Hồi Đáp

Chương 9: Trừng phạt 2




Từ lúc về đến nhà Trình Phong liền bị Ông Nội bắt quỳ ở Từ đường cho đến khi Linh Lan đến.

Đã hơn một tháng anh chưa được nhìn thấy cô nên khi Linh Lan bước vào anh cảm thấy cô đã ốm đi rồi, anh cũng cảm thấy bản thân mình rất nực cười trước đây không quan tâm đến cô bây giờ lại quan tâm cô ốm hay mập thì có ý nghĩa gì nữa, mãi đến khi Linh Lan quỳ xuống bên cạnh anh mới cảm thấy đau lòng, nhìn ánh mắt lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của cô anh thấy xót, Anh biết cô rất căng thẳng đến chiếc váy dài cũng bị cô bấu đến nhăn nhúm.

- Thật ra đơn ly hôn con vẫn chưa ký

Nghe Trình Phong nói thế Linh Lan rất bất ngờ cô không nghĩ anh vẫn chưa kí vốn nghĩ anh sẽ rất vui mừng không chần chừ mà kí vào đơn ly hôn không ngờ hôm nay anh lại nói rằng anh chưa kí duy nghĩ của cô bây giờ chỉ vì câu nói chưa kí của anh mà vô cùng hỗn loạn.

Ông Nội Trình nghe thế thì cũng nhẹ nhõm được phần nào, ông lên tiếng dạy dỗ:

- Ta hy vọng đây sẽ là lần đầu cũng là lần cuối ta nói về chuyện này, thứ nhất chuyện hôn nhân không phải chuyện đùa niếu như hai đứa không thể sống hạnh phúc thì ly hôn đi dù sao hai đứa niếu muốn ly hôn cũng phải nói rõ ràng với mọi người hành động lần này của hai đứa khiến ta vô cùng thất vọng, thật ra ta không sống cùng hai đứa không biết hai đứa chung sống có hạnh phúc hay không?

Tuy nhiên để khiến cho Lan Lan phải chịu thiệt thì ta không đồng ý, ta muốn cưới Linh Lan cho con vì muốn con thay ba con bé chăm sóc cho nó vậy mà con phải tệ như thế nào con bé mới muốn ly hôn?

Hành động này của Linh Lan ta sẽ ủng hộ cũng như tôn trọng quyết định của con bé, Trình Phong con kí vào đơn ly hôn đi, niếu đã không thể cho con bé hạnh phúc thì giải thoát cho con bé đi.

Trình Phong bên nghe ông nội nói thế thì rất không đồng tình.

- Ông à, sao thế được đúng là trước đây con rất tệ nhưng hiện tại con muốn thay đổi con sẽ không đồng ý ly hôn đâu.

Ông Nội Trình lại một lần nữa dọng cây gậy trên tay xuống đất tức giận quát lớn.

- Ở đây không có chỗ cho con đồng ý hay không, Lan Lan con nói đi con có muốn ly hôn không?



Lúc này Trình Phong cũng quay sang nhìn chằm chằm vào cô, ông Nội Trình tuy nói thế nhưng trong lòng ông vẫn đang thầm cầu nguyện rằng Linh Lan sẽ không đồng ý.

Linh Lan có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng mà Trình Phong đang nhìn mình, quả thật cô đang đấu tranh tâm lí rất dữ dội

- Muốn ạ.

Lời của Linh Lan vừa dứt câu thì Trình Phong bên này đã vội vã đứng dậy hai tay anh túm lấy vai cô

“ Lục Linh Lan em mơ à, tôi đã nói rất nhiều lần tôi sẽ không ký vào đơn ly hôn đâu em dẹp ý nghĩ đó qua một bên đi”

Hành động của Trình Phong khiến cho mọi người điều vô cùng bất ngờ, từ bé đến lớn anh luôn là người rất hiểu lễ nghĩa cũng ít khi bộc lộ cảm xúc thật của bản thân ra ngoài, Ba Trình thấy thế thì vô cùng hài lòng mà quát

- Con làm gì thế? Tạo phản sao? Có gì thì từ từ nói kích động là hỏng việc con không biết sao?

Linh Lan cũng bị vẻ mặt của Trình Phong doạ cho sợ hãi, Mẹ Trình thấy con trai mình có hơi mất kiểm soát nên bà lên tiếng trấn an

- A Phong con bình tĩnh lại có gì từ từ nói đừng kích động như thế.

Trình Phong lại nói tiếp với giọng nói vô cùng kiên định “ Con sẽ không ly hôn”

- Ở đây con không có quyền lên tiếng niếu con không kí thì Linh Lan con cứ đơn phương ly hôn là được.

Nghe Ông Nội Trình nói thế Trình Phong vô cùng tức giận “ Ông à, sao lại thế được”

Chợt Ông Nội Trình nghĩ ra một cách, ông liền cười thầm trong bụng.

- Lan Lan niếu hôm nay ta đánh nó con có chấp nhận cho nó thêm cơ hội không?

Thật ra Ông Nội Trình chỉ là muốn giúp cháu trai mình thôi, ông nghĩ niếu Linh Lan yêu Trình Phong thì cô sẽ không nỡ nhìn anh bị đánh.

Linh Lan bên cạnh nghe mà ngỡ ngàn chưa kịp suy nghĩ xem thế nào thì đã nghe thấy Mẹ Trình bên cạnh la lên, bất chợt cây gậy của Ông Nội đập xuống lưng của Trình Phong liên tục hai gậy.

- Ba ơi, đừng đừng đánh nữa, Mẹ Trình và Trình Vân Ly đứng bên cạnh liên tục cầu xin thay cho anh.

- Ông ơi đừng đánh nữa, sẽ chết anh ấy mất, ông ơi.



Bỏ hết những lời cầu xin ngoài tai Ông Nội Trình vẫn liên tục đánh xuống, gương mặt Trình Phong cũng biến sắc tuy nhiên anh không kiêu lên một tiếng nào cả, Linh Lan thấy mà xót nước mắt cũng không kìm chế nổi mà chảy ra.

- Ông ơi đừng đánh, đừng đánh nữa, càng nói Linh Lan càng khóc to hơn hai tay cứ ôm chặt Trình Phong lại, lúc này lưng của anh đã bị đánh đến xuất hiện một vài vết máu tuy Ông Nội Trình đã lớn tuổi nhưng mỗi cú đánh ra điều rất có lực.

Trình Phong cũng nhận ra được sự lo lắng của Linh Lan dành cho mình nên anh cảm thấy dù cho có bị đánh thêm chút cũng không sao.

Vết thương trên lưng Trình Phong càng lúc càng nặng Mẹ Trình khóc lóc không thôi, Ba Trình đứng bệnh cạnh cảm thấy đau lòng nhưng phải ráng chịu.

Linh Lan thấy Trình Phong đã chịu không nổi nên lòng cô càng đau, từng đòn mà Ông gián xuống như đánh thẳng vào lưng cô vậy.

- Ông ơi, Ông ơi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà.

Linh Lan vòng tay qua ôm lấy Trình Phong lúc này gậy của ông gián xuống cánh tay cô, Linh Lan đau đớn kêu lên một tiếng, ông nội cũng vì thế mà bình tĩnh lại.

- Lan Lan con có sao không? Tự dưng lại đỡ cho nó làm gì nó đáng bị đánh mà.

Linh Lan ôm cánh tay đau rát, Trình Phong thấy thế thì sốt ruột đưa cánh tay của cô lên xemw

“ Tay em có sao không? Tự dưng lại đỡ cho tôi làm gì da thịt tôi chắc không sao em hết chuyện làm à”

Linh Lan nghe Trình Phong nói mà thấy đau lòng rõ ràng bị đánh đến vậy mà còn cứng miệng.

Thấy chuyện đến nước này Ông Nội Trình cũng không muốn nói nữa ông chốt một câu sau đó đi ra khỏi phòng

- Chuyện ly hôn hai đứa cứ tự hỉai quyết ông già này không xen vào nữa.

Tuy miệng thì nói thế nhưng trong lòng ông đang cầu trời khấn phật ông chính là người không muốn hai người họ ly hôn nhất.

Mẹ Trình và Trình Vân Ly vội chạy đến chỗ Trình Phong tuy nhiên lại bị Ba Trình cản lại rồi dẫn ra ngoài ông nói cho hai đứa trẻ có không gian riêng để nói chuyện.

Trình Phong đỡ tay Linh Lan lên tỉ mỉ xem xét thấy vết thương bị bầm một lằn do gậy tạo nên sau đó lại nhìn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô

- Khóc đến mức này mà còn cứng miệng đòi ly hôn.



Linh Lan không quan tâm những lời anh nói mà chỉ quan tâm đến vết thương sau lưng anh thôi

“ Anh đi viện đi, vết thương bị chảy máu rồi, em về trước đây chuyện ly hôn cứ quyết định như thế đi”.

Linh Lan toan đứng dậy thì Trình Phong cũng vội đứng lên theo tuy nhiên do quỳ quá lâu nên chân anh bị tê mà ngã xuống đất, Linh Lan giật mình vì cú ngã của anh lúc quay lại thấy Trình Phong đang nằm dưới đất trên vai áo thấm ra một vài vết máu, do hôm nay anh mặc áo thun trắng kiểu ngày thường trong quân đội nên có thể dễ dàng nhận ra vết thương của anh có lẽ vì hôm nay anh chạy về gấp nên không kịp thay quần áo mà từ doanh trại chạy thẳng về nhà.

Lúc Linh lan muốn gọi Ba Mẹ Trình vào để đưa anh đi viện thì Trình Phong nhất quyết túm lấy tay cô, anh muốn cô đưa anh về nhà, tính tình của Trình Phong Linh Lan có thể hiểu rõ niếu cô không đưa anh về nhà có khi anh lại ngồi đây đến sáng.

Linh Lan nể tình anh bị thương nên thôi không tính toán cô đành đưa anh về, Linh Lan khoác tay Trình Phong lên vai mình, một tay ôm eo anh tránh đụng đến vết thương trên lưng sau đó hai người dìu nhau ra khỏi nhà,

Mẹ Trình đứng dưới nhà nhìn thấy cũng không dám lên tiếng hay giúp đỡ bởi vì bà biết niếu ông nội Trình đã không lên tiếng thì trong nhà không ai được tự ý giúp đỡ.

Dáng người của Trình Phong so với Linh Lan lớn hơn rất nhiều nên việc cô diều anh có hơi khó khăn cả hai loạn choạn ra đến xe sau đó Linh Lan đặt Trình Phong ngồi bên ghế phụ còn cô ngồi vào ghế lái.

Vừa vào năm nhất đại học Linh Lan đã bị Cố Diệu dụ dỗ đi thi bằng lái ô tô, thật ra Linh Lan không có ô tô nên cô cũng chưa từng có ý định đi thi bằng lái, cả tuổi trẻ cô toàn đi xe buýt làm sao có mơ mộng thi bằng lái ô tô chứ nhưng mà Cố Diệu lại nằng nặt muốn Linh Lan đi cùng cô ấy nói đi thi một mình thì rất buồn nên đã đeo bám năng nỉ hết mực, Linh Lan cũng đành đi cùng với cô ấy tuy nhiên tay lái của cô chỉ sử dụng một lần lúc đi thi thôi đến giờ chưa từng lái lại, thật ra Linh Lan cũng không biết hai người có về đến nhà được không nữa.

Trình Phong đang cố gắng ngồi để lưng không chạm vào ghế tuy nhiên lúc quay sang anh thấy Linh Lan đang loay hoay với việc khởi động xe lúc này anh mới nhớ là hình như cô không biết lái xe anh chưa thấy cô lái xe bao giờ.

- Em có chắc là sẽ lái được không?

“ Không chắc nhưng em đã từng học lái xe rồi anh cứ yên tâm”

Kết quả là Trình Phong một bên hướng dẫn Linh Lan ở bên cạnh thực hiện theo từng bước, cuối cùng hai người cũng về đến nhà dù cho mất khá nhiều thời gian hai người về đến nhà cũng đã chiều.