Nhưng thời gian bảy năm lại chỉ khiến cậu vực dậy từ trong bất lực để tiếp tục kiên cường sống tiếp trên cõi đời này mà nhất thời quên động đến đoạn tình cảm đầu đời kia. Hoặc có lẽ chính cậu muốn giữ nó lại cho mình... Như vậy sự thật đâu?
Cố Thời Minh cười khổ. Hắn biết kiểu gì cậu cũng hỏi. Nhưng nếu đã quyết tâm sẽ theo đuổi em ấy lần nữa, hắn không thể giấu xuống không nói. Cũng vì em ấy có quyền biết nguyên nhân.
"Trước khi anh nói anh muốn hỏi em một chuyện trước."
Mộc Du vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không ngoại lệ đụng vào ánh mắt của hắn cậu nổ lực trấn định rũ mi nói: "Anh hỏi đi."
Miệng cậu nói, trong lòng lại mạnh mẽ nhấc lên, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận những điều tồi tệ nhất. Nhưng cậu vẫn là khinh thường mức độ tồi tệ đó.
"Năm đó gia đình em có bị phá sản không?"
Cố Thời Minh đã từng nghĩ bất hạnh của em ấy có lẽ có liên quan đến chuyện này, cũng đã chuẩn bị tinh thần khi hỏi đến. Nhưng thời điểm nhìn thấy đáy mắt em ấy không giữ được tràn ra nổi hoảng sợ hốt nhiên siết chặt tay khi nghe mình hỏi, hắn có khoảng khắc bất giác cảm thấy hối hận vì đã nói ra. Nhưng không hỏi thì...
"Vì nhà tôi phá sản sao..."
"Không phải!"
Cố Thời Minh đang run sợ bỗng nhiên nghe thấy cách nói này của cậu thì hai mắt trợn to, kinh sợ lại mạnh mẽ đem nó cắn dứt. Hắn thừa nhận lý do là có, nhưng không phải như cái cách cậu nghĩ. Hắn càng không muốn cậu nghĩ như vậy. Nhìn cậu bị hắn quát đến giật mình, Cố Thời Minh trong lòng cười đắng chát. Cố Thời Minh a Cố Thời Minh, mấy chục năm làm người không phải chưa từng mắc sai lầm, nhưng lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực vì nó như vậy. Cứ ngỡ là một chuyện nhỏ nhặt... Cũng là do hắn không đủ cảm tình để nhanh chóng nhận thức sự thật, làm sao trách được em ấy.
Mộc Du nổ lực hít hít cái mũi vừa âm thầm nhéo nhéo một cái thật hung ác vào lòng bàn tay mình, mạnh mẽ dặn mình không được để cảm tình chi phối mà mất bình tĩnh rồi suy nghĩ tiêu cực. Mới nãy cậu thật sự là theo bản năng hỏi ra câu kia. Lời nói rồi cậu cũng đã nhận ra nó vô lý. Bị hắn quát cậu giật mình cũng ở trong lòng cười giễu bản thân vẫn là không tránh khỏi bị tình cảm làm ảnh hưởng, ở nơi trái tim còn vì thái độ của hắn mà được trấn an... Ha, thật sự là không có tiền đồ a Mộc Du. Cười khổ một trận cậu vẫn là cố gắng dùng lý trí đi phân tích chuyện này. Thật đúng là vô lý. Nếu chỉ vì như vậy thì cũng không cần cả nhà hắn phải chuyển đi. Hắn nếu chê cậu thất thế thì cùng lắm là chấm dứt với cậu rồi...
Cố Thời Minh trong lòng tự nhận đều là bản thân sai thấy hành động tự làm hại mình của cậu thì không khỏi nhíu mày. Nhưng hắn vẫn là kiềm lại được ý nghĩ muốn tiến lên đem bàn tay nhỏ kia nắm lấy, ngăn cản hành vi tự làm tổn thương mình của cậu mà ngược lại hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Ba mẹ anh phát hiện chuyện anh đang quen em..."
"Đừng nhéo!"
Rốt cuộc hắn đã không nhịn được nữa mà tiến lên đem hai bàn tay cậu tách rời ra. Mặc cho cậu giãy giụa vẫn là cứng rắn nhưng không làm cậu đau đem nó nắm chặt. Hắn quỳ gối ở dưới đất, cũng không ngại hạ mình trước mặt cậu. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe kia, lòng hắn đau đến quặn thắt, mặc cho chủ nhân của nó đã cố gắng cúi đầu nghĩ giấu giếm.
"Du Du em nghe anh nói hết đã..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong người trước mặt đã nở nụ cười đắng nghét, không rơi nước mắt nhưng lại có thể đem tim hắn từng nhát giày xéo: "Còn gì để nói nữa. Không phải là họ không cho anh quen tôi sao? Dùng việc gia đình tôi đang nguy khó, nếu anh không chịu đi thì sẽ khiến cho gia đình tôi triệt để phá sản đúng không!"
"Nhưng dù anh có đi thì nó vẫn phá sản thôi! Anh không ngờ đúng không!"
"Anh..."
Mộc Du bình tĩnh nhưng thật ra lại đã chết lặng lắc đầu không cho hắn nói. Cậu cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc, đầy mỉa mai: "Anh yên tâm, tôi sẽ không đổ trách nhiệm đó lên đầu gia đình anh đâu."
Cố Thời Minh lông mày nhíu chặt, răng nanh cắn đến đau nhức lại vẫn không bằng đau đớn trong lòng khi nhìn thấy biểu tình của người trước mặt. Đợi đến khi nghe thấy những lời sau đó của cậu hắn mém thì cắn nát răng.
"Bởi vì cho dù không có ba mẹ anh nhúng tay thì cuối cùng nó cũng phải phá sản trong tay một kẻ điên thôi. Một kẻ vì không chịu được thất bại mà cầm dao đâm vợ đâm con..."
"Nếu lúc đó mẹ tôi không vì tôi mà giết ông ta, có khi hiện tại anh cũng chẳng gặp được tôi nữa đâu, Cố Thời Minh."
Mộc Du mạnh mẽ hít sâu một hơi đến mức lòng ngực căng đau nhưng lại khiến cho bản thân triệt để bình tĩnh lại. Cậu nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay hắn, mắt cũng không nhìn hắn mà nhìn khoảng trời bên ngoài cửa sổ.