Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 5: Mọi việc không đơn giản vậy đâu




Vừa đi đến cổng thì nguyên một bình rượu bay đến đập vào lưng cậu, cổng biệt thự cũng lập tức đóng lại

Cậu quay lại thấy anh, đầu anh toàn máu, đôi mắt giận giữ, mặt anh đầy sát khí đi đến chỗ cậu

Mỗi bước chân của tên điên ấy khiến cậu một lần thót tim, cậu quay lại muốn mở cửa công nhưng không được, anh đi đến đánh vào mặt cậu

Anh kéo cậu vào căn biệt thự một lần nữa, cậu đã ngất xỉu vì quá mệt, anh cầm lấy khẩu súng tháo hết đạn ra rỗi để ở bàn phòng khách, anh bế cậu lên phòng khóa cửa lại, anh đi khỏi nhà ngồi ở ngoài xe nhìn vào camera

-"Tao xem mày thoát khỏi đây kiểu gì?" Anh nhếch mép

Sáng hôm sau, ngày 21 tháng 1

Cậu tỉnh dậy trong căn phòng rộng lớn trống rỗng, cậu đi ra cố mở cửa nhưng không được, cậu lục trong túi may là cậu có mang theo kẹp ghim, cậu loay hoay một lúc cũng mở được cửa

Cậu chạy đến cầu thang nhìn xuống,

Anh đang đứng trước cửa nhìn cậu rồi nhìn khẩu súng, cậu không ngần ngại nhảy từ trên cầu thang xuống nhẹ nhàng lấy được khẩu súng

Cậu nhìn anh thở hổn hển, cậu cười vì đã tìm được thứ giúp mình sống, cậu giơ súng bóp còi nhưng không ra đạn

Bây giờ cậu mới ý thức được đây là nhà của anh, súng của anh nên anh muốn làm gì cũng được, cậu sợ hãi nhìn anh đang lại gần với khẩu súng khác

-"Anh có biết tàn trữ súng trái phép có thể đi tù không!?" Cậu sợ hãi nhưng vẫn nói với giọng đầy tức giận

Anh nhếch môi ném khẩu súng cho cậu

-"Chúng ta chơi như hồi 18 tuổi đi! Mới 26 mà lo gì c.h.ế.t sớm!"

Cậu bắt được khẩu súng thì ngạc nhiên nhìn anh

-"Anh không sợ tôi bắn anh sao!? Với lại chơi như hồi 18 là sao?" Cậu ngạc nhiên

-"Tôi sợ gì cái c.h.ế.t chứ? C.h.ế.t thì chuyển kiếp thôi! Trong súng có 1 viên đạn cậu bắn tôi rồi tôi bắn cậu sau 6 lần ai bị trúng đạn thì gục thôi!" Anh lạnh lùng

-"Anh....anh đúng là tên điên! Ông bà Adeline thật vô phước khi có người con như anh!" Cậu hét lên đầy căm phẫn

Anh tức giận lao đến bóp cổ cậu nâng lên, mắt anh đầy sự tức giận

Cậu khó thở cố gắng thoát khỏi bàn tay anh, cậu cố thở nhưng không thể, anh thả cậu xuống cởi khóa quần ra, anh nắm lấy đầu cậu

-"Liếm đi, ngoan tôi tha cho cậu!" Anh nắm tóc cậu

Cậu run rẩy há miệng ra, cậu lấy cái kẹp ghim ra cắm thẳng vào eo anh, cậu đẩy anh ra chạy lên tầng, anh kéo cái kẹp ghim ra tức giận kéo khóa quần lên, anh chạy lên tầng tìm kiếm cậu

Cậu đang trốn trong phòng ngủ của anh, cậu trốn dưới gầm giường mà chỉ biết bịt miệng vì sợ

Trong gầm giường anh không có gì tốt đẹp cả, trong đấy là những cái sọ người, cậu cuộn lại sợ hãi

Anh đi kiểm trả các phòng rồi cuối cùng là kiểm tra phòng ngủ của mình, anh tìm trong tủ quần áo, sau đó là trong phòng tắm, anh cười cầm thanh sắt cho vào gầm giường, anh chọc vào người cậu mấy cái

Cậu đau quá liền phải chui ra, anh lại gần nhấc bổng cậu lên, chưa kịp định hình thì anh ném cậu xuống đất

Cậu đau đớn muốn lết đi nhưng bị anh dẫm vào tay ngăn lại, anh kéo cậu lên, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn cậu

Cậu sợ hãi run rẩy, cậu quay mặt đi không muốn nhìn anh, tay anh vớ lấy cái gậy bóng chày đập vào người cậu, cảm thấy chưa đủ anh lấy nguyên cái súng săn đánh cậu

Cậu cố kháng cự nhưng vì đang bị thương nên cũng không thể phản kháng nổi, cậu đạp vào chân anh khiến anh vấp ngã

Nhân cơ hội cậu lao khỏi phòng đóng cửa lại, là một sát thủ cậu nhảy từ trên đấy xuống, cậu chạy ra chèo tường trốn khỏi nhà anh

Anh ở trên tầng nhìn qua cửa kính cười nham hiểm, anh sớm đã cài định vị vào người cậu từ lâu chỉ là cậu không biết

Anh nhếch môi

-"Để xem tao David Adeline hay mày Darell Allard thắng trong cuộc tình này!"