[Đừng lo, tôi đã cho tiền bịt miệng mấy người chứng kiến rồi, chúng sẽ nói cô ta là nữ sinh Trung học thôi.]
Bà Kỳ rất hài lòng. Cũng may là bà biết chuyện này sớm nên đã dặn Kiều Linh hôm nay làm cơm hộp đem đến cho Kỳ Tôn.
Nếu như bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời lần này, không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể bế cháu đích tôn đây.
Bà Kỳ đi đến gần Kỳ Tôn, vỗ vai nói.
"Tôn, nếu như người trong kia quả thật có thể mang thai con trai, con nhất định phải cưới cô ấy, hiểu chưa?"
"Con biết rồi mẹ..."
Vẻ mặt miễn cưỡng của Kỳ Tôn khiến bà Kỳ có chút khó chịu.
Sắp có con trai rồi, vậy mà vẫn giữ bộ mặt ủ rũ nhớ đến vợ cũ, nhớ đến thứ sao chổi kia sao?
Thật sự không thể hiểu nổi Kiều Linh kia có gì tốt mà có thể khiến cậu con trai ngoan của bà cãi nhau với bà bao nhiêu lần về việc ly hôn.
Tại bệnh viện, Kiều Linh vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật, nơi những lưỡi dao sắc lạnh di chuyển trên cơ thể mình.
"Đứa bé này, không giữ được rồi..."