Sau khi tỉnh dậy, Phó Sơn Thành quay qua thì chẳng còn thấy người nằm bên cạnh mình đâu. Trong lòng có chút tiếc nuối, hắn muốn cả hai có thể ở bên cạnh nhau lâu hơn một chút.
Bỗng nhớ tới điều gì đó, Phó Sơn Thành khuôn mặt phút chốc liền trở nên cau có.
"Mình vốn nên giận nhóc con kia mà! Thằng nhóc đó còn dám lấy tên mình đặt cho một tên nhân vật trong truyện, thật là làm cho người ta tức chết"Nói thì là vậy chứ khi nhìn khuôn mặt kia thì đâu có giận nổi, ai lại nỡ giận một tên nhóc đáng yêu như vậy cơ chứ!
Ngắm nghía một hồi lâu trong gương, Phó Sơn Thành bỗng thấy mình quá là đẹp trai. Anh thầm nghĩ: "Không biết cô gái nào sẽ may mắn có được mình đây, thật sự rất đáng mong chờ."
Soi đi soi lại mình trong gương tầm mười lăm phút hắn ta mới chịu bước ra khỏi phòng, khuôn mặt bây giờ trông vô cùng tươi tắn, cứ như vừa mới trúng số.
Sau khi ra ngoài, anh dự định đi tìm nhóc con ngay nhưng cảnh tượng bây giờ cũng thật khiến cho người ta ngứa mắt.
Phó Sơn Thành thầm mắng trong lòng: "Cái tên Vu Dương kia tại sao lại ở đây rồi? Thật muốn đánh cái tên đó, lúc trước đã không ưa nay còn chướng mắt hơn."
Không thể để cái tên kia tiếp tục đứng đó, Phó Sơn Thành đã nhanh chân đi lại chỗ Lâm Tri Hạ rồi lên tiếng: "Ai đây? Bạn nhóc à? Sao giờ làm mà lại dẫn bạn đến đây?"
Những câu hỏi dồn dập cứ vậy mà tuôn ra khiến Lâm Tri Hạ bối rối, anh ta căn bản là giận rồi. Giọng điệu khi hỏi cũng vô cùng khó chịu, không có dịu dàng như lúc trưa.
Vu Dương một bên thấy vậy liền lên tiếng giải vây: "Anh hiểu nhầm rồi, tôi là bạn của cậu ấy nhưng cũng là khách hàng. Tôi chỉ đang kêu đồ uống rồi hỏi cậu ấy vài câu thôi."
"Vậy sao cậu còn đứng đây? Không ra bàn ngồi đi, cậu ở đây là đang cản trở nhân viên tôi làm việc""Bây giờ tôi sẽ đi."
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, mắt hai người như có tia điện mà đối nhau. Không hiểu là đang làm trò gì nữa...
Trước đó Vu Dương đã nhắn tin hỏi Lâm Tri Hạ đang làm ở chỗ nào, cậu cũng không có giấu mà nói luôn. Nào ngờ Vu Dương lại đến tận nơi cậu làm, cuối cùng tạo nên tình huống khó xử này đây.
Lâm Tri Hạ đứng giữa người thích mình và người mình thích, tâm tình của cậu cũng có chút phức tạp.
Đang không biết phải đối mặt ra sao thì lại có nhóm sáu, bảy người đi vào. Một cô gái trong đó đã luôn dán mắt lên người Lâm Tri Hạ, cậu ấy vì quá bận nên cũng không hề biết chuyện này.
Sau khi uống xong và thanh toán, cô gái kia liền tiến lại hỏi Lâm Tri Hạ có bạn gái chưa và xin phương thức liên lạc. Lâm Tri Hạ đã ngay lập tức từ chối nhưng đối phương vẫn nhất quyết xin cho bằng được, cậu cuối cùng vẫn là cho người kia.
Nếu lại từ chối thì sẽ khiến cô ấy bị mất mặt giữa đám đông, Lâm Tri Hạ không thể làm vậy được.
Khi cô gái kia đã rời đi, cậu liền thấy cả Vu Dương và Phó Sơn Thành đều dùng ánh mắt như uất hận nhìn mình. Chuyện này lại là làm sao nữa đây? Chả lẽ bản thân lại làm sai gì khiến hai người họ tức giận?
Cả buổi làm hôm ấy người cậu cứ như bị thủng một lỗ to, vì cứ bị nhìn chằm chằm như vậy. Đồng nghiệp làm cùng cậu cũng cảm nhận được điều này, lên tiếng hỏi Lâm Tri Hạ: "Này, cậu làm gì sai trái rồi hả? Tớ thấy hai người kia cứ nhìn cậu không rời ấy""Tớ không có làm gì sai cả, thề luôn." Lâm Tri Hạ đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Khi hết ca làm việc, Lâm Tri Hạ tháo chiếc tạp dề trên người mình ra rồi khẽ vươn vai. Cậu còn phải nhanh chóng về nhà để viết truyện nữa, độc giả đang chờ cậu ra chương mới.
Thấy người kia đã hết ca làm việc, Vu Dương liền chạy lại khoác vai cậu mà vui vẻ đi về. Người nào đó chỉ biết đứng nhìn, trái cam trong tay cũng sắp bị bóp cho nát be bét.
Phó Sơn Thành khó chịu khi thấy hai người họ ở riêng, cái tên kia lại còn khoác vai nhóc con nữa chứ. Hắn ta quyết định tối nay sẽ đến phòng Lâm Tri Hạ để được cậu ấy ôm, trong lòng lại thầm nghĩ: "Ha! khoác vai thì sao chứ? Tối nay mình còn được nhóc ấy ôm ngủ mà. Cái tên kia còn kém xa mình"
Tuy tự an ủi mình bằng những lời này nhưng hắn vẫn không thể nào vui vẻ nổi.
Lúc này Lâm Tri Hạ và Vu Dương đang bước đi cùng nhau, nói cười rất vui vẻ. Có lẽ chuyện xảy ra tối hôm qua sẽ sớm bị lãng quên thôi.
Vu Dương bỗng lên tiếng: "Ông chủ của cậu tính tình vẫn luôn như vậy à?"
"Không phải đâu, anh ấy bình thường không có như thế. Hôm nay chắc tại tâm trạng thôi."
"Vậy thì được, nếu anh ta bắt nạt cậu thì cậu phải nghỉ và tìm công việc khác đấy nhé!"
Lâm Tri Hạ miễn cưỡng mà trả lời: "Tớ biết rồi!"
Bọn họ như được trở lại năm cấp ba, khi ấy cả hai cũng hay đi bộ cùng nhau về nhà, cùng nhau nói cười vui vẻ. Vu Dương cũng luôn lo lắng cho cậu, bảo vệ cậu khỏi những tên bắt nạt.
Mong rằng tình bạn này sẽ tồn tại mãi mãi...