Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 36




Nói xong từ kia, Ngư Lam không nói gì được một lúc lâu.

Cổ họng như bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh.

Chu Miên cũng không hề ghét bỏ pheromone của hắn

Nguyện ý gần gũi với hắn.

Cũng cho phép hắn làm những động tác tràn ngập tính xâm lược đó.

Nhưng vì sao?

Chẳng lẽ Chu Miên có thể chấp nhận một người cũng là Alpha như anh sao?

Từng dòng suy nghĩ trong đầu Ngư Lam đảo lộn lên cũng không thể tìm ra manh mối gì.

Sau một lúc lâu, túi quần hắn bỗng rung rung, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ngư Lam giật mình, hắn cúi đầu rút điện thoại ra.

Là một dãy số lạ.

Ngư Lam đờ đẫn nhận điện thoại.

Một giọng nói trầm ổn truyền từ phía bên kia: "Xin hỏi đây có phải số của Ngư Lam không?"

Ngư Lam ù ù cạc cạc: "Chú là?"

"Tôi là bác sĩ khoa pheromone bệnh viện XX, lần trước cháu có lưu số điện thoại lại."

Ngư Lam nhớ giọng của người này, chính là của bác sĩ nam lần trước hắn gặp ở bệnh viện.

Hắn ngẩn ra: "Vâng, có chuyện gì ạ?"

Bác sĩ nói: "Tôi nhớ lần trước cháu từng hỏi là hội chứng lệ thuộc pheromone giữa hai Alpha có thuốc chữa không."

"Lúc đấy quả thực là không có phương thuốc nào có thể khống chế căn bệnh này."

"Nhưng gần đây bệnh viện của chúng tôi có nhận được tin tức là tổ chuyên gia y học tỉnh nghiên cứu phát minh ra một loại thuốc giúp phương diện về tinh thần của Alpha trấn định lại. Thuốc đã trải qua thí nghiệm lâm sàng, tác dụng phụ rất ít."

"Loại thuốc trấn định này có thể giảm bớt hiện tượng lệ thuộc pheromone một cách hiệu quả, nhưng vì vừa mới nhập vào thị trường nên số lượng rất ít, giá cả cũng khá đắt đỏ. Tôi gọi cho cháu hỏi xem cháu có cần giúp tư vấn không."

Văn phòng rất yên tĩnh, tuy Ngư Lam không mở loa ngoài nhưng cả hai người đều nghe rõ lời bác sĩ.

Ngư Lam nhìn Chu Miên theo bản năng.

Chu Miên cũng lẳng lặng nhìn hắn.

Lúc vừa mới khám ra bệnh này, Ngư Lam quả thực rất mong có loại thuốc nào đó có thể kiềm chế được sự thèm khát của hắn đối với pheromone của Chu Miên.

Nhưng bây giờ… hình như không cần nữa.

Hoặc có thể nói là, ngoại trừ Chu Miên, Ngư Lam đã không còn ham muốn thứ gì khác nữa.

"Không, không cần."

Ngư Lam nuốt nước miếng, nhỏ giọng trả lời: "Cháu đã có thuốc khác hữu hiệu hơn rồi."

Bác sĩ dường như đã hiểu ra gì đó: "Thế thì tốt."

Rồi tắt điện thoại.

Ngư Lam ngẩng mặt nhìn Chu Miên, nhỏ giọng hỏi: "Nếu bệnh tôi mãi không khỏi, cậu có thể vẫn luôn làm thuốc trị cho tôi không?"

"Được." Chu Miên thấp giọng hứa hẹn: "Cho đến ngày cậu khỏi hẳn thì thôi."

Ngư Lam cảm thấy có thể hắn không khỏi nổi.

Hắn cào mặt: "Thế tôi đi trước, sắp vào học rồi."

"Chờ chút." Thanh âm Chu Miên từ phía sau truyền đến.

Ngư Lam xoay người: "Sao vậy?"

Chu Miên nhìn hắn: 'Vết bầm trên người cậu đã đỡ hơn chưa?"

Ngư Lam gật đầu: "Ừm, đã đỡ rồi."

Hắn ra khỏi văn phòng, lại không nhịn được quay đầu nhìn Chu Miên một cái.

Ngư Lam có họ hàng từ tỉnh ngoài về nhà vào đúng cuối tuần Ngư Lam được nghỉ. Bố mẹ hắn muốn mời người họ hàng kia đến khách sạn ăn cơm, Ngư Lam cũng đi theo cùng.

Ánh đèn lóa mắt từ trần nhà tỏa xuống dưới, chiếu xuống nền nhà tạo thành màu vàng kim rực rỡ.

Ngư Lam ngồi trên ghế sô pha trong phòng riêng, không nhịn được hít hai cái như vừa ngửi thấy cái gì.

—- Không hiểu sao lúc đi qua đại sảnh khách sạn, hắn cứ cảm thấy như thể mình vừa ngửi thấy mùi pheromone Chu Miên.

Ngư Lam cảm thấy có khi hắn ngu người rồi.

Rõ ràng trước khi nghỉ Chu Miên đã cho hắn ngửi rồi cơ mà.

Họ hàng là một Beta độc thân, em họ của mẹ Ngư Lam, vừa thấy Ngư Lam đã nhiệt tình chào hỏi: "Mấy năm không gặp, Lam Lam đã lớn thế này rồi! Càng ngày càng đẹp trai!"

Sau đó lại có chút vô tư đến vô tâm: "Dạo này học hành như nào rồi?"

Ngư Lam nhếch mép, bình tĩnh trả lời: "Ổn định ạ."

Họ hàng vẫn khen không dứt: "Ổn định là tốt rồi, bây giờ cạnh tranh trong trường quá khốc liệt, giữ vững phong độ chính là bước tiến lớn nhất!"

Vẻ mặt mẹ Ngư muốn nói lại thôi.

Thành tích thằng quý tử nhà minh có muốn không ổn định cũng khó.

Ngư Lam không muốn nghe người không thân chuyện trò bàn tán, mặt vô biểu tình cúi đầu bóc tôm.

7 rưỡi tối, Ngư Lam đã no, người lớn vẫn đang vừa uống rượu vừa nói chuyện. Ngư Lam thấy chán ngắt, muốn ra ngoài hít thở không khí.

"Con đi vệ sinh."

Ngư Lam đi từ toilet ra, không về phòng ăn mà xoay người đi xuống cầu thang xem xem dưới tầng có gì vui không.

Lúc đến tầng hai, tựa như bị cái gì đó lôi kéo, Ngư Lam bỗng nhiên nhìn về phía nào đó.

Sau đó hắn lại thật sự thấy được Chu Miên, không phải ảo giác —-

Chu Miên mặc một bộ âu phục màu đen lịch sự, vừa tinh xảo vừa tao nhã như đang tham dự một tiệc tối sang trọng nào đó.

Nhưng lúc này một tay anh chống trên gạch men sứ, đầu hơi hơi cúi xuống, nhìn qua có vẻ không thoải mái lắm.

Ban đầu Ngư Lam sửng sốt, sau đó hắn nhanh chóng chạy tới: "Chu Miên, sao cậu lại ở chỗ này?"

Chu Miên nghe thấy người gọi, ngẩng đầu nhìn hắn, đồng tử không có tiêu cự lắm mà hơi mông lung, hoa văn đôi mắt phức tạp, tinh tế lại đẹp đẽ.

Nghe Lam ngửi thấy hương vị pheromone của anh, còn có thêm mùi rượu thoang thoảng nữa.

Ngư Lam ngửi thử, ghé sát vào anh: "Cậu uống rượu à?"

Đôi đồng tử đen nhánh của Chu Miên yên lặng nhìn hắn, trong mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp mà Ngư Lam không hiểu.

Sau đó anh rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Ừ, tôi có uống một chút."

Chu Miên vẫn luôn khẽ nhíu mi khó chịu.

Ngư Lam nghĩ thầm: Hẳn là tửu lượng của chủ tịch Chu… không tốt lắm.

Dù sao thì lấy tính cách của Chu Miên mà nói, chắc chắn là anh không hay uống rượu bia.

Sau đó Ngư Lam phát hiện bản thân dường như rất không thích nhìn Chu Miên nhíu mày: "Cậu say à? Có khó chịu lắm không?"

Chu Miên nhẹ nhàng gật đầu.

Vành tai chủ tịch Chu ửng đỏ, cổ cũng hiện sắc hồng nhàn nhạt khiến anh thoạt nhìn mang một loại khí chất yếu ớt nhưng lại cực kỳ mê người.

—- Chính là kiểu vừa rụt rè lại thanh lãnh hút hồn người đối diện.

Đồng tử Ngư Lam khẽ co lại, hắn nhịn không được nuốt nước miếng.

Dục vọng nào đó luôn bị hắn áp chế lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ngư Lam cấu lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Tôi đưa cậu đến sô pha ngồi nghỉ chút nhé?"

Chu Miên trầm mặc vài giây: "Tôi không thích chỗ này."

Ngư Lam thử thăm dò: "Hay là, tôi đưa cậu về?"

Chu Miên "Ừm" một tiếng.

Ngư Lam ngập ngừng: "Không cần báo cho người nhà cậu à?"

Chu Miên lắc đầu, thân thể theo đó khẽ lay động.

Ngư Lam vội vàng vươn tay đỡ lấy anh.

Đại khái Chu Miên thực sự chuếnh choáng rồi.

Cơ thể luôn giữ thẳng tắp từ trước đến nay giờ lại tựa vào trên người Ngư Lam, da thịt gần trong gang tấc, pha lên một hương vị triền miên lâm li.

Hiếm khi Ngư Lam mới thấy được bộ dáng tùy người xử trí này của Chu Miên.

….Hắn có thể ôm Chu Miên ra khỏi khách sạn.

Coi như là trả thù cho nỗi nhục lần trước bị Chu Miên bế vào phòng y tế.

Nhưng Ngư Lam lại phát hiện hắn không làm được.

Chu Miên chỉ cần như có như không dựa vào trên người Ngư Lam đã khiến hắn chống đỡ không nổi, tay châm mềm nhũn không nghe sai sử.

Ngư Lam đỡ Chu Miên lên, đứng tại chỗ không dám động đậy, trái tim bắt đầu nhảy dựng lên.

Cứng đờ một lúc, Ngư Lam lại nhìn về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Thế giờ tôi đưa cậu về đâu đây."

"Cậu không nói gì là tôi đưa cậu về nhà luôn đấy."

"..."

"Chủ tịch Chu đến nhà tôi không?"

"...Cậu không phản đối tức là đã chấp thuận rồi đấy nhá."

Nửa phút sau, Ngư Lam đơn phương thống nhất. Một tay hắn đỡ Chu Miên, một tay lấy điện thoại ra nhắn tin cho người nhà: "Con gọi xe về nhà trước."

Ngư Lam đỡ Chu Miên ra khách sạn, đứng trước cửa gọi taxi.

Hai người ngồi ở hàng phía sau, đầu Chu Miên nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, hàng mi dài rũ xuống, phủ một bóng ma nhàn nhạt lên da.

Ngư Lam cúi đầu nhìn anh, hắn sợ đầu Chu Miên bị cộm đau nên thật cẩn thận lấy lòng bàn tay lót dưới trán anh.

Tài xế liên tục quét mắt về phía sau đánh giá, ánh nhìn có vẻ quỷ dị.

Một Alpha độc thân dẫn một mỹ nhân say chuếnh choáng từ khách sạn lên xe vào buổi tối, ít nhiều gì cũng có chút… khiến người ta hiểu lầm.

—- Hiểu lầm cái quần què, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu.

Ngư Lam nâng mắt lên, lạnh lùng trừng ngược lại tài xế.

Tài xế lập tức thu hồi tầm mắt.

Ngư Lam đỡ Chu Miên đứng trước cửa nhà, một tay lục túi, không thấy chìa khóa đâu cả.

Hắn để Chu Miên dựa vào tường, nói với anh: "Cậu cứ đứng đây một lát, để tôi tìm chìa khóa đã."

Chu Miên không đứng vững, vươn tay nắm lấy cổ tay Ngư Lam.

Ngư Lam cảm thấy người hắn hơi nóng lên, hắn lấy chìa khóa từ bên túi quần còn lại, không hiểu sao tay run run, phải cắm hai lần mới tra được chìa vào ổ khóa.

Chu Miên vẫn nắm tay hắn.

Mở cửa ra, Ngư Lam vội vàng đỡ người, tiếng nói nghèn nghẹn: "Đây là nhà tôi… Tôi hỏi cậu rồi, tối nay cậu ngủ ở nhà tôi, ngày mai cậu tỉnh không được trở mặt không nhận đâu đấy."

Chu Miên không nói gì.

Ngư Lam đẩy cửa phòng ngủ ra, để Chu Miên nằm lên giường mình.a

Chắc hẳn Chu Miên vừa tham gia yến hội nào đó, âu phục chỉn chu nghiêm túc, khuôn mặt mang vẻ đẹp văn nhã tuấn mỹ lại dịu dàng.

Ngư Lam cởi cà vạt anh ra, còn cả một cái kẹp xinh đẹp nho nhỏ trên cổ áo nữa.

Trước giờ Ngư Lam chưa thắt cà vạt bao giờ, cũng chưa từng cởi mấy loại đồ vật như này. Tay chân hắn luống cuống vụng về, ngón tay không cẩn thận cọ vài cái qua cổ, cằm Chu Miên.

Lông mi Chu Miên khẽ run rẩy.

"Tôi thấy áo sơmi cậu vẫn sạch lắm." Ngư Lam nhỏ giọng nói, "Nên tôi không thay áo ngủ cho cậu đâu… còn quần thì cậu tự cởi đi."

Ngư Lam biết chỉ số tự chủ của hắn trước Chu Miên luôn luôn là số âm.

Nếu vô tình nhìn thấy cái gì đó… không nên thấy, Ngư Lan không dám đảm bảo mình có thể nhịn được không.

Cổ họng Ngư Lam ngưa ngứa: "Cậu muốn uống nước không? Uống xong thì ngủ luôn cũng được, dù sao ngày mai cũng không phải đi học, nhớ báo cho người nhà cậu một tiếng là được."

Nói xong quay người ra cửa luôn.

Ngư Lam loay hoay ở phòng khách một lúc lâu, cảm thấy Chu Miên đã tự thu xếp xong mới cầm ly nước đẩy cửa vào phòng.

Chu Miên đã nằm xuống, trên người đắp cái chăn thường ngày hắn hay dùng.

Chỉ thấy được phần sườn mặt trên gối nằm.

Mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống bên mặt, anh nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ mà đều đều.

Chu Miên ngủ trên giường hắn.

Nhận thức được điều này khiến yết hầu Ngư Lam không khỏi “rung động”.

Ngư Lam cảm thấy hắn tốt nhất vẫn nên sang ngủ ở phòng cho khách.

Nhưng mà… Bọn họ đều từng ngủ trên cùng một cái giường quá nhiều lần rồi, lần này vẫn tiếp tục ngủ với nhau cũng… có vẻ không có vấn đề gì.

Chưa đợi lòng mình hạ quyết tâm, hai chân hắn đã tự động bước đến.

Chu Miên ngủ ở nửa bên phải, giống như cố ý chừa lại chỗ cho một người khác nằm.

Ngư Lam ôm một bộ chăn khác, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Chu Miên.

Nhìn ở khoảng cách gần, ngũ quan của Chu Miên quả thực quyến rũ mê người.

Ngư Lam mở mắt nhìn anh, hỏi nhỏ: “Chu Miên, cậu ngủ chưa?”

Có lẽ do uống rượu khiến người không thoải mái, màu môi của Chu Miên có phần nhợt nhạt yếu ớt.

Khiến cho người ta cầm lòng không đặng mà muốn để lại màu môi mình trên đó.

Ngư Lam vô cớ run nhẹ, chợt nhớ lại lời Chu Miên nói…

“Cậu vẫn có thể tới gần tôi như vậy mà.”

Những lời này giống như sự mê hoặc của ác ma thì thầm bên tai, thôi thúc hắn làm một điều gì đó.

Ngư Lam muộn màng nhận ra, Chu Miên thực ra nào phải thuốc chữa bệnh, rõ ràng anh là một thứ thuốc phiện mê hoặc hắn hãm sâu vào.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Ngư Lam cũng không biết hắn đã cúi xuống hôn người kia tự bao giờ.

Môi Chu Miên rất mềm, hơi lạnh, còn thoảng một mùi hương dễ ngửi.

Anh ngủ hẳn rồi, không còn nhận thức với thế giới xung quanh, cũng không có phòng bị.

Tựa như “nàng công chúa ngủ trong rừng”, mặc Ngư Lam khinh bạc.

Môi Ngư Lam dán lên môi Chu Miên.

Lưu manh dở trò xong, bản thân lưu manh cũng không dám tin mà đưa tay sờ môi mình, đầu óc dần trở nên trống rỗng.

Bên tai vang lên một tiếng “ong”.

Hắn điên rồi sao?

Hắn đang làm gì…

Sao hắn có thể hôn Chu Miên?

Chu Miên đã cho hắn nguyên dịch pheromone, hơn nữa cũng thường xuyên để hắn “hít”.

Nhu cầu của hắn đối với pheromone như vậy đã đủ từ lâu rồi.

Không cần lại thông qua bất cứ hành động tiếp xúc tay chân nào để giảm bớt ham muốn mãnh liệt với Chu Miên.

Ngư Lam ngẫm lại một lần nữa.

… Vậy nên, rốt cuộc hắn đang làm gì đây?