Không ngờ đơn phương một người lại đau khổ đến như vậy.
Tình cảm là cái gì cơ chứ? Tại sao lại khiến con người ta có nhiều loại cảm xúc như vậy? Đôi khi lại vui mừng như mùa xuân đến, đôi khi lại tồi tệ như bản thân đang sa vào địa ngục.
Hà cớ gì lại để cậu trải qua loại chuyện khó chịu này, thật sự đau đớn quá đi mất!
Thấy nhóc con cứ đứng thẫn thờ nên Phó Sơn Thành tiến lại và dùng đôi tay của mình sờ vào mái tóc của cậu, bàn tay còn không yên phận mà xoa xoa vài cái.
Anh thầm cảm thán: "Sao mềm như lông mèo con vậy trời! Nhóc này thật sự cứ như em bé, thật muốn đem về nuôi..."
Lâm Tri Hạ cũng bị hành động này làm cho tim đập loạn lên rồi theo bản năng lùi ra vài bước, cậu ngước đôi mắt của mình lên nhìn anh. Biểu cảm cũng có vài phần khó hiểu.
Tại sao anh ta không ở bên cô gái kia mà lại tới đây làm cậu xao xuyến cơ chứ! Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng khiến cậu thêm ảo tưởng, càng cho rằng mình có hi vọng...
"Tại sao lại tránh ánh mắt của tôi? Tôi có làm gì cậu à?"
"T, tôi mới không có tránh ánh mắt của anh, làm phiền anh đứng qua một bên để tôi tiếp tục làm việc thưa ông chủ."
Thật sự không biết được ai mới là nhân viên ai mới là chủ nữa, Phó Sơn Thành cũng không có vì lời này mà tức giận. Anh ta chính là thích nhóc con hung dữ như thế, nếu nhóc ấy không hung dữ thì mới khiến anh khó chịu.
Cô ả bánh bèo thấy hai người cứ đứng đó liền chạy lại khoác tay Phó Sơn Thành, dùng giọng điệu nổi da gà: "Em đói rồi, anh mau dẫn em đi ăn đi!"
Phó Sơn Thành ghét bỏ ra mặt mà đáp trả: "Tôi không đói, cô đói thì tự đi mà ăn."
Cô ta không ăn ớt nhưng vẫn cay, cố gượng cười: "Đây là nhân viên pha chế ở đây à? Xin lỗi cậu nha, bình thường anh Thành cũng hay đùa kiểu vậy đó! Cậu đừng để ý."
Nói mà không biết ngượng mồm, không biết ai mới là người không nên để ý nữa đấy. Dù bị đối phương từ chối hay bị phũ thì vẫn một mực bám dính không buông.
Phó Sơn Thành thật sự muốn hỏi ba mình đã tìm ở đâu ra miếng keo dính chuột này. Sức chịu đựng của con người có giới hạn thôi, hắn cũng không phải loại người hiền lành gì.
"Cô không có việc gì để làm à? Hay nói là cô thất nghiệp nên mới ở đây? Chỗ tôi cũng không cần bình hoa không biết làm việc."
Mọi người đứng gần đó thấy một màn này thì đều xì xào bàn tán, nói ra nói vô khiến cô ta mất hết mặt mũi. Cô ta lớn giọng lên mà quát: "Ha! Anh được lắm Phó Sơn Thành. Tôi coi trọng anh nên mới chủ động, vậy mà anh lại dám đối xử với tôi theo cách này?"
Cô ta sau đó liền cầm theo túi xách rồi bỏ đi nhanh chóng, không thèm nhìn lại thêm một cái nào.
Cuối cùng cái tấm keo dính chuột ấy cũng chịu rời đi, Phó Sơn Thành nhẹ nhõm thở phào. Lâm Tri Hạ cũng bị một màn này làm cho bất ngờ, trong lòng cậu bất giác có chút vui sướng.
Cậu thì thầm chỉ đủ mình nghe: "Mình thực sự có cơ hội...thực sự có cơ hội."
Khi đến giờ cơm trưa, mọi người cùng nhau ngồi chung một bàn ăn cơm rồi nói cười vui vẻ. Ở đây môi trường làm việc rất tốt, nếu làm cả ngày thì sẽ được bao cơm và có chỗ để nghỉ trưa.
Lâm Tri Hạ đương nhiên rất hài lòng với công việc này, cậu không cần phải ăn mì tôm mà còn được trả lương cao hơn mấy chỗ khác. Đồng nghiệp tuy có chút nhiều chuyện nhưng cũng rất tốt bụng, hơn hết ở đây còn có người cậu thích...
Mới nhắc Phó Sơn Thành thì anh ta liền xuất hiện, bình thường toàn ăn riêng một góc nay không hiểu vì lí do gì mà đòi ngồi ăn chung với nhân viên của mình.
Chỗ ngồi anh ta lựa chọn đương nhiên là gần với Lâm Tri Hạ rồi.
"Nhóc muốn ăn thêm thịt không? Ăn thêm phần của tôi nhé?"
Phó Sơn Thành không nghe câu trả lời mà liền gắp thịt của mình bỏ sang cho cậu, ánh mắt còn rất chờ mong cậu ăn hết số thịt ấy.
Mọi người thấy vậy thì há hốc mồm, cảnh tượng bây giờ thực sự rất ngọt ngào. Họ vẫn luôn cảm thấy Phó Sơn Thành đối xử khác lạ với Lâm Tri Hạ, mà chả biết là lạ theo kiểu nào.
Lâm Tri Hạ cũng không có từ chối, cậu rất thích thịt nên cho thì nhận lấy thôi.
Nguyên cả lúc ăn Phó Sơn Thành đều lén nhìn nhóc con ăn cơm, bản thân anh thì không động đậy một chút nào cả. Mọi người xung quanh cũng đều thấy hành động này, chỉ riêng Lâm Tri Hạ là ngốc nghếch không nhận ra.
Sau khi ăn xong mọi người đều có hai tiếng để nghỉ trưa, Lâm Tri Hạ nhanh bước mà tiến lại chỗ một đồng nghiệp nam rồi ngả lưng ra. Đang nhắm mắt định ngủ thì có một người khẽ lay cậu dậy, người đó không ai khác chính là Phó Sơn Thành.
"Cậu qua phòng tôi đi, ở đây chật chội như vậy còn chen gì nữa."
"Tại sao chứ? Tôi nằm ở đây được rồi, mọi người đều nằm chung như vậy mà?"
Bạch Dương nằm phía bên kia thấy vậy liền khó hiểu, sao ông chủ của mình thiên vị quá vậy? Chắc chắn là có gì mờ ám...
Phó Sơn Thành cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy, điều duy nhất anh biết chính là không muốn nhóc con nằm gần người khác. Anh lên tiếng dụ dỗ: "Phòng tôi có điều hòa."
Quả thực Lâm Tri Hạ bị lung lay rồi, cậu không suy nghĩ thêm mà ngay lập tức đồng ý lời đề nghị đó.