Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 8




Nói một hồi tâm bát quái của Hách Tường lại nổi lên. Nhưng chưa đợi Lục Phong bổ lại não cho cậu ta thì đã có tiếng nói yếu ớt khác vang lên trước: "Không..."

Hai người gần như đồng thời quay đầu nhìn về phía nguồn cơn. Vậy mà người trên giường không giống như đã tỉnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền khiến họ cho rằng mình bị ảo giác mới nghe thấy giọng nói của cậu, không thì cũng là Mộc Du lại nói mớ. Chỉ là sau đó Mộc Du đã chứng minh cho họ thấy cậu không nói mớ, họ cũng không nghe lầm. Hai người tận mắt nhìn thấy môi người trên giường mấp máy rồi yếu ớt nhưng rõ ràng nói ra mấy chữ: "Không phải người yêu..."

"Tôi có từng thổ lộ với anh ta... Nhưng anh ta là trai thẳng. Nên tôi với anh ta chẳng có liên quan gì hết..."

Lời đến đây giọng nói của người trên giường đã rành mạch ổn định hơn, mắt cũng đã mở ra nhìn trần nhà trắng nhợt lạnh băng.

Thấy cậu tỉnh lại họ đáng lẽ nên vui mới đúng, nhưng không. Bởi lẽ ánh mắt kia vốn giống như tinh linh nhảy nhót giữa bầu trời lúc này lại ảm đạm không có ánh sáng khiến người ta nhíu mày.

Biểu tình của họ nơi vào mắt Mộc Du, cậu nở một nụ cười nhưng lại khó coi khẽ nói: "Bất ngờ nhìn thấy anh ta, tôi bỗng nhớ đến chút chuyện không vui trước đây thôi."

Nói dối.

Hách Tường dù có đần ngốc cũng tự phản bác trong lòng khi nghe những lời Mộc Du nói. Có lẽ không hoàn toàn là nói dối nhưng nhất định không phải tất cả sự thật.

Giống như biết họ nghĩ gì, Mộc Du bắt đầu thủ thỉ: "Trước đây tôi và anh ta cùng học chung một cơ sở. Tôi thích anh ta nhưng không biết anh ta sắp chuyển trường lại chạy đi thổ lộ, kết quả không nhận được câu trả lời anh ta đã chuyển đi mất. Dù sao tôi cũng không nhất định muốn nghe câu trả lời của anh ta. Sau đó không lâu gia đình tôi gặp biến cố, nhà tôi phá sản, ba tôi..."

"Chúng tôi không biết trước đây ông ấy có tiền sử bệnh thần kinh, trong lúc hoảng hốt ông đã cầm dao đâm mẹ tôi..."

"Đừng nói nữa!"

Lục Phong nghe đến đây thì nhíu mày lên tiếng ngăn cản những lời kể khó nhọc của Mộc Du. Ấy vậy mà Mộc Dụ lại lắc đầu. Cậu giống như muốn tìm một chỗ để thổ lộ, mặc cho quá khứ là một hồi đau thương không sao chịu đựng nổi: "Đâm mẹ rồi ông ấy còn muốn... Mẹ tôi lúc ấy bị đâm đến máu chảy không ngừng nhưng bà vẫn còn sống. Vì cứu tôi, bà đã giằng co cùng ông ấy, kết quả hai người đều... Sau đó tài sản gia đình bị cảnh sát mang đi xử lý hậu quả của việc công ty phá sản. Tuy tôi không cần phải gánh khoản nợ khổng lồ nhưng lại trở thành cô nhi, nghèo túng đến mức không có tiền trang trải cuộc sống. May mắn lúc đó tôi đã mười lăm, có thể tự làm chút việc kiếm sống, lại thêm sự giúp đỡ từ anh trai của mẹ, tôi vẫn là học xong cao trung."

"Vậy là cậu vẫn còn người thân đúng không?"



Hách Tường gượng gạo lên tiếng muốn câu chuyện đi theo một chiều hướng khác đỡ bi thảm hơn. Nhưng cậu chàng sai rồi...

Mộc Du lắc đầu cười khổ: "Tuy rằng vậy nhưng vì tôi mà cậu mợ cãi nhau, mém chút là ly hôn. Tôi không muốn vì mình mà một cuộc hôn nhân đang an ổn bị phá vỡ nên sau khi học xong cao trung tôi rời đi thành phố đó, đến thành phố khác học đại học, hạn chế cùng họ tiếp xúc với nhau."

Cậu thì trông như chút được gánh nặng, Hách Tường lại mặt mày khổ đắng quay qua cầu cứu Lục Phong. Người sau trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ nhưng vẫn biết tiếp tục như vậy không được nên đã lên tiếng: "Chuyện đã qua rồi đừng nghĩ nhiều nữa."

"Nếu cậu sợ nhìn thấy người sẽ nhớ đến chuyện không vui thì cậu có thể không cần lo. Anh ta sắp ra trường rồi, lần này trở về chỉ để hoàn tất thủ tục còn lại thôi."

Lục Phong lúc nói lời này nhạy bén phát hiện biểu tình khác thường của người trên giường. Dù Mộc Du rũ mắt che giấu rất nhanh nhưng vẫn là bị hắn nhận ra. Có điều sau đó hắn không có đá động gì tới chuyện này nữa mà ngược lại nói: "Cậu có đói bụng không? Cả một đêm hôm qua cậu chưa ăn gì."

Mộc Du ngược lại không có làm bộ làm tịch mà gật nhẹ đầu một cái. Trải qua một đêm lăn lộn, người sống vẫn cần phải sống. Cậu biết mình không thể tiếp tục như vậy nữa, vừa khổ mình còn làm phiền đến người khác, những người thật sự quan tâm đến cậu.

"Cậu lại nghỉ ngơi thêm chút đi."

Nói rồi Lục Phong đứng dậy, nhưng lúc đi hắn không quên kéo theo Hách Tường tên ngốc kia.

"Cậu về trường trước đi, hôm nay cậu có tiết học sáng, sẳn tiện xin phép cho Mộc Du luôn."

Lục Phong nhìn cậu chàng nói.

Hách Tường cả đêm không ngủ trên mắt đã có hai cái quầng thâm, dù còn bâng khuâng Mộc Du nhưng cậu chàng vẫn chịu nghe lời.

"Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa. Cho dù nhìn thấy Cố Thời Minh cũng hãy xem như không quen không biết."