Hồi Kết Của Trái Tim

Chương 13: Chiếc vòng tay




Lam Thời, trong văn phòng Lam Hạo lật từng trang văn kiện, ánh mắt rất kì lạ, bình tĩnh, giống như đang đợi điều gì đó. Cánh cửa phòng bật mở, Sở Du trên tay cầm một văn kiện đưa vào tay Lam Hạo, phút chốc nụ cười trở nên quái dị, từng bức ảnh của vụ tai nạn 5 năm trước hiện hữu, khuôn mặt quen thuộc, phía sau là một bức ảnh tuy rằng không rõ mặt nhưng ánh mắt ấy dường như biết là ai. Ánh mắt trần ổn, lời nói sắc lạnh:

- Sở Du tôi muốn tất cả những dự án của An Diệp, tất cả những hạng mục cậu ta đầu tư đều đấu giá lại hết, lấy hết tất cả dưới tên Lam Thời.

- Tôi hiểu rồi...

Quay trở lại biệt thự nhà họ Lam, Diệp Hạ đang chuẩn bị cơm, Lý Huyền Ngọc bước vào, trên mặt luôn treo ý cười khiến người ta phải đề phòng. Vừa bước vào cô ta đi đến gần bếp, bàn tay đưa ra bỏ một vật vào trong tô súp nóng rực, sau đó xoay người rời đi, còn không quên cười một cái, mở lời:

- Diệp Hạ nấu ăn nhất định phải cẩn thận coi chừng bỏng tay.

- Không cần cô nhắc nhở.

- Được tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô, cẩn thận một chút coi chừng bỏng thật đó.

- ...

Sau đó đi ra phòng ăn, ngồi xuống, Lam Hạo từ ngoài bước vào bên cạnh là Sở Du, đi đến bàn ăn, thức ăn được dọn lên, dì Hoa đi đến đặt tô súp trước mặt Lam Hạo, nói:

- Hạo hôm nay dì không nấu ăn, con nhất định phải ăn hết tô súp này không được bỏ, nể mặt dì cũng như tôn trọng đồ ăn người khác làm.

- Đúng đó Hạo hôm nay nể mặt dì Hoa và mọi người ăn được không?

- Được...

- Trợ lý Sở cậu cũng dùng cơm đi.

- Cảm ơn dì...



- ...

Vừa cầm muỗng súp lên âm thanh khiến Lam Hạo dừng tay sau đó...chiếc muỗng rơi xuống, Lam Hạo đứng bật dậy, làm mọi người ngừng lại việc đang làm, Trịnh Vân Tuyết vừa xuất hiện cũng giật mình chấn động:

- Hạo, con làm sao vậy?

- Đây...tại sao lại có một mảnh trang sức ở đây!

Lý Huyền Ngọc thốt lên khiến mọi sự chú ý nhìn về vật ở trên bàn, là mảnh trang sức nhìn rất đặc biệt hình như là viên đá oải hương màu tím...

Không khí trở nên nặng nề, Lý Huyền Ngọc ở bên cạnh mỉm cười ánh mắt dò xét nhìn biểu cảm của Lam Hạo, rất đặc sắc ánh mắt đầy sắc lạnh, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, bàn tay nắm chặt, sau đó vung tay cả một bàn thức ăn rơi vỡ, từng mảnh sắc lạnh vương vãi âm thanh khiến người chói tai.

- Diệp Hạ cô thấy rất vui đúng không?

Ánh mắt của Lam Hạo như muốn bức người, rảo bước về phía Diệp Hạ, bước lên vụn thủy tinh vỡ trên sàn, đứng trước cô không kịp để cô phản ứng dùng tay bóp cổ cô, ánh mắt như muốn bóp nát cô làm dì Hoa hoảng hốt, chạy vội đến:

- Hạo buông cô ấy ra, đừng như vậy sẽ có chuyện, Hạo nghe dì...

- Hạo, cô ấy không thở được, anh buông tay đi chúng ta nói chuyện được không...

- ...

Âm thanh bên cạnh dường như không còn quan trọng, bàn tay nắm chặt cành dùng lực, Diệp Hạ lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy, ánh mắt cô đầy sợ hãi, không ngừng nắm tay anh gỡ ra nhưng cảm giác này quả thật rất khó chịu, đến lúc cô sắp không trụ nổi, Lam Hạo buông tay đẩy cô ngã xuống sàn, bàn tay bị mảnh vỡ trên đất cắt.

- Nếu cô muốn dễ dàng như vậy tôi sẽ từ từ chơi cùng cô... Diệp Hạ cô thực biết cách thách thức giới hạn của tôi, cô thực sự làm được rồi...

- ...

- Nhìn cho rõ chuyện ngày hôm nay vẫn chưa đủ đâu, cô nhất định phải nghe thật rõ cô vĩnh viễn cho dù có làm gì, cho dù có phá hủy những điều thuộc về cô ấy, cho dù cô có thủ đoạn gì cũng mãi mãi không thể thay thế cô ấy.



- Diệp Hạ cô biết từ lúc bắt đầu tôi chưa thực sự khiến cô sợ hãi phải không? Khiến cô cho rằng tôi chỉ đang đùa nhưng kể từ giây phút cô phá hủy chiếc vòng tay đó, bỏ nó vào trong món súp đó cô thực sự đã chọc tôi nổi điên rồi. Anh trai cô, cô, cả nhà cô tôi đều không bỏ qua.

- ...

- Cô có nhớ cái chết của ba mình không, Diệp Minh, cô có biết tại sao khi ông ta gặp tôi sau đó liền lên cơn đau tim mà qua đời không? Là vì tôi nói sẽ để cô mang thai đứa con của kẻ khác, dùng cách thức tàn nhẫn nhất chà đạp lên tình yêu của cô, sau đó để cô sinh đứa trẻ để nó trở thành con của tôi dùng nó ép cô hủy hoại chính mình... Sau đó vứt bỏ cô, để cô trở thành kẻ không danh không phận cả đời nhìn con của mình gọi người khác là mẹ...

Ánh mắt Diệp Hạ mở to, nước mắt trào ra khi nhắc đến ba mình, vừa đau lòng vừa sợ hãi, không tin rằng anh ấy có thể hại ba cô rời xa cô mãi mãi, không tin rằng cách thức anh ấy dùng lại nói ra dễ dàng như vậy.

- Anh đang lừa gạt em, anh đang tức giận nên mới nói như vậy đúng không? Anh sẽ không hại ba em rời xa em. Hạo, cho dù anh làm gì với em cũng được, cho dù anh hận em, không yêu em cũng đừng làm hại cha mẹ em... Hạo em hứa sau này sẽ ngoan ngoãn, không gây chuyện nữa xin anh đừng hại họ... Hạo em thực sự không biết chiếc vòng tay đó tại sao lại ở trong súp em không biết... Hạo anh làm gì em cũng được xin anh đừng hại họ...cầu xin anh...

Tiếng nấc nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng, cô quỳ ở dưới sàn cầu xin anh đừng hại gia đình cô, đừng hại cha mẹ cô, ba cô mất rồi cô không muốn mẹ lại đau lòng. Sở Du cùng dì Hoa đều không nhìn được cảnh tượng này, quay mặt đi, dì Hoa thở dài đau lòng thay cô. Lý Huyền Ngọc ở bên cạnh vẫn diễn ra bộ dạng sợ hãi, thương xót Diệp Hạ nhưng không ai nhìn thấy nụ cười ẩn chứa đầy thâm độc của cô ta. Trịnh Vân Tuyết đứng quan sát đôi mắt không thay đổi, không ngừng cảm thán Lý Huyền Ngọc rất biết cách khiến người khác tức giận, thủ đoạn của cô ta hiện tại chưa là gì, cô ta đến cuối cùng vẫn là diễn dáng vẻ vô tội nhưng lại là kẻ toan tính nhất. Diệp Hạ thật đáng thương gặp phải cô ta thì có lẽ kết cục cũng không tốt đẹp. Cứ như vậy im lặng mà quan sát. Lam Hạo vẫn là dáng vẻ đầy đáng sợ đó, âm thanh như từng mũi dao đâm xuyên trái tim cô:

- Diệp Hạ cô thật sự nghĩ chỉ cần cầu xin là sẽ được tha thứ vậy cô ấy cũng cầu xin các người tại sao vẫn không thể quay trở về. Mẹ tôi mất rồi bà ấy cũng trả giá cho việc làm của mình nhưng anh trai cô vẫn sống rất tốt, chẳng những như vậy cậu ta còn sống yêu ổn suốt 5 năm, các người tất cả đều được hạnh phúc tại sao cô ấy lại không được lựa chọn hạnh phúc của riêng mình. Tại sao cô ấy và tôi lại phải trở thành vật hi sinh vì hạnh phúc của các người. Tại sao cô chỉ cần nói vài lời liền có thể mỉm cười mà sống tiếp. Tại sao tình yêu của cô đáng được trân trọng còn tình yêu của cô ấy lại không xứng, tại sao người nên biến mất không phải cô mà là Lâm Nguyệt của tôi. Tại sao tất cả các người đều sống thoải mái còn tôi phải sống trong dằn vặt, đau khổ...tại sao Diệp Hạ cô nói đi... Tại sao tôi phải tha cho các người...

- ...

Ánh mắt đầy tia máu, khuôn mặt càng đáng sợ, cả người mang một cỗ lạnh lẽo bao trùm, cô cảm nhận được trái tim anh đang gào thét đau đớn. Thật ra cô không hận anh, có trách thì trách anh trai cô vì yêu mà biến một người trở thành dáng vẻ như hiện tại. Nhưng làm sao có thể thay đổi quá khứ, làm sao có thể mang trái tim ấm áp khi xưa quay trở về, làm sao có thể mang tình yêu của anh quay lại. “ Hạo thật xin lỗi...”.

Rời đi bỏ lại cô đau lòng nơi đây, tất cả đều rời đi họ không nói, không nhìn cô một lần cứ vậy mà đi. Chỉ có Trịnh Vân Tuyết bước vào, lại gần cô mà nói:

- Tiểu Hạ cô thực sự đã chọc cậu ấy thật rồi. Cô có biết mảnh đá tím hình oải hương đó là kí ức cũng như kỉ vật cuối cùng của cô ấy để lại. Cô có thể đụng vào bất cứ thứ gì chỉ duy chiếc vòng tay đó vĩnh viễn không thể. Nhưng chỉ trách cô thật đáng thương, cô ta diễn quá hay khiến cô không phòng bị. Tiểu Hạ lần này có lẽ từ nay về sau cô sẽ không thể bình yên mà sống nữa rồi. Một khi giới hạn cuối cùng trong lòng bị phá hủy Lam Hạo thật sự sẽ rất tàn nhẫn dù đó là tôi hay cô.

- ...

- Được rồi đứng dậy đi đừng ngồi ở đây...nhìn vào càng khiến người ta chán ghét.

Nói đoạn kéo cả người Diệp Hạ đứng dậy cơn đau từ vết thương khiến cô bừng tỉnh, Trịnh Vân Tuyết sau đó cũng rời đi, Diệp Hạ lê từng bước vào phòng, sau đó ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn về bầu trời xa xăm ấy, lặng lẽ rơi nước mắt...