Hơi Ấm Trong Bóng Tối

Chương 17: Khó xử




Lâm Tri Hạ sau khi kết thúc giờ làm đã rời đi nhanh chóng, tối nay cậu còn có hẹn với Phó Trạch Dương.

Nhưng mà nói thế nào đi chăng nữa thì tâm trạng bây giờ của cậu cũng như giẫm phải phân ấy, gặp gì cũng thấy ngứa mắt. Thấy cục đá bên đường thì đá cho vài cái, con mũi kêu vo ve bên tai thì đập xẹp lép, thấy con kiến cắn mình thì bóp chết nó...

Muỗi hay kiến thì cũng có sinh mạng mà!

Chỉ trách tụi nó xui thôi chứ trách ai đây? May mắn thì đã hút được một bụng no căng máu, được cắn người mà vẫn còn sống. Bài học rút ra là đừng chọc vào người tâm tình không tốt để bản thân được sống lâu hơn.

Lâm Tri Hạ sau khi về đến nhà thì tắm rửa thay đồ, cậu lục trong tủ quần áo và lấy một bộ đồ mới nhất trong đó ra. Nói là tủ đồ cho sang vậy thôi chứ quần áo của cậu còn chả đến mười bộ.

Bộ đồ cậu đang mặc chính là bộ đắt nhất trong các bộ còn lại, dùng số tiền ít ỏi của mình để mua mà lòng đau như cắt. Nghèo thì nghèo nhưng cũng phải sắm một bộ cho ra hồn, đôi khi cũng có tình huống cần mặc như bây giờ nè.

Ngắm nghía mình trong gương xong cậu bước chân đi đến chỗ hẹn, vừa đến đã thấy người đó ngồi chờ mình sẵn.

Một thân anh ta ăn mặc sang trọng, khuôn mặt đẹp trai lại còn đeo thêm cặp kính trông vô cùng tri thức. Nhìn thế nào đi nữa thì anh ta cũng thật sự không hợp với nơi này, Lâm Tri Hạ có chút hối hận.

Hối hận vì mình nghèo mà mời anh ta đến nơi này.

Cậu bước vào ngồi đối diện với người trước mặt, cả hai nhìn nhau trong bầu không khí im lặng. Không khí ngột ngạt trào dâng, anh ta cứ ngồi im như thế quan sát cậu mà không thèm cất lời nào.

Mãi vài phút sau vì quá ngại ngùng mà Lâm Tri Hạ bèn lên tiếng: "Anh ăn được cay chứ?"

Phó Trạch Dương đáp lại ngay: "Tôi sao cũng được."

Nghe được cậu trả lời cậu liền gọi phục vụ cho một nồi lẩu cay cùng vài món ăn khác. Khi thức ăn được bê lên cậu cũng nhanh chóng lấy bát của người kia mà múc đồ ăn vào.



Hai người cứ thế ngồi ăn trong im lặng, ngột ngạt đến khó thở.

Lâm Tri Hạ thầm mắng: "Huynh à! Huynh mau mở mồm ra nói chuyện đi, tôi sắp bị chết ngạt rồi!"

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Vãi" Lâm Tri Hạ sốc đến nỗi phát ra tiếng rồi nhanh lấy tay che miệng. Anh ta đây là có thuật độc tâm đấy à, cậu vừa nghĩ thầm bảo anh ta mở mồm, giây sau anh ta liền mở mồm.

Người kia nhìn cậu như chờ mong câu trả lời, ánh mắt như biết nói chuyện của anh ta cũng thật sự điên quá đi mất!! Đẹp trai thật sự rất có hại cho tim của người ngồi đối diện đó.

Lâm Tri Hạ lên tiếng: "T, tôi hai mươi tuổi còn anh?"

"Tôi hai mươi lăm tuổi. Lúc đầu nhìn cậu tôi cứ nghĩ là học sinh cấp ba không đấy."

"Anh giỏi đùa thật đấy ha ha."

Phó Trạch Dương thấy câu trả lời gượng gạo thì tiếp lời thêm: "Em cứ xưng hô thoải mái với anh đi, thấy vậy chứ anh dễ gần lắm."

Đối phương vừa nói vừa cười, khuôn mặt ấy kèm theo giọng điệu ấy là thật lòng, Lâm Tri Hạ mà từ chối thì cũng kì.

"Em biết rồi!"

Cuối cùng bầu không khí cũng trở nên dịu lại, cả hai cùng nhau nói chuyện và dần trở nên thân thiết hơn. Sau khi ăn xong đến lúc thanh toán, mắt thấy Lâm Tri Hạ định trả tiền Phó Trạch Dương liền ngăn lại và giành trả.

Lâm Tri Hạ là người mời nhưng đối phương lại giành trả khiến cậu thấy rất áy náy, cậu liền rủ người kia hôm khác lại gặp mặt để có thể mời người đó. Phó Trạch Dương cư nhiên không có từ chối vì cậu nhóc trước mặt cũng rất đáng yêu, như em trai nhỏ cần được bảo vệ vây.



"Anh hôm nay có đem xe, anh đưa em về."

Lâm Tri Hạ từ chối: "Không sao đâu, nhà em gần đây lắm."

Thực tế là không có gần một xíu nào luôn, nhưng lên xe người mới quen thì cũng không nên.

Thấy Lâm Tri Hạ từ chối khéo mình, Phó Trạch Dương cũng hiểu ý mà rời đi, miệng anh vẫn còn nở một nụ cười mà thì thầm: "Em ấy đáng yêu thật!"

Lâm Tri Hạ rảo bước đi về, khi về đến cậu thật sự vô cùng bất ngờ bởi Vu Dương đang đứng chờ trước cửa.

Vu Dương lên tiếng trước: "Sao tớ gọi mà cậu không nghe, nhắn tin cũng không trả lời? Chẳng phải trước khi đi tớ đã dặn cậu rồi sao?"

Lâm Tri Hạ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, cậu ta đây là làm sao. Mắc gì hỏi như hỏi cung, bạn bè bình thường cũng làm như vậy?

"Xin lỗi cậu, hôm nay tớ có hẹn đi ăn với bạn..."

"Cậu không có bạn nào ngoài tớ kia mà? Cậu chỉ cần chơi với tớ thôi, nếu cậu không từ chối thì tớ cũng có thể chăm sóc cậu cả đời."

Lâm Tri Hạ thật sự bị làm cho cứng họng, không biết mình đang nghe cái gì nữa.

"Vu Dương à..." Lâm Tri Hạ khó khăn mà cất lời.

Vu Dương không để cậu kịp nói hết: "Tớ thích cậu, không lẽ cậu thật sự không biết? Hay là cậu cố tình giả ngốc?"

Lâm Tri Hạ như nghe thấy một câu chuyện kinh dị, tình bạn tốt đẹp của cậu không lẽ cứ như thế này mà tan tành mây khói?