Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 36




Chờ Hứa Đình trở lại phòng, Hạ tiểu thụ đã rất gian nan tự mình bò lên giường, đang ngồi trên giường tha thiết mong chờ được đút cho ăn.

Hứa Đình cho thêm ruốc thịt vào cháo, sau đó đưa cho cậu.

“Anh không ăn sao?” Hạ Mộ hỏi.

“Anh không đói.” Hứa Đình giúp cậu gạt tóc xòa ra trên trán, hỏi, “Em bây giờ có thể đi đường được không?”

“Không thể, em chỗ nào cũng không đi! !” Miệng Hạ Mộ trề xuống rất tủi thân, đau chết đi, ngồi cũng rất khó khăn!

“Được được được, chúng ta không đi, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hứa Đình bất đắc dĩ, cười khổ véo mũi cậu.

Hạ tiểu trạch nam bình thường vốn thiếu hụt rèn luyện, vừa vận động chút liền thắt lưng đau lưng đau, huống hồ tối hôm qua còn bị bố trí nhiều tư thế kỳ quái như vậy, vì thế rên rỉ hừ hừ, ngay cả đi toilet đều phải nhờ Hứa Đình giúp đỡ.

“Anh giúp em cởi quần?” Hứa Đình đề nghị.

Hạ Mộ uể oải, phất tay xua đuổi hắn đi ra ngoài.

Quá trình đi toilet thảm thiết vô cùng, Hạ tiểu thụ sức cùng lực kiệt vịn vào khung cửa toilet, yếu ớt lại phẫn nộ nhìn tên đầu sỏ gây nên, ” Trong vòng ba tháng không được chạm vào em!”

Hứa Đình tự biết đuối lý, tiến lên ôm cậu về giường.

“Hứa Đình em muốn uống nước.” Hạ Mộ chọc chọc hắn.

“Ừ.” Hứa Đình không tập trung đáp ứng, giúp cậu vắt cái khăn nóng.

“…” Hạ tiểu thụ buồn bực, phất phất tay trước mắt hắn.

“Làm sao vậy?” Hứa Đình hoàn hồn.

“Em mới phải hỏi anh làm sao vậy.” Hạ Mộ véo gương mặt của hắn, “Tinh thần sao lại hoảng hốt.”

“Anh không sao, có thể có chút ngủ không ngon.” Hứa Đình không muốn nói cho cậu biết chuyện Vương Vũ Hằng.

Hạ Mộ chớp chớp mắt, cọ cọ vào phía bên trong giường, lưu lại một góc cho hắn.

“Em nghỉ ngơi đi, anh ở bên cạnh em.” Hứa Đình cười cười, nhét cậu về ổ chăn, “Nhanh khỏe lên, anh đưa em về nhà.”

“… Anh nếu mệt muốn trở về, em cũng có thể.” Hạ Mộ nắm tay hắn, “Nếu không chúng ta trở về đi?”

“Ừ, ngày mai chúng ta về nhà.” Hứa Đình cúi đầu hôn nhẹ cậu, “Ngoan, lần sau anh đưa em đến nơi chơi vui hơn.”

Hạ Mộ gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hứa Đình cũng tựa vào cùng, cảm thấy hơi mệt chút, vì thế nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút, không qua vài phút liền ngủ mất.

Nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh truyền đến, Hạ Mộ mở to mắt, thật cẩn thận nghiêng người nhìn hắn.

Nam nhân bên cạnh cho dù là ngủ, cũng giấu không được ngạo khí bừng bừng, Hạ Mộ vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa lên vùng lông mày nhíu lại của hắn, cảm thấy có chút đau lòng.

Rốt cuộc mắc nợ anh ấy bao nhiêu, mình cũng sắp nói không rõ, thế nhưng anh ấy lại ngay cả một chút than phiền cũng đều không có, vẫn cứ đối xử với mình rất tốt rất tốt, cưng chiều sắp lên tận trời.

Hạ Mộ ôm lấy cổ hắn, cảm thấy mũi có chút cay cay.

Em mang đến nhiều phiền toái cho anh như vậy, rốt cuộc có cái gì tốt.

…….

Sáng sớm hôm sau, Hứa Đình liền mang theo Hạ Mộ rời khỏi sơn trang.

Hạ Mộ ngáp mấy cái, cuộn tròn trên ghế lái phụ ngủ, vì sao phải thức dậy sớm như vậy, trời cũng chưa sáng.

Hứa Đình đem áo khoác bao ở trên người cậu, vừa lái xe vừa nhìn phía sau.

Trên con đường núi cách đó không xa, có đèn xe loáng thoáng, không biết có phải là người nhà họ Vương hay không.

Để đảm bảo, Hứa Đình gọi điện thoại về nhà, sau đó tăng tốc độ xe, chuẩn bị bỏ lại những xe phía sau.

Lúc đi qua một khúc cua, Hứa Đình theo thói quen giẫm xuống phanh lại, nhưng sắc mặt trắng bệch —— xe không có bất kỳ phản ứng nào.

Trông thấy cách khúc cua càng ngày càng gần, Hứa Đình dùng hết toàn lực bẻ tay lái, khó khăn sượt qua lan can phòng hộ.

Phanh xe không nhạy, xe rõ ràng đã bị động qua tay chân, Hứa Đình không kịp nghĩ nhiều, vươn tay lắc tỉnh Hạ Mộ.

“Ưm?” Hạ Mộ mơ mơ màng màng dụi mắt.

“Ngoan, phanh xe chúng ta hư mất rồi, đến khu đất trống phía trước kia thì em tự mở cửa xe nhảy xuống.” Hứa Đình quay đầu nhìn cậu, “Bảo vệ tốt đầu của mình, lúc tiếp đất dùng tư thế ngồi xổm, có biết hay không?”

Hạ Mộ sốt ruột: “Anh thì sao?”

“Em nhảy xuống xong anh sẽ theo luôn.” Hứa Đình giúp cậu mở cửa xe, cảm xúc có chút luống cuống, “Mau! Không còn kịp nữa rồi.”

Hạ Mộ cởi dây an toàn ra, vẻ mặt khẩn trương nhìn ra bên ngoài.

Xe chạy đến gần khu đất trống, Hạ Mộ liền nhắm mắt, cắn răng nhảy xuống.

Mượn lực trên mặt đất lăn vài vòng, Hạ Mộ bị ngã đến choáng váng, lại hoàn toàn chẳng quan tâm kiểm tra mình bị thương ra sao, chỉ ngồi dậy lo lắng nhìn lên chiếc xe.

Vào khúc cua tiếp theo, chiếc xe màu bạc đâm vỡ lan can bảo hộ, lật nhào rơi xuống núi.

“Hứa Đình!” Hạ Mộ trong đầu trống rỗng, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, gần như phát điên chạy tới.

Cũng may nhìn thấy hắn ở trong bụi cỏ ven đường, bằng không Hạ Mộ cảm thấy, mình chắc cũng sẽ nhảy xuống theo luôn.

“Anh không sao chứ?” Hạ Mộ dìu hắn.

Hứa Đình lắc đầu, chống người đứng lên.

“Anh…” Hạ Mộ nhìn thấy súng trong tay hắn, có chút sửng sốt.

“Đi!” Hứa Đình không có thời gian giải thích với cậu, kéo tay cậu liền chạy vào trong núi.

Trong chiếc xe màu đen có rèm che vẫn luôn theo đuôi kia liên tục đi xuống ba bốn người, cũng đuổi theo vào trong núi.

Khu vực này là khu vẫn chưa được khai phá, bình thường không có khách tham quan, cũng không có tuần cảnh trực ban, Hứa Đình kéo Hạ Mộ tìm được một con đường nhỏ, dốc sức chạy xuống chân núi.

Tiếng súng nặng nề phía sau càng ngày càng gần, nếu tiếp tục chạy nữa khẳng định sẽ có nguy hiểm, Hứa Đình mang theo Hạ Mộ, lắc mình trốn vào sau một ụ đất.

Hạ Mộ chạy đến thở dồn dập, nắm chặt tay Hứa Đình gần như sắp cứng lại.

“Đừng sợ.” Hứa Đình hôn nhẹ lên trán cậu, “Có anh ở đây.”

“Bọn họ là tới tìm em sao?” Hạ Mộ hỏi.

“Không phải, nhằm vào anh mà tới.” Hứa Đình cười cười, ý bảo cậu đừng nói nữa.

Tiếng bước chân dần dần rõ ràng, Hứa Đình nhíu mày, nghe loại trình độ hỗn độn này, ít nhất cũng có bốn người.

Nếu là tay không tấc sắt, một mình mình đánh bốn vẫn có thể có phần thắng, nhưng nếu bốn người đều có súng, rõ ràng, bị tổn hại tuyệt đối là mình.

Nhìn ra bốn phía, cách đó không xa là một bụi cỏ khô mọc quanh sườn dốc, rất cao, trước kia mình có xem qua bản đồ của sơn trang, cuối sườn dốc này, hẳn là một con sông nhân tạo.

Hứa Đình ghé vào bên tai Hạ Mộ, nhỏ giọng dặn vài câu.

“Ừm!” Hạ Mộ dùng sức gật đầu.

“Không sợ?” Hứa Đình cười khẽ.

Hạ Mộ lắc đầu, sáp qua hôn nhẹ hắn.

Có lẽ là quá khẩn trương, cho nên ngược lại thành ra chết lặng, cho dù có chết, cũng không còn cái gì phải sợ.

“Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện.” Hứa Đình nắm chặt tay cậu, “Ngoan, chuẩn bị tốt chưa?”

“Tốt rồi!” Hạ tiểu thụ rất dũng cảm.

Hứa Đình cười cười, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Sau đó Hạ Mộ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hắn bỗng đứng lên, sau đó bên tai liền truyền đến vài tiếng súng vang lên.

“Đi!” Hứa Đình nổ súng xử lý một người phía trước gần nhất, vòng qua thắt lưng ôm Hạ Mộ lăn xuống sườn dốc.

Đầu Hạ Mộ được hắn bảo vệ chặt chẽ trong ngực, cảm thấy một trận trời đất đảo lộn, trong lúc tình thế cấp bách, chỉ biết ôm thật chặt hông của hắn.

Mấy người mặc đồ đen đuổi theo qua loa bắn vài tiếng súng, trơ mắt nhìn bọn hắn rời khỏi phạm vi thuận lợi để bắn súng.

Năm người đuổi theo hai người chưa đuổi tới, còn mất toi một người, sắc mặt mấy người đều âm trầm sắp nhỏ ra nước.

Hứa Đình mang theo Hạ Mộ lăn xuống sườn dốc, ngã thật mạnh vào trong sông.

“Mộ Mộ!” Hứa Đình kéo Hạ Mộ lên bờ, “Có sao không?”

Hạ Mộ lắc đầu, vẫn chưa hết hồn nhìn hắn.

“Vẫn có thể đi chứ?” Hứa Đình hỏi.

Hạ Mộ lau nước trên mặt, dùng sức gật đầu.

Bởi vì toàn bộ người ướt đẫm, lúc ngã xuống lại khó tránh sẽ bị thương, hai người lần này đi rất gian nan, gần như là hao hết toàn lực, mới tìm được đường cái.

Cách đó không xa chính là trạm thu phí, mấy chiếc xe con quen thuộc đang dừng ở cửa xếp hàng, lúc vừa trông thấy, trái tim vẫn luôn luôn treo ở cổ họng của Hứa Đình, rốt cục cũng hạ xuống.

“Thiếu gia.” Người trong xe cũng đã phát hiện hai người chật vật không chịu nổi, nhanh chóng chạy tới.

Thần kinh Hạ Mộ buông lỏng, ngã vào trong lòng Hứa Đình ngất đi.

Hứa Đình theo bản năng tiếp được cậu, lại sờ thấy một tay đầy máu.

“Mộ Mộ!” Hứa Đình hoảng sợ tim đập thiếu chút nữa dừng lại.

Em ấy bị thương khi nào, mình tại sao không biết?

“Họ Vương ở trên núi, đừng để cho gã chạy.” Hứa Đình cong gối bế Hạ Mộ lên, “Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Hạ tiểu thụ lần này cánh tay gãy xương, trên lưng bị đạn sượt qua, còn rơi vào trong sông lạnh như băng, mất máu rất nhiều lại hoảng sợ quá độ, mơ mơ màng màng phát sốt ba ngày liền mới tỉnh lại.

Sau khi hơi hơi mở mắt, trông thấy một thân ảnh màu đen ngồi ở bên giường.

“Hứa Đình.” Hạ Mộ mơ mơ màng màng, như một chú mèo con gọi hắn.

“Là anh.” Hạ Dịch xoa gương mặt cậu.

“… Anh?” Hạ Mộ tỉnh táo lại, “Hứa Đình đâu?”

“Lúc trước hắn vẫn luôn coi chừng em, vừa nãy bác Hứa gọi hắn về, nói là có việc.” Hạ Dịch ấn xuống cái nút gọi bác sĩ, “Em hôn mê ba ngày, tất cả mọi người sắp bị hù chết rồi.”

Hạ Mộ thử động đậy, cảm thấy toàn thân như là đều tan ra.

“Nằm yên đi, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận.” Hạ Dịch nhẹ ấn bờ vai cậu, ” Em yên tâm, anh sẽ không để cho em chịu thiệt thòi suông đâu.”

“Là ai làm ?” Hạ Mộ hỏi.

“Còn có thể là ai?” Đáy mắt Hạ Dịch hiện lên một tia âm tàn, “Cũng là anh sơ sẩy, lại có thể không nghĩ tới gã sẽ ra tay trước.”

“Vương Vũ Hằng?” Hạ Mộ trong lòng trống rỗng.

Hóa ra không liên quan đến Hứa Đình, hóa ra, vẫn là bởi vì mình.

“Làm sao vậy?” Hạ Dịch nhíu mày.

Hạ Mộ không nói chuyện, hốc mắt lại đỏ bừng.

Cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ giúp Hạ Mộ kiểm tra toàn thân, sau đó dặn vài câu những việc phải chú ý, liền về văn phòng kê thuốc.

“Mộ Mộ, làm sao vậy?” Hạ Dịch giúp cậu lau nước mắt trên mặt, đang êm đẹp, sao nói khóc liền khóc.

“Là em hại anh ấy.” Hốc mắt Hạ Mộ đỏ bừng, mình quả thực là ngôi sao xui xẻo, nếu không bởi vì mình, anh ấy đâu có nhiều nguy hiểm như vậy.

“… Đồ ngốc.” Hạ Dịch thở dài, “Không có chuyện gì, đừng khóc.”

“Anh, em có phải là rất tồi tệ không?” Giọng Hạ Mộ khàn khàn, “Nếu, nếu anh ấy không ở bên em, có phải sẽ không có nhiều phiền toái như vậy hay không?”

Tay Hạ Dịch dừng lại.

“Anh, hay là, anh đưa em về nhà đi.” Môi Hạ Mộ run rẩy, thanh âm nhỏ đến gần như nghe không được.

“Em bỏ được?” Hạ Dịch hỏi.

Hạ Mộ lắc đầu, nước mắt rơi xuống càng nhiều.

Rõ ràng chính là chuẩn bị phải cả đời bên nhau, người tốt như vậy, làm sao bỏ được, làm sao có thể bỏ được.

“Đồ ngốc.” Hạ Dịch dùng ngón cái lau lau khuôn mặt cậu, “Không nỡ thì đừng có bỏ, thật sự thích, thì chặt chẽ nắm ở trong tay, đừng có chờ đến khi bỏ lỡ mới hối hận.”

Cảm xúc Hạ Mộ vẫn rất thấp, xoay người đem đầu vùi vào trong chăn.

Nữ điều dưỡng đưa cơm đã phối dinh dưỡng tới, Hạ Dịch ôm Hạ Mộ ngồi dậy, để cho cậu tựa vào đầu giường.

Tay phải Hạ Mộ bị gãy xương, đành phải dùng tay trái lấy thìa.

Hạ Dịch bưng trứng hấp đút cho cậu, kết quả còn chưa ăn được hai miếng, cửa phòng bệnh đã bị người đẩy ra.

“Hứa Đình!” Con mắt Hạ Mộ lóe sáng.

Hạ Dịch ở trong lòng buồn cười, hồi nhỏ từng nuôi một con chihuahua, mỗi lần trông thấy mình thì ánh mắt giống hệt cậu bây giờ.

END 36.

_________________________

Chihuahua : tên một giống chó.



nhớ mỗi vụ bác Xuân Hinh gọi nó là “em natasa hú hùa” =)))))))))) cá nhân mình cực không thích giống chó này, trông cực…vô duyên =.,=