Đôi mắt màu xanh thẫm tuyệt đẹp mở ra một cách chậm rãi đến khó khăn. Chớp mắt vài cái, cảnh tượng đầu tiên trước mắt Sư Tử là một nơi bị bao phủ trong bóng tối.
Sư Tử khẽ cựa người, rồi nhăn mặt vì đau. Cả cơ thể cô đau nhức ê ẩm, nhất là ở phần sau gáy, khiến cho Sư Tử không thể ở trong trạng tháitỉnh táo nhất được.
Một tay ôm lấy đầu, tay còn lại chống xuống đất mà cố gượng dậy. SưTử đảo mắt một lượt để xác định nơi mình đang ở. Bàn đạp, bóng rổ, thanh nhảy cao,… Hình như đây là phòng đựng dụng cụ thể dục.
Sư Tử hoàn toàn không nhớ được lí do tại sao mình lại ở đây. Thò tayvào túi váy, cô cố tìm điện thoại nhưng vô vọng, hoàn toàn không thấyđâu cả. Cô khẽ thở dài.
Cố đứng dậy dù đầu đau nhức, Sư Tử bước về phía cánh cửa phòng đựngdụng cụ đằng kia. Nắm tay nắm cửa, cô toan kéo ra nhưng có vẻ đã bị khoá lại, thậm chí khoá rất chắc chắn.
Bàn tay Sư Tử một cách yếu ớt đập lên cánh cửa kia. Cô không thể nói, không thể la lên, đây là cách duy nhất cô có thể báo cho người bênngoài nghe được. Nhưng nhỏ vậy, nghe được là rất khó. Không những vậy,tối thế này, có lẽ đã muộn rồi, làm gì còn ai ở trường nữa.
Sư Tử bỏ tay khỏi tay nắm, cứ thế mà đi vào trong rồi nằm hẳn xuốngsàn. Cô thấy đói, đói đến khó chịu, lại khát nữa, cổ họng cô khô khốc.Người dàm gây chuyện này, gan cũng to lắm!
Nhưng mà cứ như vầy, sẽ tận sáng hôm sah, mới có người phát hiện racô ở đây mất. Chẳng hiểu sao, đâu đó trong Sư Tử là sự sợ hãi muốn cóngười ở bên. Mệt mỏi, cô lại ngủ thiếp đi, miệng khẽ mấp máy gì đó.
oOo
Lúc này đã là mười giờ kém. Bình thường tụi nó đã ngủ mất rồi, khôngthì cũng ai về phòng nấy. Nhưng hôm nay, tụi nó vẫn ở trong phòng khách, với vẻ mặt lo lắng.
Nhật Nam xin về sớm hai tiết cuối vì có công việc, còn Sư Tử thì đi đâu chẳng biết, đến giờ này, hai anh em họ vẫn chưa chịu về.
Tụi nó thậm chí đã ăn cơm, đã làm xong bài tập, nhưng hai người bọnhọ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng không liên lạc được.Trong số tụi nó, người lo lắng có lẽ là Song Ngư và Thiên Hạt.
Âm thanh mở cửa thu hút toàn bộ sự chú ý của tụi nó. Vừa nhìn thấydáng người dong dỏng cao với khuôn mặt nổi bật màu xanh thẫm lạnh lùngcủa đôi mắt, Thiên Hạt đã lập tức nhảy bổ khỏi ghế sofa mà chạy đến.
Nhật Nam đóng cửa, cậu khẽ vươn vai. Hồ sơ công việc chất đống thậtkhiến bộ não cậu mệt mỏi. Thường thì không sao, nhưng vì phải làm luôncho phần của Sư Tử nên Nam hiện giờ có thể ngủ ngay tức khắc. Nhưng mấybước chạy hối hả từ Thiên Hạt khiến cậu có chút chú ý mà nhìn sang.
Thiên Hạt không giấu được vẻ mặt lo lắng, bằng giọng gấp gáp, cô hỏi Nam.
– Sao bọn tớ gọi mãi cho cậu mà không được vậy Leon?
Nhật Nam khẽ nghiêng đầu. Điện thoại cậu chiều giờ làm gì có đổchuông. Rồi như nghĩ ra gì đó, Nam thò tay vào túi, lấy điện thoại ra mà xem thử. Chớp mắt một cái, cậu giơ cái điện thoại tắt màn hình choThiên Hạt xem.
– Hết pin. Mà, có chuyện gì sao?
Lúc này, Song Tử với Kim Ngưu mới chạy ra. Dựa lên vai Thiên Hạt, Kim Ngưu nhìn dáo dác rồi lên tiếng.
– Sư Tử không đi với cậu à?
Nam nghiêng đầu sang bên. Đôi mắt hơi nheo lại, cậu hỏi ngược lại Kim Ngưu.
– Tại sao Tử Nhi lại đi với tôi? Con bé ở cùng các cậu mà.
Lúc này, cả ba mới quay ngược lại nìn tụi nó, đôi mắt đứa nào cũng lộ rõ sự khó hiểu đến kì lạ. Sự kì lạ ấy không tránh khỏi mắt Nhật Nam.Nhíu mày, cậu lại hỏi.
– Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cự Giải hai tay ôm lấy tách trà của mình, ngồi trong lòng Thiên Bìnhmà không khỏi lo lắng. Cô ngẩng đầu khi nghe câu hỏi của Nhật Nam. Rồichưa kịp nói gì, Thiên Bình đã lên tiếng.
– Lúc chiều khi ra về, Sư Tử bảo để quên đồ trên chạy lên lấy, bảotụi này ở dưới chờ. Nhưng hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy ra. Ngay sau đóthì nhận được tin nhắn của cậu ấy bảo có chuyện gấp phải đi, bảo bọn này về trước.
– Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu cả.
Bảo Bình vừa lắc đầu vừa nói, đồng thời nhìn sang tụi nó một cái mới nhìn sang Nam.
– Vì vậy bọn này mới gọi cho cậu, không chỉ cậu mà cả Sư Tử nữa. Nhưng hai cậu chẳng ai bắt máy cả.
Ma Kết đóng quyển vở bài tập Toán nâng cao của mình, khẽ đẩy gọngkính mà nói. Xử Nữ quay sang nhìn cậu, khẽ bặm môi. Trong hai đôi mắtchững chạc của cặp đôi ban cán sự, vẫn thấp thoáng sự lo lắng khó tả.
Song Ngư nãy giờ chỉ nghe, hoàn toàn không nói gì, thậm chí đôi mắtmàu cafe sẫm kia cũng chẳng dõi theo cuộc trò chuyện của tụi nó. Cậu chỉ toàn dán chặt đôi mắt của mình vào dòng tin nhắn của Sư Tử lúc chiều.Dù đúng là từ số của Sư Tử, nhưng Song Ngư lại cảm thấy có gì đó khôngđúng. Nhưng trên hết, lồng ngực cậu đang nặng trĩu vì lo lắng.
Thiên Yết thử nhìn sang xem thử biểu hiện của Song Ngư. Đôi mắt màu khói kia dường như vẫn chỉ là sự lãnh đạm.
– Vậy rốt cuộc cậu ấy ở đâu chứ?
Nhân Mã chợt nói bằng giọng gắt gỏng bất mãn. Cô không tài nào chịuđược sự lo lắng này, thật khó chịu. Đứng phía sau, Bạch Dương choàng tay ôm lấy cô bạn gái mà trấn an, dù chính bản thân cậu cũng rất lo cho côbạn cùng lớp.
Đúng lúc đó, có tiếng âm báo điện thoại vang lên. Tụi nó quay sang nhìn nhau rồi cuối cùng dừng lại ở Xử Nữ.
Xử Nữ lấy cái điện thoại trên bàn. Một cách khó chịu, cô nhấn vào tin nhắn mới nhất. Số lạ, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn.
“Hãy đến trường học, ở đó có người mà các cậu đang tìm.”
oOo
Ngồi trên giường, ôm lấy cái gối ôm hình bánh kẹp, tay cầm điện thoại mà Xử Anh khẽ thở dài. Thả luôn cái gối ôm kia, cô ngả người ra sau,nằm hẳn xuống nệm giường. Tay gác trên trán, Xử Anh dường như che đi đôi mắt của mình lại, dù tay vẫn cầm cái điện thoại đang sáng đèn.
– Yếu đuối quá, ngốc ạ!
oOo
– Sư Tử!! Cậu ở đâu???
(Còn tiếp)