mất, vĩnh viễn cả đời đừng mong trở mình. Các người biết tôi thích người ngoan ngoãn nghe lời không thích kẻ chống đối lại càng không chấp nhận kẻ nhiều lời, im lặng chấp nhận đừng chống đối quyết định của tôi, cô ấy không thích ai trực tiếp đuổi đi không cần tôi cho phép.



Bầu không khí im lặng bao trùm cả sự sợ hãi, chán ghét, đố kỵ xen lẫn chế giễu nhưng họ không thể phản bác Lam Hạo ngoài hào quang anh ta còn được mệnh danh là kẻ vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lẽo, kẻ triệt để không cần quan tâm người khác từng ở bên cạnh anh ta ra sao một khi phản bội, chống đối anh ta chỉ có giày vò đau khổ, hành hạ tàn nhẫn, thậm chí cả đời không thể trở mình. Anh ta chính là một con thú hoang điên cuồng khiến người khác càng ngưỡng mộ càng sợ hãi.

Diệp Hạ cảm thấy có một ánh mắt tràn đầy đố kỵ như muốn bóp nát cô Vân Tuyết cô gái duy nhất ngoài Lý Huyền Ngọc có thể đứng bên cạnh Lam Hạo, là người mà Lam Hạo tin tưởng từ nhỏ cùng trưởng thành trải qua đau khổ, nhiều lần nhìn thấy được trái tim thật sự của Lam Hạo, là người duy nhất ngoài Lý Huyền Ngọc được phép gọi anh ta là Hạo, đặc quyền đó khiến cô ấy trở thành người thứ hai có thể ngồi vào vị trí Lam thiếu phu nhân. Chính vì cô ấy ở cạnh Lam Hạo lâu như thế qua bao thời gian cuối cùng trái tim vẫn không khống chế được yêu người đàn ông này. Nhưng điều Vân Tuyết yêu là sự dịu dàng của Lam Hạo dành cho Lý Huyền Ngọc, yêu sự quan tâm dành cho cô ấy và cả sự tàn nhẫn xử lí khi đối diện với những người trở thành vật cản đường. Vân Tuyết mỉm cười nụ cười tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại đầy chán ghét, ánh mắt từ đầu duy chỉ dừng lại trên người của Lam Hạo:

- Hạo cuối cùng cũng chờ đợi được ngày cậu kết hôn, chỉ là...

( Ngập ngừng đôi lúc lại tiếp lời)

...Tớ cứ nghĩ người đó là Huyền Ngọc nhưng không sao cả chỉ cần là người cậu muốn tớ cũng nhất định ủng hộ, nhất định thật tâm chấp nhận xem cô ấy như cậu. Chào cô tiểu Hạ Hạ tôi là Vân Tuyết cũng được xem là bạn thân lớn lên cùng cậu ấy.

Lại là một nụ cười đầy vẻ dịu dàng nhưng cũng đầy suy tư Diệp Hạ gật đầu mỉm cười.

Cuộc gặp gỡ kết thúc, bên trong phòng trái tim Diệp Hạ đập rộn ràng, Lam Hạo ngồi tựa trên ghế đôi mắt nhắm chặt vẻ mặt chất chứa đầy suy tư nhưng cũng đầy thống khổ. Hai suy nghĩ, hai cảm xúc cùng không gian, cùng thời điểm một người ngập ngừng rạng rỡ, một người trầm ngâm đau khổ. Cuộc hôn nhân đầy bất ngờ, đầy toan tính, đầy thủ đoạn đến cuối cùng kẻ bi thương lại duy chỉ có một người. Từ đầu cô vốn dĩ không nên đồng ý, vốn dĩ không nên yêu người đó. Cả đêm chẳng một câu nói, cả đêm chẳng một hồi đáp, im lặng trải qua.