Học Viện Của Các Thiên Thần

Học Viện Của Các Thiên Thần - Chương 94: Chương 95




Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Trên giường bệnh, một cô gái xinh đẹp nằm im lặng, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Gương mặt xinh đẹp hơi tái, đôi môi hồng nhuận, hàng mi dày và dài che đi đôi mắt. Trên người cô gái đó, gắn đủ loại dây dợ lằng nhằng. Ngồi bên cạnh giường bệnh, là một người con trai. Gương mặt như thiên thần, dịu dàng nhìn người vẫn đang nằm trên giường kia. Môi mỏng nhẹ nhàng thốt ra:

" Mia, đến khi nào, em mới chịu mở mắt ra, để nhìn anh đây?"

Cô gái nằm trên giường kia, không ai khác chính là Mia. Còn ngồi bên cạnh cô, là Ken. Tay cậu nắm chặt tay Mia, ánh mắt dịu dàng nhìn cô không chớp, dường như cậu sợ, chỉ cần chớp mắt một cái, Mia sẽ rời khỏi cậu. Nửa năm rồi, nửa năm cô nằm yên lặng trên chiếc giường kia, giống như một con búp bê. Tai nạn ô tô nửa năm trước khiến cô bị chấn thương nặng vùng đầu, bác sĩ nói rằng, nếu ý chí của cô không đủ mạnh, có lẽ cô sẽ phải sống, cuộc sống của người thực vật đến hết đời. Ken nghe xong tin này thì bị sốc nặng, bọn nó cũng vậy. Ba mẹ Mia khóc hết nước mắt. Nửa năm qua Ken ở cạnh cô, chăm sóc cô, nhưng cô vẫn như vậy, nhắm lại đôi mắt, cũng không cho cậu bất cứ hi vọng nào.

Ken nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, nói:

" Hôm nay anh đến gặp bác sĩ, ông ấy nói em rất có thể sẽ hồi tỉnh lại được, anh rất vui. Nhưng cứ nhìn em như vậy, anh lại không thể cười nổi. Mia, em mau tỉnh lại đi, trả lại cho anh một Mia lúc nào cũng mỉm cười như trước kia đi. Anh không muốn, một Mia lúc nào cũng nhắm mắt im lặng thế này đâu."

" Trước kia, em cũng không hay nói nhiều, nhưng như vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được, sự tồn tại của em ở bên cạnh, không giống như bây giờ, mặc dù em vẫn đang ở bên cạnh anh, nhưng cảm giác, dường như em đang đứng ở một nơi rất xa, rất xa nơi anh đứng, anh không thể chạm tới được. Nghĩ đến điều đó, em biết không, cảm giác như có ngàn vạn dao đâm vậy, đau đớn, còn rất khó chịu nữa."

" Lúc em rời khỏi anh, tim anh đau vô cùng, tại sao em phải làm vậy? Mia, tại sao phải lừa dối anh? Em biết không, nếu không có em trong cuộc đời này, việc sống cũng khong có ý nghĩa với anh nữa, anh thậm chí có ảo giác rằng mình không hề tồn tại. Sự sống của anh, chỉ có ý nghĩa, khi mà có em ở bên cạnh mà thôi."



" Mia, không lẽ, em giận anh vì lúc đó đã nặng lời với em sao? Nên mới dùng cách này để trừng phạt anh? Anh xin lỗi, anh thật sự không hề muốn làm tổn thương em, lúc đó, là do anh quá nóng nảy, cứ nghĩ đến việc, em muốn rời bỏ anh, anh không thể tỉnh táo mà khống chế được. Anh xin lỗi, Mia, làm ơn tỉnh lại đi, em muốn anh làm gì cũng được, muốn đánh muốn mắng anh đều được, chỉ cần em tỉnh lại thôi!"

" Mia, tại sao lâu như vậy rồi mà em vẫn không chịu tỉnh? Em đừng ham ngủ nữa, em mau tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn anh đi,... Mia..."



Giọng Ken nghẹn lại, không thốt ra được nữa, hốc mắt cậu cũng nóng lên. Cậu cắn chặt hai hàm răng, ngăn nước mắt trào ra. Mia không thích nhìn thấy cậu khóc. Bọn nó đứng ngoài cửa, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Mia nằm trên giường, nét mặt cô vẫn như vậy, an an ổn ổn, không có chút phản ứng nào. Ken nhìn cô rồi xoay người đi ra cửa, cậu muốn bình tâm lại. Ken không hề biết rằng, thời điểm cậu xoay người bước đi đó, khóe mắt Mia trào ra một giọt lệ, ngón tay cũng khe khẽ cử động. Ken đi rồi, bọn nó mới bước vào. Nó đau lòng nhìn đứa bạn nằm bất động trên giường, một chút phản ứng cũng không có, nửa năm qua vẫn luôn như vậy. Bất chợt Nastia kêu lên:

" Sophia, Dania, nhìn này, nhìn này! Mia, Mia cậu ấy..."

Nó cùng Dania vội chạy tới, không nén khỏi sung sướng thốt lên:


" Nước mắt, Mia có phản ứng rồi, cậu ấy có phản ứng rồi!"

Ba đứa nó ôm nhau khóc sung sướng, Dania vội vàng gọi bác sĩ đến. Ông bác sĩ kiểm tra xong, khó nén hưng phấn nói:

" Cô ấy đã có phản ứng rồi, nếu cứ duy trì tình trạng này, có lẽ chỉ vài tuần nữa, cô ấy sẽ tỉnh lại!"

Ba đứa nó nhìn nhau, ôm nhau nhảy tưng tưng, hò hét vì sướng. Trên giường bệnh, tay Mia lại khẽ cử động.

Đóng cửa phòng lại, ba đứa nó lại một lần không nhịn được cười vui sướng. Điện thoại nó đột nhiên rung lên, nó bắt máy:

" A lô!"


[...]

" Bắt đầu hành động rồi sao?"



[...]

" Tiến hành đúng theo kế hoạch ban đầu đi! À đúng rồi, công ti chi nhánh của K&K bên Philipin xử lí thế nào rồi?"

[...]


" Xong rồi sao? Trình độ làm việc của nhóc càng lúc càng cao nha!"

[...]

" Ha ha, nhóc bớt tự kỉ đi, được rồi, chị cúp máy đây!"


Nó tắt máy. Nastia nhìn vẻ mặt tươi như hoa của nó, hỏi:

" Có chuyện gì vui sao? Chuyện của K&K cậu xử lí thế nào rồi?"



Nó cười đáp:

" Phía K&K đã bắt đầu hành động rồi, cái tên Đinh Hải Anh này, rốt cuộc cũng đã manh động, phen này không cho hắn một trận thật không thỏa cơn tức mà! Tất cả các công ti của K&K, từng cái từng cái một đang sụp đổ, không biết Đoàn Gia Bảo nghe xong tin này, có bị sốc quá đến mức phải nhập viện không nhỉ?"

Nastia cùng Dania cũng bật cười.

Sự thật đã chứng minh, lời nó nói, không sai lệch so với sự thật một chút nào. Đoàn lão gia sau khi nghe tin toàn bộ công ti chi nhánh của mình đều bị đóng cửa, đã ngất xỉu tại chỗ, người nhà phải đưa nhập viện. Bác sĩ chẩn đoán, ông ta bị sốc quá dẫn đến trụy tim. Kathryn bị cấm túc, cắt mọi tài khoản, rút toàn bộ cổ phần của Đoàn thị ra khỏi quyền thừa kế, trong Đoàn thị, cô ta không có chút cổ phần nào hết, tương lai lên làm chủ tịch K&K, trong nháy mắt tan biến như bọt biển. Đoàn thị hoàn toàn rối loạn. Nó sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, cũng chỉ cười nhẹ, rút ra từ ngăn kéo một cái máy ghi âm, đưa cho thuộc hạ, nói:

" Đem vật này giao đến cho cảnh sát!"

Người kia đi rồi, nó nhìn hai đứa bạn mình, mỉm cười. Kế hoạch, thành công mĩ mãn !