Trong một ngôi biệt thự xa hoa xây theo kiểu hiện đại, một cậu chàngđiển trai đang say ngủ trên chiếc giường của mình. Vẫn đang say giấcnồng thì bên cạnh, chiếc điện thoại của cậu reng lên. Bực mình vì bị phá giấc ngủ, Song Ngư nhăn mặt, lăn lộn một hồi mới đưa tay lấy cái điệnthoại, áp lên tai nói bằng giọng lừ đừ.
– A lô…
– A lô cái đầu mày! Biết ngay là chưa chịu dậy mà! Mày biết hôm nay là ngày gì không hả thằng kia?
– Ngày gì? Mày để tao ngủ!
– Hôm nay nhận lớp rồi khai giảng nè cha nội! Mày khôn hồn thì dậy nhanh! Tao qua mà còn ngủ thì biết tao!
Nói rồi, đầu dây bên kia cúp máy cái rụp. Còn ai ngoài Thiên Yết,thằng bạn thân chí cốt của Song Ngư chứ. Nhưng Ngư nhà ta vẫn chưa chịudậy. Cậu bỏ tay khỏi cái điện thoại, rồi quay người ngủ tiếp.
.
.
.
Ba giây. Đúng ba giây sau, Song Ngư lập tức bật người ngồi dậy. Cậuvới tay lấy cái điện thoại đang nằm lăn lóc coi giờ, đôi mắt ngáy ngủthoáng tia hốt hoảng. Hôm nay đúng là ngày nhận lớp và khai giảng. SongNgư đưa tay gãi đầu, ngáp một cái đầy lười biếng. Sau một hồi lim dim,cậu mới chịu đứng dậy, lững thững đi rửa mặt.
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự khác, cũng có một cậu chàng đangngồi trong một chiếc bàn ăn lớn, vẻ mặt lạnh lùng ngái ngủ. Cậu là Thiên Yết, người vừa mới “nhân từ” gọi điện đánh thức cậu bạn thân Song Ngư.Một tay chống cằm, Thiên Yết đáp lại câu hỏi của quản gia về bữa ănsáng.
– Gì cũng được, càng đơn giản càng tốt.
Hệt như Song Ngư, Thiên Yết cũng mê ngủ không kém. Vậy mà đùng mộtcái, hết ba tháng hè, và hôm nay cậu phải lết xác đi học. Chán lắm chứ.Mà tính ra cũng đỡ hơn ai kia, nếu mà Yết không gọi dậy thì chắc SongNgư ngủ không biết trời trăng mây gió gì luôn. Mà, ăn sáng xong còn phải qua nhà rước Ngư đi học chung nữa. Ngư không thiếu thốn gì, chỉ đơngiản là nhà không ai cho chạy xe, nên đành nhờ thằng bạn chí cốt.
Song Ngư với Thiên Yết chơi với nhau từ nhỏ, cùng với một cô bé nữa.Cả ba bọn họ gặp nhau nhờ vào buổi gặp mặt bàn chuyện làm ăn của ba mẹ,rồi thân luôn. Thiên Yết là người theo chủ nghĩa lười biếng, lạnh lùng,nhưng chỉ là với mấy người cậu không quen biết, còn bạn bè thì cũng vui cười bình thường. Còn Song Ngư, khác với Thiên Yết, người có vẻ ngoài namtính, thì cậu lại có một khuôn mặt trông khá giống con gái. Song Ngưcũng thuộc dạng lạnh lùng, nhưng lười nhác thì chắc đúng hơn. Vì vậy, từ khi còn là học viên của Học viện UTA – một trường cấp hai cũng thuộc sở hữu của Tập đoàn UTX – hai anh chàng đã tạo cơn sốt lớn trong trường,đánh đổ biết bao trái tim các nữ sinh.
oOo
Trên con đường nhộn nhịp và tấp nập người qua lại, nổi bật hai cô gái trẻ với ngoại hình đáng yêu. Một cô nàng với mái tóc đen tuyền buộcđuôi ngựa sau đầu, tay cầm một bịch bánh, vừa đi vừa ngâm nga giai điệu. Kim Ngưu. Đi bên cạnh là một cô nàng với mái tóc thẳng dài ngang vai,vừa trò chuyện vừa ngâm nga theo đệu của Kim Ngưu, vừa tiện tay bóc bịch bánh trên tay Ngưu. Song Tử. Vẻ ngoài trong sáng thánh thiện của hai cô gái thu hút người qua đường, chưa kể đến bộ đồng phục trên người họ, dù biến tấu thế nào thì vẫn là đồng thời của UTX.
UTX không quan trọng việc đồng phục, vì nhà trường muốn học viên cóthể bộc lộ cá tính thông qua đồng phục, nên có quyền biến tấu theo sởthích. Kim Ngưu mặc chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt tím sọc xanh và chiếcváy trắng nốt. Còn Song Tử thì mặc áo sơ mi trắng, nhưng không thắt càvạt, áo vest đồng phục thì vắt ngang hông.
Song Tử và Kim Ngưu là bạn thân từ hồi tiểu học và hiện đang sốngcùng nhà. Song Tử là con gái của một tập đoàn chuyên về lĩnh vực giảitrí, và Kim Ngưu cũng là cô chiêu của một tập đoàn với chuỗi nhà hànglớn. Vì bận công việc, nên bố mẹ Song Tử đã ra nước ngoài, vì vậy, cônàng đã dọn qua nhà Kim Ngưu từ hồi cấp hai. Và điểm chung là cả hai côbạn này đều rất tham ăn.
Vì xe nhà hỏng, nên Kim Ngưu và Song Tử phải đi bộ đến trường. Nhưngđối với hai cô tiểu thư này, thì có lẽ việc này không mấy khó khăn nhỉ.
– Tiểu Ngưu… Song Song… chờ… chờ tớ… với…
Đang đi thì hai cô nàng nghe thấy tiếng kêu hớt hải phía sau nên dừng lại xem thử. Từ xa, một cô gái xinh xắn, với mái tóc buộc xéo một bên,đang gập gối thở hồng hộc. Cô nàng cũng mặc đồng phục UTX, áo sơ mitrắng và cà vạt tím sọc xanh, cùng với váy trắng. Đó là Nhân Mã. Nhân Mã cũng là bạn thân từ hồi tiểu học với Song Tử và Kim Ngưu.
Thấy cô bạn thân, cả hai nhìn nhau cười rồi chạy lại chỗ Mã Mã đang thở hồng hộc.
– Sao cậu chạy ghê thế? – Kim Ngưu vừa bóc bánh ăn vừa hỏi
– N-Nhà tớ… xe nhà tớ… hỏng…
– Thở rồi nói! – Song Tử vừa cười vừa nói
– Xe nhà tớ hỏng, đang đi thì thấy hai cậu! – Sau khi điều hoà nhịp thở, Nhân Mã cười hì hì
– Xe nhà bọn này cũng hỏng, tụi mình đến trường chung đi! – Kim Ngưu với vẻ mặt trẻ con đề nghị
– Okay!
oOo
Học viện UTX lúc này đã có khá nhiều học viên có mặt. Mọi người đixung quanh các phòng học hoặc ngồi bàn chuyện trên trời dưới đất như đãđể dành suốt ba tháng hè ấy.
Thiên Yết vừa đỗ chiếc Mercedes màu đen bóng vào nhà xe, rồi cùngSong Ngư đi ra ngoài. Song Ngư đua tay che miệng ngáp, liền bị Thiên Yết lườm một cái.
– Mày làm cái quái gì hôm qua mà giờ chưa tỉnh ngủ hả?
Thiên Yết mặc đồng phục rất nghiêm chỉnh, còn Song Ngư thì vắt cái áo vest ngang hông, cà vạt cũng thắt lỏng.
– Tao chơi laptop.
Nghe Song Ngư vừa ngái ngủ vừa nói vậy, Thiên Yết liền tức giận cốcmột cú mạnh vào đầu cậu bạn. Song Ngư mặt mày sưng sỉa quay qua, vừađịnh chửi cho một trận thì từ cổng trường ba cô nàng chạy lại.
– Thiên Yết, Song Ngư!
– Nhân Mã, Kim Ngưu, Song Tử nữa. Mấy người làm gì thở ghê thế?
Song Ngư quên luôn bực bội, quay qua mắt tròn mắt dẹt với Thiên Yết rồi lại nhìn ba cô nàng đang gập gối thở không ra hơi.
– Tớ cứ tưởng trễ rồi! – Nhân Mã cười hì hì
– Làm chạy hụt hơi! – Kim Ngưu thở mạnh một cái, nhìn hai cô bạn cười tươi
– Đừng nói xe cả hai nhà hỏng một lượt nhé? – Thiên Yết nhướn mày
– Đúng rồi! – Song Tử lập tức phồng má – Ai biết đâu!
– Thật là! – Song Ngư chợt nói – Sao không bắt taxi đi, chạy chi giờ than mệt?
Nghe Song Ngư nói, cả ba cô nàng cùng quay qua, mắt mở to rồi “à” một tiếng. Nhìn cảnh ấy, Thiên Yết với Song Ngư không biết phải nói gìngoài lắc đầu ngán ngẩm.
Đúng lúc cả năm người đang nói chuyện, thì từ phía sau, một ai đónhảy bổ lên, hai tay khoác vai Thiên Yết với Song Ngư. Hỏi nói cũng biết ai.
Thiên Bình đu trên vai Yết với Ngư, nhe răng cười tươi. Mái tóc nhuộm nâu sáng, khuôn mặt cậu chàng thuộc dạng mĩ nam, đẹp không tì vết nhưng đối với mấy cô gái nhà này, hoàn toàn bình thường. Dù sao Thiên Bìnhnhà ta cũng là một diễn viên kiêm người mẫu nổi tiếng mà, bị cái là đàohoa và mê gái quá mức. Cậu chàng không biến tấu đồng phục lắm, chỉ không mặc áo vest thôi.
– Yo!
– Yo con khỉ! Nhảy xuống mày!
Thiên Yết nói giọng xua đuổi, nhưng Thiên Bình vẫn kiên trì đu trênvai hai cậu bạn. Trong lúc Song Ngư đang định cho cậu minh tinh một cúthục ngay bụng thì bên cạnh cậu, một anh chàng với mái tóc vàng như conlai. Là Bảo Bình. Bảo Bình là một thiên tài về bộ môn hoá học, thích làm thí nghiệm đến điên cuồng. Bảo Bình mặc đồng phục rất nghiêm chỉnh. Tuy hơi giống nhà khoa học cho lắm, nhưng Bảo Bảo nhà ta cũng biết chămchuốt ngoại hình lắm à nha, nhờ cậu bạn thân Thiên Bình hết.
Đi bên cạnh Bảo Bình còn một cậu con trai nữa. Tóc đen và vẻ ngoàichững chạc, mắt đeo kính tri thức, đồng phục rất nghiêm chỉnh. Là Ma Kết chứ ai.
– Chào buổi sáng Bảo Bình, Ma Kết nữa! – Kim Ngưu, miệng đầy bánh, nói ú ớ
– Ăn hết rồi nói! – Thiên Yết hơi cười
– Ờ!
– Chào buổi sáng, các cậu! – Ma Kết nói bằng giọng lịch sự
– Chào chào!
Bảo Bình vừa nói, vừa kéo cổ Thiên Bình đang đu trên vai Thiên Yếtvới Song Ngư xuống. Thấy vậy, Thiên Bình liền bất mãn lên tiếng.
– Sao không ai chào tớ hết!
– Kệ mày! Nhoi nhoi như con dòi vậy! – Bảo Bình cốc một cái rõ đau lên đầu Thiên Bình
– Để xem nào, tụi mình còn thiếu, – Song Tử vừa nói, vừa đưa ngón tay đếm từng người
– Thiếu Cự Giải với Xử Nữ!
– Bạch Dương nữa! – Nhân Mã thêm cho Kim Ngưu.
Vừa nhắc đã tới. Bên ngoài cổng trường, một chiếc ô tô đen vừa đỗlại. Từ trong xe, một cô gái trông rất đáng yêu với mái tóc dài nganglưng, trên mái có một chiếc kẹp nhỏ, đang mỉm cười và gật đầu chào người tài xế trong xe. Cô nàng mặc bộ đồng phục cũng nghiêm chỉnh không kém.Đó là Cự Giải, cô bạn thánh thiện ngây thơ của tụi nó.
Cự Giải quay qua liền nhìn thấy Kim Ngưu vừa ăn bánh, vừa vẫy taychào mình. Giải nhi cũng cười và vẫy lại, nhanh chân chạy lại chỗ cácbạn.
Bọn nó, thêm Xử Nữ với Bạch Dương nữa, nguyên đám học chung hồi lớptám với lớp chín. Từ khi còn cấp hai, tụi nó đã có rất nhiều người hâmmộ rồi, nên giờ, đứng nói chuyện mà tụi nó có thèm để ý là mấy ngườitrong trường đang nhìn mình chằm chằm đâu. Nhất là Thiên Bình, anh chàng còn rất tự hào về việc mình có một câu lạc bộ hâm mộ riêng ấy chứ.
Trong lúc bọn nó đang trò chuyện vui vẻ thì từ xa, một cô gái trôngrất chững chạc đang đi lại. Mái tóc đen mượt được cột cao, để lộ cái cổtrắng ngần cùng với đôi mắt tinh anh, chững chạc. Với cái vẻ đẹp ấy, aitrong trường còn không biết Xử Nữ nữa.
– Hiếm khi thấy cậu tới muộn á nga~
– Ngưu ngốc, muộn hồi nào hả? – Xử Nữ cốc yêu cô bạn – Tại các cậu đến sớm quá thôi!
– Còn Bạch Dương? Cậu ta sao chưa tới nhỉ? – Thiên Bình chợt nói
– Chắc ngủ quên vì hôm qua chơi đến khuya đây mà!
Song Ngư vừa dứt lại là ánh mắt của mấy sao lập tức hướng về cậu.Chớp chớp mắt mấy cái rồi bụm miệng cười. Lí do là vì y chang như SongNgư đang diễn tả mình ấy.
Đúng lúc đó thì từ phía sau, một ai đó choàng tay qua cổ Nhân Mã. Mái tóc nhuộm màu đỏ đậm, áo sơ mi trắng, cà vạt tím xanh và áo vest trắngbên ngoài. Chiếc quần âu trắng bị thay thành một chiếc quần ngắn đến đầu gối. Tay cậu chàng đeo mấy cái vòng handmade.
– Bạch Dương ngốc! Ngủ quên chớ gì!
– Hồi nào hả? Xe chết máy thôi!
Bạch Dương cốc nhẹ đầu cô bạn Nhân Mã. Mã Mã với Dương là bạn thanhmai trúc mã từ nhỏ, nên mấy hành động thân mật này là hoàn toàn bìnhthường. Dù vậy, mấy tên ngỗ nghịch như Thiên Bình cũng hay đem ra làmtrò trêu chọc khiến cả hai mặt đỏ bừng rất dễ thương.
– Đông đủ rồi thì vào dự lễ khai giảng thôi! – Xử Nữ vừa nhìn đồng hồ vừa nói
– Ừ, hình như sắp tới giờ làm lễ rồi mà nhỉ? – Thiên Yết tiếp lời
Sau đó, cả bọn cùng đi vào sân trường để dự lễ khai giảng. Tuy Họcviện UTX có hội trường, nhưng những buổi lễ như chào cờ, khai giảng, bếgiảng, hay tổng kết đều được tổ chức dưới sân trường để giữ nguyên néttruyền thống.
oOo
Trong khi cả trường đang dự lễ khai giảng, thì bên ngoài cổng trường, có một chiếc xe nhãn hiệu Roll-Royce Ghost màu đen sang trọng. Nó nổibật giữa lòng thành phố, khiến cho người qua đường phải ngoái đầu nhìnbằng đôi mắt trầm trồ, ngưỡng mộ cả xe lẫn chủ nhân của nó.
Đâu ai ngờ chủ nhân của chiếc xe sang trọng đắt tiền này là một cô bé cấp ba chứ. Ngồi bên trong xe, là một cô gái với mái tóc đen xoã tựnhiên, hơi xoăn nhẹ phần đuôi tóc, nước da trắng xinh đẹp. Đôi mắt xanhthẫm trông như con lai của cô dán chặt vào màn hình cái laptop đặt trênđùi. Nếu để ý, cô nàng tiểu thư ấy mặc bộ đồng phục của UTX.
– Cô chủ, cô có định vào trong không ạ?
Người tài xế trong bộ vest đen lịch lãm, ngồi ở ghế lái nhìn cô chủcủa mình qua kính chiếu hậu. Anh đã làm việc cho cô chủ nhỏ hơn năm năm, bản thân anh cũng rất khâm phục và ngưỡng mộ sự lạnh lùng đến tàn nhẫn, cùng với tài năng xuất chúng của cô.
Sư Tử nghe vậy, rời mắt khỏi laptop. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cánh cổng Học viện UTX, khoé miệng nở nụ cười.
– Đương nhiên. Nhưng không phải bây giờ.
– Vâng, cô chủ.