Phó Sơn Thành sau khi rời đi tâm tình luôn bực dọc, khó ở. Gặp lũ chuột thì dí cho bọn chúng chạy tán loạn, anh ta thật sự coi mình là một con mèo.
Bản thân anh không biết mình đã làm gì quá đáng để bị Lâm Tri Hạ ghét, hôm nay tâm trạng cứ lên xuống thất thường.
"Tại sao cậu ta lại ghét mình? tâm tình của một đứa nhóc đúng là khó hiểu được mà!"
Mới lúc nào đây Phó Sơn Thành còn vui vẻ đi tìm Lâm Tri Hạ để được cậu ta ôm, lúc sau thì lại ủ rũ bỏ đi vì bị ghét mà không biết nguyên do là gì.
Sau một lúc suy nghĩ thì anh ta cũng từ bỏ mà mặc kệ "Mình mới không thèm quan tâm cậu ta, có là cái gì của mình đâu cơ chứ."
Lâm Tri Hạ vẫn ngồi trong phòng mang một bộ mặt vừa khó hiểu vừa buồn bã, Tiểu Hắc lại bỏ cậu đi một lần nữa.
"Loài mèo đúng là khó hiểu."
Bỏ qua việc đó, dù sao cậu vẫn chắc chắn Tiểu Hắc sẽ quay lại. Việc quan trọng trước mắt bây giờ là cậu phải up truyện lên, không thể để mọi người chờ lâu rồi dần quên đi mình.
Lâm Tri Hạ bắt đầu soạn bản thảo và up luôn 5 chương truyện một lần, cậu cũng không quên đi rep từng bình luận tích cực của các độc giả thân yêu để lại.
Thật sự là cảm động rớt nước mắt luôn.
Đang mải mê chìm đắm trong vui sướng thì có âm thanh gọi tên cậu, là tiếng của một cậu thanh niên nghe vô cùng quen thuộc.
"Là giọng của Vu Dương? Nhưng giờ này rồi sao cậu ấy còn đến đây?"
Lâm Tri Hạ một thân chạy vội ra mở cửa mang theo tâm tình lo lắng, cậu không biết Vu Dương tại sao lại đến đây vào giờ này nhưng cậu chắc chắn người kia đang có chuyện gì đó.
Cánh của vừa được mở ra Vu Dương đã ngã nhào vào lòng Lâm Tri Hạ, xung quanh cậu ta tỏa ra mùi rượu nồng nặc, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
"Này cậu sao vậy, sao lại uống rượu đến mức say thành bộ dạng này?"
Vu Dương chỉ im lặng mà không nói, cậu ta được đà mà ôm chặt người kia biểu cảm cũng lộ ra vài phần tâm cơ.
Vu Dương chả biết có say thật hay không, cơ mà bộ dạng bây giờ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là cậu ta say. Nếu là diễn thì thật sự cũng diễn quá đạt đi!
"Tại sao cậu không gọi điện hay nhắn tin gì với tớ?" Vu Dương cất giọng nói như uất ức, cậu ta còn làm bộ dáng vô cùng đáng thương.
Lâm Tri Hạ ngay lúc này cũng không biết nên trả lời đối phương sao, quả thực từ sau hôm sinh nhật cũng không có liên lạc gì với Vu Dương. Giờ phải tìm ra lí do để biện minh...
"Là...là do điện thoại tớ bị hư, xin lỗi vì đã không liên lạc với cậu."
"Tớ không có bảo cậu xin lỗi, tớ chỉ muốn biết lí do"
Lâm Tri Hạ: "..." Nói thế thì chịu rồi chứ biết nói gì thêm nữa bây giờ.
Bạn bè không liên lạc với nhau mà lâu lâu đi chơi cùng nhau không phải là được rồi hay sao? Lâm Tri Hạ cũng không có thói quen liên lạc với người khác, dường như thời gian rảnh cậu đều dồn cho việc ngủ.
Giấc ngủ đối với Lâm Tri Hạ còn quan trọng hơn là được ăn.
Thấy Lâm Tri Hạ không có trả lời mình Vu Dương lại nói thêm:"Tớ say rồi!"
"Ừm tớ biết."
"Vậy tối nay tớ muốn ở lại có được không? Tớ không thể đi về trong bộ dạng này, gia đình sẽ lo lắng mất!"
Lâm Tri Hạ cũng ngại mà từ chối, cậu biết ba mẹ Vu Dương hơi nghiêm khắc, đôi khi còn bắt ép cậu ấy làm điều mà bản thân không thích.
"Vậy tối nay cậu ngủ lại đây đi nhưng mà giường hơi nhỏ, sợ cậu không thoải mái."
Vu Dương chỉ chờ có thế mà đáp lại: "Không sao cả, tớ mới không để ý chuyện đó."
Nói rồi cậu ta đi thẳng vào phòng Lâm Tri Hạ, không phải nói là say sao! Quả thực là diễn rất tròn vai, tại hạ khâm phục.
Lâm Tri Hạ lấy đồ mình đưa cho Vu Dương bảo cậu ta đi tắm rồi thay. Mặc dù đồ có hơi chật nhưng cũng tốt hơn là không có.
Tắm xong cả hai người cùng chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, chân Vu Dương còn lòi ra ngoài cả khúc. Đúng là yêu rồi không ai bình thường, ở nhà có giường ấm nệm nêm không nằm lại tự mình chịu khổ.
Vừa leo lên giường Lâm Tri Hạ đã ngủ mất tiêu, vốn Vu Dương còn muốn cả hai tâm sự cả đêm nhưng tình huống bây giờ thì cũng chịu. Cậu ta khẽ quay người lại với Lâm Tri Hạ, mặt đối mặt mà nhìn ngắm đối phương.
Nói không phải điêu chứ Lâm Tri Hạ lúc ngủ cũng dễ thương nữa, cả người đều co quắp lại thành một cục như chú mèo. Người ta mà thấy cậu vậy thì sẽ chê dáng ngủ xấu, Vu Dương yêu rồi thì người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Cậu khẽ chạm tay vào người Lâm Tri Hạ, một cái chạm thôi vẫn là không đủ. Cậu ta tham lam muốn được ôm đối phương vào lòng, được làm nhiều chuyện hơn nữa...
Nhưng nếu làm vậy Vu Dương chắc chắn sẽ bị Lâm Tri Hạ ghét bỏ, cậu phải kiên trì từ từ tiến lại gần bên đối phương. Dùng cách của mình để Lâm Tri Hạ yêu mình đến không thể dứt ra...dù có phải làm tổn thương cậu.
Nói rồi cậu ta đắp chăn cho Lâm Tri Hạ, đặt vào trán đối phương một nụ hôn.
"Ngủ ngon!"