Sau đó Lâm Tri Hạ tiếp tục sải bước, khung cảnh trước mắt trông vừa quen lại vừa lạ. Quen vì cậu đã đi qua nó nhiều lần, lạ có lẽ do tâm trạng của cậu bây giờ, dường như con đường thường ngày đã trở nên vắng vẻ, rộng lớn hơn.
Trên con đường to lớn ấy, bóng dáng của cậu thiếu niên một mình bước đi. Những ánh đèn đường cũng từ từ được thắp lên, "Có vẻ đã sáu giờ rồi chăng?" Lâm Tri Hạ thầm hỏi trong lòng.
Tán cây ven đường khẽ lung lay dưới làn gió, mái tóc cậu cũng chuyển động theo dưới nhịp độ nhẹ nhàng. Người thiếu niên với khuôn mặt thanh tú, khóe miệng cười nhẹ nhưng nhìn vào đôi mắt của cậu lại cảm nhận được sự cô đơn, buồn bã khó lòng tả được.
Lâm Tri Hạ nhìn ngó xung quanh, mọi khung cảnh đều được thu vào trong đôi mắt cậu.
Bây giờ đáng lẽ ra mọi người đã về nhà, cùng nhau vây quần ăn bữa cơm, cùng nhau trò chuyện, kể nhau nghe về một ngày dài. Cậu cũng đã từng được trải qua loại cảm giác ấy...thật sự rất ấm áp.
Đến sinh vật nhỏ nhắn như kiến như muỗi còn có gia đình, Lâm Tri Hạ thì sao?
Tuy bề ngoài luôn tươi cười nhưng trong lòng cậu lại đầy những vết xước, ám ảnh tâm lí của cậu vẫn còn đó, nó có lẽ sẽ đi theo cậu một quãng thời gian rất dài.
Mong một ngày nào đó, có một người sẽ đến và chữa lành cho cậu, bù đắp lại những đau thương mà cậu đã phải chịu đựng trong quá khứ.
Lâm Tri Hạ muốn biết bây giờ mẹ mình đang làm gì, đang ở đâu và có sống tốt không! Bà có còn nhớ cậu như cách mà cậu nhớ bà ấy? Cũng có thể bà ấy đã sớm quên đi sự tồn tại của cậu rồi.
Những nỗi sợ hãi cứ dần ập đến, cậu sợ một ngày nào đó người ba khốn nạn kia của mình sẽ đi tìm cậu, sẽ lại chửi mắng đánh đập cậu như trước đó ông ta đã làm.
"Thật đáng sợ!" Bất giác những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt của cậu thiếu niên. Cậu cũng vô thức mà khóc, vô thức mà nhớ về những ngày tồi tệ, vô thức buồn. Tất cả những điều ấy Lâm Tri Hạ đều không muốn nó xảy ra.
Cậu ta không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với những gì và tương lai sẽ ra sao. Lí do để mình sống là gì!
Cậu đã suy nghĩ: "mình thật sự muốn chết đi cho rồi. Chết rồi sẽ không cần suy nghĩ xem bản thân tiếp theo nên làm gì!"
Lâm Tri Hạ đã luôn sợ hãi như vậy, có thể nói là cậu ta hèn nhát không dám đối mặt với thực tại.
Bên ngoài kia vẫn còn nhiều người khổ hơn như thế này cơ mà, chấp nhận đối mặt và vượt qua nó mới thật sự đúng đắn. Cứ ở mãi trong quá khứ hay núp mình sau vỏ bọc sớm muộn gì cũng tự mình hại mình.
Trong quá khứ, vì sợ hãi mà bản thân đã vô số lần tìm đến cái chết. Lâm Tri Hạ vốn dĩ là một người sợ đau, chỉ một vết đứt tay nhỏ thôi cũng khiến cậu khóc than nhưng bản thân vẫn quyết định tự làm đau chính mình.
Tại sao con người ta phải tự mình hại mình như vậy? Vẫn có nhiều cách giải quyết và có thể trở nên tốt đẹp hơn mà! Quá khứ vãn mãi là quá khứ, hãy vứt bỏ rồi tiếp tục sống cho hiện tại.
Đôi lúc Lâm Tri Hạ cũng tìm được lí do để bản thân tiếp tục sống, tìm thấy niềm vui trong cuộc sống hằng ngày. Tự dặn lòng mình phải sống thật tốt, tìm cho mình hạnh phúc mà mình đáng có, thế nhưng những điều nhỏ nhoi ấy luôn bị dập tắt khi cậu phải chịu đòn từ cha mình.
Lâm Tri Hạ tìm đến cái chết nhưng tất cả đều bất thành, không biết ông trời không muốn cho cậu chết hay như thế nào. Sau quá nhiều lần như vậy cậu cũng dần từ bỏ và tiếp tục sống...Chứ mà thành thì đâu có Lâm Tri Hạ ở hiện tại như bây giờ, đúng không?
Mải mê suy nghĩ mà không biết bản thân đã đứng trước cửa phòng từ bao giờ. Cậu cho tay vào túi quần móc chiếc điện thoại ra, nhìn vào màn hình điện thoại số giờ hiện lên bây giờ đã là sáu giờ ba mươi phút.
'lạch cạch' Tiếng mở cửa vang lên, Lâm Tri mò mẫm để tìm công tắt bật đèn. Khi đèn sáng, khung cảnh quen thuộc hiện lên, sự cô đơn lại ùa về.
"Tiểu Hắc thật sự không có về...đều tại mình" Lâm Tri Hạ cất giọng nói đầy buồn bã.
Cái tên xấu xa làm tâm trạng con người ta không vui thì vẫn nằm phè phỡn ở nhà, nhìn ngắm cảnh vật trong bộ dáng một con mèo. Phó Sơn Thành cư nhiên còn đang nghĩ cách để bắt nạt Lâm Tri Hạ vào ngày mai, vừa nghĩ còn vừa vẫy đuôi trông có vẻ là thú vị.
Lâm Tri Hạ bên này thì đang đau khổ vì bản thân phải ăn mì tôm để sống. Ngày nào cậu cũng chỉ ăn có hai bữa mà mỗi bữa đều là mì, bây giờ cậu ta cũng sắp biến thành cộng mì luôn rồi.
"Ôi cái cuộc sống người nghèo."
Lâm Tri Hạ sau khi ăn uống no nê đã bắt đầu lên app truyện, cũng đã lâu lắm rồi cậu mới lại mở cái giao diện này lên.
"Anh đây trở lại rồi!!!"