Bà ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi thở dài: "Chắc chắn là Lưu quả phụ bịa đặt. Liễu nhi, dạo này Triệu Thanh có gửi tin tức gì về cho con không?"
Ta tuyệt vọng lắc đầu. Bình thường, dù có đi lâu, hắn cũng sẽ nhờ người bán hàng rong gửi thư về.
Nhưng lần này, cứ như hắn bốc hơi khỏi nhân gian, không hề có chút tin tức nào.
Ta cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Mẫu thân, con phải vào thành tìm chàng. Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Bất kể thế nào, con cũng phải đưa chàng về."
Mẹ chồng dù đang hoang mang, nhưng là người từng trải, nhanh chóng trấn tĩnh lại. Bà bắt đầu chuẩn bị hành lý và lương thực một cách chu đáo.
Cha chồng lo lắng đường xá xa xôi, một mình ta không chống đỡ nổi, liền quyết định đi cùng.
Nhị tẩu thì sợ ta và cha chồng chỉ có hai người, đường xá xa xôi, ta thì lại đang mang thai sẽ rất bất tiện, nên cũng xin đi theo để chăm sóc ta.
Nhị ca lại lo nhị tẩu vất vả, thế là đoàn người chúng ta từ một người biến thành bốn người.
Trên đường đi, chẳng ai nói một lời, chỉ có tiếng vó ngựa đều đều vang lên trong không gian nặng nề. Ta hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ khi ở bên Triệu Thanh, lòng trào dâng cảm giác khác lạ.
Ta nghiêm túc hỏi cha chồng: "Phụ thân, người hãy thành thật nói cho con biết, Triệu Thanh rốt cuộc làm công việc gì?"
Cha chồng ngẩn người, lắp bắp: "Nó... nó chỉ là một thợ xây thôi mà!"
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của ông, không giống đang nói dối, ta lại hỏi tiếp: "Vậy trước đây Triệu Thanh có phải từng có một người thê tử không?"
"Thê tử gì mà thê tử? Đó là một cô gái do nó nhặt được từ bên ngoài mang về. Hai đứa còn chưa cưới xin hay bái đường gì cả. Triệu Thanh thậm chí còn chưa từng chạm vào nàng ta, đừng nghe người ta nói bậy."
"Vậy sao nàng ta lại chết?" ta truy hỏi.
Cha chồng gãi đầu, cố nhớ: "Hình như nàng ta mắc bệnh gì đó, một ngày nọ đột ngột qua đời. Triệu Thanh đã tìm một chỗ để chôn cất nàng ấy."
Nói đến đây, ông như sực tỉnh: "Ý con là, chuyện xảy ra với Triệu Thanh hôm nay có liên quan đến cô gái đó sao?"
Những suy nghĩ rối ren cứ quấn lấy tâm trí ta, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, không cách nào cắt nghĩa được.
Cuối cùng, chúng ta cũng đến thành. Thành lớn quá, đủ loại hàng hóa bày bán dọc đường, người người rao hàng náo nhiệt, nhưng lòng ai cũng nặng trĩu, chẳng ai buồn dừng chân ngắm nghía.
Chúng ta hỏi thăm tìm đến nhà Lưu viên ngoại, nhưng phát hiện chẳng hề có chuyện tu sửa biệt viện nào cả, cũng không có nhóm thợ làm việc mà Triệu Thanh từng nhắc đến.
Tiếp đó, chúng ta đến nha môn, nhưng những lính gác ở đó giữ mồm giữ miệng rất chặt, dù chúng ta đợi hai đêm cũng không moi được thông tin gì.
Sáng ngày thứ ba, khi đang ăn mì vằn thắn ở một quán nhỏ ven đường, ta vô tình nghe được vài thực khách đang bàn tán về một vụ xử án gần đây.
Họ nói, một người đàn ông ở thôn Thanh Thủy đã hành hạ một cô gái trong sạch đến chết, bị người ta tố cáo lên nha môn. Vị quan lớn ở đây thẩm vấn cặn kẽ, cuối cùng ra phán quyết nhanh chóng, đã xử trảm kẻ đó.
Chiếc thìa trong tay ta rơi xuống đất, ta lao đến chỗ họ, hỏi dồn dập: "Người đâu? Người bị xử trảm đó hiện ở đâu?"
Mọi người nhìn ta như nhìn kẻ điên. Ai đó buông một câu: "Sớm bị đưa ra bãi tha ma rồi."
Ta phát điên, lao thẳng đến bãi tha ma, lửa hận trong lòng bốc lên cuồn cuộn. Triệu Thanh, ngươi là đồ không ra gì, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, giấu ta, giấu cả nhà đến mức này sao?
Ngươi cứ thế mà c.h.ế.t không minh bạch, còn gì là đàn ông? Ngươi có xứng với ta và con không?
Càng đến gần bãi tha ma, ta càng thấy nghẹt thở, như có sợi dây vô hình siết chặt cổ họng, càng vùng vẫy, cảm giác nghẹt thở càng đè nặng.
Bãi tha ma là nơi xử lý t.h.i t.h.ể phạm nhân, có người chịu đủ các loại hình phạt, c.h.ế.t thảm đến mức không nỡ nhìn. Ta lần lượt lật từng t.h.i t.h.ể để nhận dạng.
Không biết qua bao nhiêu người, cuối cùng, ta thấy một khuôn mặt bị hủy hoại đến không nhận ra nổi. Trên người hắn, m.á.u đã nhuốm đẫm quần áo, không còn nhìn ra màu gốc. Nhưng cái túi thắt lưng bên hông, ta nhận ra, đó là do chính tay ta làm.
Tất cả oán giận trong ta phút chốc tan biến, chỉ còn những giọt nước mắt rơi xuống.
Ta muốn trách hắn, muốn đánh hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn nằm đó, cô độc giữa vũng máu, ta chỉ cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng, đến khóc ta cũng chẳng khóc nổi, chỉ nôn khan, như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài.
Nhị tẩu bên cạnh khóc đỏ cả mắt, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng ta để an ủi.
Bỗng nhiên, đám đông nhốn nháo, lính gác xuất hiện để kiểm tra và điểm danh, vây quanh một vị quan mặc hoa phục sang trọng.
Họ gọi ông ta là Thường đại nhân. Trong lòng ta lập tức hiểu ra, đây chính là Thường Diệp, Đại Lý Tự Thiếu Khanh nổi danh công chính liêm minh mà mọi người vẫn thường nhắc đến.