Shana nắm tay Đào Nhạc Tư, kéo Đào Nhạc Tư về phòng cô.
"Tối nay lúc mình tới phòng ngủ của bồ tìm bồ nhưng không thấy bồ trong phòng, cửa cũng không khóa nên mình ngồi trên ghế chờ bồ." Shana chỉ vào cái ghế trong phòng, "Mình ngồi ở chỗ đó, sau đó ngủ quên mất."
Shana nói có lẽ cô ấy chỉ mới ngủ được vài phút thì chợt nghe thấy có người đẩy cửa đi vào. Cô ấy cho rằng Đào Nhạc Tư về rồi nên ngẩng đầu lên nhìn một cái, ai ngờ người đi vào chính là Anastasia đã mất tích mấy ngày nay.
Anastasia mặc quần áo ngủ, mái tóc rối tung che kín cả mặt. Cô ta không để ý đến Shana mà là tự ý đi đến lục lọi khắp giường. Đào Nhạc Tư để mấy cái túi giấy trên giường, cô ta lật tung chúng hết cả lên.
Shana hỏi: "Anna, mấy ngày qua bồ đi đâu ?"
Anna không trả lời, chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại mỗi một câu.
"Lá thứ đâu ? Lá thư đâu ?... Lá thư ở đâu rồi ?"
Shana cảm thấy không đúng cho lắm, cô định đứng lên, đoạn Anna chợt dừng lại rồi đứng thẳng người. Shana thấy trên vạt áo trước của bộ đồ ngủ của Anna là một vết máu lớn. Cô ấy kinh hãi ngồi dậy, nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, trong phòng vẫn trống trơn.
Đào Nhạc Tư ngồi bên mép giường, yên lặng không nói gì.
Thứ Anna tìm là "Lá thư" mà không phải là "Tin tức", tại sao ?
"Mình vốn cho rằng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi," Shana nói. "Nhưng rồi mình lại thấy mấy cái túi giấy bị lục lọi đến lộn xộn trên giường."
Đào Nhạc Tư nhìn đống túi giấy kia. Sau khi mua đồ ở cửa hàng bách hóa xong cô đã xếp chung đống túi ấy lại một chỗ, tạm thời đặt trên giường Anna, bây giờ bị lục lọi đến hơi bừa bộn rồi.
Đào Nhạc Tư mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, tìm được tin tức Henry gởi cho Anna bên trong.
"Sau khi Anna đi, lúc mình đang quét dọn làm vệ sinh thì phát hiện phong thư này dưới giường Anna. Nhưng theo lời của bồ, thứ Anna tìm hình như không phải tin tức, mà là phong thư này."
Đào Nhạc Tư rút lá thư ra khỏi phong bì, trải phong bì ra đất nhìn.
Phong bì này có vẻ là loại bình thường nhất, làm bằng giấy dai. Mặt trước có dán tem và viết địa chỉ học viện Conrad một cách nghuệch ngoạc, ngoài ra không còn dấu hiệu gì đặc biệt.
"Kiểu phong bì này có thể lật lại." Shana đột ngột nói.
"Cái gì ?" Đào Nhạc Tư không hiểu.
Nhưng Shana nhìn qua dường như có chút kích động. Đôi mắt xanh như ngọc của cô ấy sáng lên, hất mái tóc dài gần như màu bạc ra sau ót, nhận lấy phong thư trong tay Đào Nhạc Tư.
"Loại phong bì này có thể mở ra, gấp ngược lại và dán vào đúng vị trí để sử dụng lại lần hai." Shana nói. "Nếu như bồ dùng loại phong bì này gởi thư cho người khác thì họ vẫn có thể hồi âm lại cho bồ bằng cách sử dụng lại phong bì."
Vừa nói cô vừa lấy một cái dao rọc giấy ra khỏi ngăn kéo của Đào Nhạc Tư, nhanh nhảu cắt đường nối ở giữa phong bì, trải thẳng phong bì ra rồi lật lại.
Mặt trong của phong bì có một tấm bản đồ được vẽ bằng bút máy, trên bản đồ có ba con số "667" thật to, ngoài ra còn có mấy điểm được đánh dấu qua loa bằng bút máy, ví dụ như "Phòng luyện vũ đạo", "phòng phu nhân Wagner" các loại.
Đào Nhạc Tư nhìn bản đồ một chút, lòng trầm xuống.
Đây là phương pháp để đi vào mật thất dưới lòng đất của học viện được mô tả trong nguyên tác.
Anna đã vào mật thất, nên cô ấy bị trường học phát hiện, sau đó bị diệt khẩu ?
Shana cũng nhìn tấm bản đồ trong phong bì, một lát sau cô nói: "Dorothy, họ... Họ nói đúng, dưới lòng đất học viện quả thật có một mê cung."
Đào Nhạc Tư đã từng thấy tin đồn này trong nguyên tác. Học sinh của học viện này có lưu truyền một truyền thuyết tương tự như mê cung Minos, nội dung cơ bản là dưới lòng đất của học viện này có một mê cung, trong mê cung có một con quái vật, hễ ai tiến vào sẽ không thể trở ra.
Nhìn qua có lẽ là Anna đánh bậy đánh bạ mà vào được mê cung, sau đó không thể ra được nữa.
Giờ phút này trái lại Shana đang rất phấn khích, cô nói với Đào Nhạc Tư: "Mình muốn vào trong mê cung nhìn một chút, nói không chừng Anna đang ở đó, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ ra ngoài để đùa giỡn mọi người. Ngày mai là chủ nhật, giáo viên đều không ở đây, chúng ta cùng đi đi. Xin bồ đấy, Dorothy, bồ đi cùng mình nha."
Bây giờ Đào Nhạc Tư đang hoài nghi Shana cũng không thông minh cho lắm.
Nhưng có thể đây chính là hào quang của nữ chính, không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ cần liều lĩnh là được. Dù sao nhân vật chính vẫn luôn có thể sống sót đến cùng.
Vấn đề là, cô không phải là nữ chính, cô chỉ là nhân vật hy sinh, lúc nào cũng có thể bị Hilda diệt khẩu.
Ừm... Nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, sau khi Hilda đã cùng cô nhảy một bài 《 Một Bước Xa Xôi 》rồi, liệu vẫn sẽ giết cô diệt khẩu không chút do dự chứ ?
Đào Nhạc Tư hỏi Ace: "Trong nguyên tác có từng nhắc đến không, kiểu như chỉ cần tiến vào mật thất dưới lòng đất thôi sẽ chết ngay ?"
Ace nói: "Xin chào, không có đâu. Mật thất dưới lòng đất cũng chỉ là phòng ngầm mà thôi, các giáo viên vẫn thường xuyên vào đó."
Nếu như không có nhắc tới nguy hiểm gì vậy thì vào mật thất nhìn chút cũng được, nói không chừng còn có thể sớm làm quen với hoàn cảnh của đàn tế trước, lấy được nhiều đầu mối liên quan tới Hecate hơn.
Ace kịp thời nhắc nhở: "Nhưng việc trong mật thất có quái vật là thật, là một ác ma, là loại ác ma thật sự biết giết người hút máu đó. Nếu không cô cho rằng tại sao Anastasia lại có bộ dạng đó, hành động nghệ thuật sao ?"
Shana thấy Đào Nhạc Tư không nói gì, cô cho rằng Đào Nhạc Tư còn đang do dự, bèn đưa tay ra khẽ vuốt mặt Đào Nhạc Tư, vén sợi tóc lất phất trên trán cô ra sau tai.
"Bồ sao vậy, Dora ?" Shana hỏi, "Không sao đâu, chúng ta chỉ đi nhìn một chút thôi, nếu như cảm thấy không ổn thì lập tức đi ngay."
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái: "Được."
*****
Đúng như lời Shana nói, sáng chủ nhật, ký túc xá học viện vắng tanh, tất cả thầy trò đều đã ra ngoài. Shana nói với Đào Nhạc Tư, rất nhiều học sinh và giáo viên ở đây sống ở các làng mạc và thị trấn lân cận, họ sẽ về nhà vào cuối tuần. Một số người sẽ chọn rời đi trước một đêm để đi mua sắm hoặc vui chơi ở các thành phố lân cận.
Các cô ra khỏi ký túc xá, chạy vào khu nhà dạy học.
Khu nhà dạy học của học viện có tổng cộng năm tầng, tầng một là phòng luyện vũ đạo, tầng hai là phòng đàn, phòng làm việc và phòng nghỉ của giáo viên, tầng ba là phòng học của khoa đàn dây (Shana nói thường xuyên có thể nghe thấy tiếng kéo cưa đau đớn phát ra từ tầng ba). Tầng bốn là phòng phu nhân Hilda, tầng năm thì có cổng sắt khóa lại, bên trong tối om, không biết thứ gì đang diễn ra trong đó.
Dựa theo chỉ dẫn trong phong thư, hai người đi tới tầng bốn. Đập vào mắt là một cánh cửa phòng rất nhỏ, trên mặt đất trải một tấm thảm cũ nát, còn cánh cửa gỗ khắc hình hoa trước mặt đang đóng chặt.
Trên hành lang có một cái cửa sổ, Đào Nhạc Tư đi tới, nhìn xung quanh ngoài cửa sổ.
Trên đường phố dưới lầu hầu như không có một bóng người, một cô gái đội mũ nỉ mềm đang đứng trước tòa nhà đối diện, dưới chân là một chiếc valy.
Shana gọi Đào Nhạc Tư một tiếng, giọng cô có vẻ rất vui: "Quả nhiên cô ấy không khóa cửa ! Mau tới đây."
"Cô ấy không khóa cửa ? Không phải là vẫn còn trong học viện đấy chứ ?" Đào Nhạc Tư lo lắng hỏi.
"Không sao đâu. Chủ nhật cô ấy không ở học viện, nhưng mà sẽ không khóa cửa, bởi vì sẽ có người tới dọn dẹp làm vệ sinh. Nhanh lên, nhân lúc nhân viên vệ sinh vào chúng ta đi trộm chìa khóa thôi."
Chìa khóa mà Shana nói chính là chìa khóa để mở cổng sắt tầng năm.
Trong nguyên tác, Shana và Dorothy đã từng âm thầm vào phòng Hilda, lấy trộm chìa khóa tầng năm rồi nghĩ cách tiến vào mật thất. Nhưng các cô làm được như vậy chỉ là do đánh bậy đánh bạ, chứ không phải là tìm được manh mối từ phong thư của Anastasia.
Một vài tình tiết trong nguyên tác đã âm thầm xảy ra biến hóa.
Trong căn phòng trải thảm màu đen của Hilda có một hình vẽ hình thoi màu đỏ. Phòng cô ấy được bố trí rất giản dị, giấy dán tường đã cũ, trên đó treo vài bức tranh trừu tượng trang trí. Trên tay vịn ghế sofa có một đống tài liệu chất chồng, hình như là sơ yếu lý lịch của học sinh. Đào Nhạc Tư chỉ vội nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ. Dù sao cô tới đây là để trộm chìa khóa chứ không phải tham quan phòng hiệu trưởng.
Hai người không mất nhiều sức lực đã tìm được chìa khóa tầng năm trong ngăn kéo của Hilda, sau đó hai người cùng cười nói hi hi ha ha, nhưng lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn, rồi chạy ra khỏi phòng.
Có chìa khóa rồi, cửa hàng rào tầng năm dễ dàng bị mở ra. Trên hành lang không có cửa sổ, nơi nào cũng tối đen, có điều may mắn là Đào Nhạc Tư đã chuẩn bị đèn pin từ trước.
Hành lang tầng năm không hề có bất kỳ vật trang trí gì cả, thoạt nhìn trông như một hang thú. Hai người đi về trước mấy bước, một cánh cửa nhỏ hiện ra bên tường.
Shana hơi sợ, vội trốn ra sau lưng Đào Nhạc Tư.
Đào Nhạc Tư cẩn thận đẩy cửa ra, bên trong là một căn phòng nhỏ, không có đèn, dựa vào ánh sáng từ đèn pin mới miễn cưỡng chiếu sáng được nó. Khắp căn phòng trên dưới trái phải đều được che lại bằng ván gỗ, nhưng chúng không phải là những khối gỗ hoàn chỉnh ngay ngắn mà bị chia thành nhiều mảnh nhỏ không đều nhau, như thể được làm từ một trò chơi ghép hình.
"Bản đồ Anna vẽ trên phong thư hình như đã được đánh dấu. Lúc đi vào cần phải đi dọc theo bức tường sáu bước, sau đó quay lại và đi sáu bước nữa về hướng giữa phòng, rồi lại xoay người..." Shana lấy phong thư ra khỏi túi quần, cẩn thận nhìn nó.
Đào Nhạc Tư là người đã xem qua nguyên tác nên việc tìm ra cánh cửa bí mật trong căn phòng này không hề khó khăn tý nào. Chỉ là cô có chút do dự, liệu bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để tiến vào mật thất và cho Shana biết được chân tướng hay không ?
Nếu như Shana biết được chân tướng kinh khủng trong học viện có lẽ sẽ thu dọn đồ đạc đi ngay trong đêm, giống như Anastasia vậy. Nhưng Ace đã từng nói, thiết lập chính là chỉ cần chạy ra khỏi học viện thôi đều sẽ phải chết.
Đào Nhạc Tư không hy vọng Shana chết. Không chỉ bởi vì Shana là bạn cô, đối xử với cô vừa chân thành lại vừa nhiệt tình. Hơn nữa nếu như Shana chết, một trong những cô gái khác sẽ được lựa chọn làm vật chứa Hecate, khi ấy nghi thức khó tránh khỏi sẽ thất bại, cả Đào Nhạc Tư và Shana đều sẽ chết.
Đương lúc cô đang nghĩ ngợi lại chợt nghe thấy một tiếng "ken két", hóa ra là Shana đã dựa theo chỉ dẫn trong phong thư của Anna mà đi đến một bức tường, gõ vào tấm ván gỗ gắn trên tường. Một tràng tiếng cọt kẹt của bánh răng và dây xích đang chuyển động vang lên. Đào Nhạc Tư giơ đèn pin lên rọi vào vị trí phát ra âm thanh, chỉ thấy một góc sàn nhà trong phòng tách ra làm hai, một lối đi tối tăm bất ngờ xuất hiện bên dưới.
Hai cô gái đi lên, tiến tới trước cửa hang. Bên trong hoàn toàn tối tăm, ánh sáng từ đèn pin rất hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy lối vào có lẽ được làm từ gạch và xi măng, trên thành giếng có lắp thang dẫn xuống một độ sâu không xác định dưới lòng đất. Đứng ở cửa hang thôi cũng có thể cảm nhận được gió lạnh thổi vào mặt.
"Đây... đây chính là lối vào mê cung sao ?" Shana hỏi.
"Mình nghĩ là vậy." Đào Nhạc Tư gật đầu một cái, trầm giọng nói.
Lối vào mật thất dưới mặt đất nằm trên tầng năm, lối đi lại là một cái giếng thông gió, luôn có cảm giác hơi kỳ lạ. Có điều từ trước tới nay đám phù thủy này luôn hành động quỷ quyệt. Sở dĩ lối đi được xây kiểu này có lẽ là để phòng ngừa lúc có ngoại lực xâm nhập, những người đang ở trong phòng ngầm dưới đất sẽ có thể ứng phó kịp thời.
Trong khi Đào Nhạc Tư đang tìm kiếm lý do hợp lý cho những chuyện vô lý này thì Shana đã xắn tay áo lên, vén váy lên và quấn quanh eo, sau đó cô ấy nói:
"Dorothy, chúng ta xuống xem một chút đi."