Một đám người bị lời lẽ và cử chỉ bất thình lình này của hắn chọc cho sững sờ không kịp phản ứng. Đến khi mấy người có giao tình không tệ với hai người họ vội vàng đuổi theo thì bọn họ mới bừng tỉnh. Nội tâm bát quái vùng vụt leo thang.
"Đây là sao vậy? Du Du và nam thần có chuyện xưa?"
"Tôi trông rõ ràng là chuyện xưa không nhỏ đâu!"
"Ít nhất tôi chưa từng thấy nam thần đối xử với ai như vậy."
"Cảnh Du Du nép vào lòng nam thần kích thích quá đi!!"
"Ai nói cho mị biết có phải mị không còn cơ hội nữa rồi không?"
Một đám người xôn xao như ong vỡ tổ, bên kia Cố Thời Minh ôm người đã muốn sốt đến không có hơi sức giãy giụa trong lòng hắn chạy như bay về phía phòng y tế của trường.
"Ngoan Du Du, không khóc. Khóc sẽ khiến mắt bị tổn thương."
Thời điểm cảm giác được ngực áo mình càng ngày càng ướt hắn không khỏi luống cuống lại nhẹ giọng dỗ dành người trong ngực.
"Nói... Nói bậy! Hức! Tôi mới không khóc..."
"Được, em không khóc. Tôi khóc! Tôi đau lòng."
Hắn vừa nói vừa vô thức siết chặt người trong ngực. Cảm nhận sức nặng trong tay giống như không có, lòng hắn càng khó chịu hơn. Cậu ốm, trước đó hắn đã cảm nhận được, hiện tại hắn cảm thấy cậu còn ốm hơn. So với bảy năm trước cậu ốm đến mức gió thổi cũng có thể thổi bay cậu. Bỗng nhiên hắn phát hiện tất cả mọi chuyện hắn làm trước đây, cứ nghĩ rằng là đúng hiện tại nhìn thấy cậu như vậy, hắn lại cảm thấy hắn sai rồi. Ít nhất hắn đã sai khi nghĩ rằng cậu không có hắn vẫn sống được tốt. Cho dù có oán hận hắn thì cũng là khỏe mạnh mà oán hận chứ không phải... Giống như một đứa trẻ đã chịu nhiều ủy khuất đến mức chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ tràn ra toàn là khổ sở và ủy khuất.
Có lẽ nếu được hắn cũng không muốn mình trở thành điểm phá hoại những tốt đẹp cậu đang có. Nhưng chính là ông trời lắm trêu người vẫn là để cho hai người họ gặp nhau. Hắn lại không phải sắt đá, sao có thể bình tĩnh xem như không có gì chứ chưa nói hắn vốn không hề muốn như vậy.
Cùng lắm hắn bù đắp cho cậu...
Cố Thời Minh thì nghĩ vậy, nhưng liệu Mộc Du có biết?
Cậu không biết.
Mộc Du không biết cho nên tất cả những lời hắn nói, chuyện hắn làm chỉ như đang thương hại cậu, trêu đùa cậu, tiếp tục làm tổn thương cậu, sao cậu có thể chịu nổi.
Rốt cuộc đến được phòng y tế. Nữ nhân viên bên trong có lẽ đã quen với mặt của Mộc Du nên vừa thấy cậu bà đã kêu Cố Thời Minh đặt cậu xuống giường. Bản thân bà lấy ra một cái nhiệt kế nhét vào dưới nách cậu, trong lúc đó còn không quên hỏi: "Không phải đã đỡ hơn rồi sao?"
Mộc Du trong lòng có tâm sự khi bị hỏi lại càng thêm xấu hổ, cậu chỉ biết rũ mắt ngoan ngoãn lại khúm núm nằm đó, không dám nhìn bà cũng không biết trả lời ra sao.
Cũng may người hỏi cậu không nghĩ nghe cậu trả lời.
"Ba mươi tám độ."
Giọng điệu của bà không dễ nghe chút nào khiến Mộc Du không khỏi run lên theo bản năng, giống như một đứa trẻ làm sai bị phụ huynh bắt quả tang. Bộ dạng cậu đáng thương khiến đáy mắt Cố Thời Minh tràn ngập thương tiếc. Nhưng thời điểm hắn muốn đưa tay ra xoa đầu cậu lại bị cậu tránh né. Cánh tay hắn sượng sùng giữa không trung vài giây rồi buông lỏng xuống.
Khi Mộc Du nghĩ rằng hắn sẽ khó chịu bỏ đi thì đôi tay kia lại nương theo động tác mới đó đem chăn ở cuối giường đắp lên thân hình đang run rẩy vì lạnh của cậu. Thời điểm nó đi qua trái tim cậu lại khó tránh khỏi khiến nơi đó vô thức nhói đau từng cơn.
Không cần... Đừng khiến tôi ảo tưởng thêm rồi nhẫn tâm đẩy tôi vào đáy vực sâu không có lối thoát nữa được không...
Cố Thời Minh nhìn người trên giường bất giác co rút lại một cục cuộn tròn nhỏ yếu đáng thương, nắm tay vô thức siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh. Móng tay không có bao nhiêu đã muốn đâm vào da thịt nhưng bị hắn tàn nhẫn bỏ qua, bởi vì nó so với khó chịu trong lòng hắn chẳng bằng một phân.
Trong lúc Mộc Du đang chuẩn bị được truyền nước thì mấy người Tống Thạch Lục Phong rốt cuộc đã đến được phòng y tế. Họ trước nhìn Cố Thời Minh với ánh mắt phức tạp, trong lòng lại nói tên này mang theo một người còn chạy nhanh hơn cả họ, bảo sao không khiến con gái toàn trường ao ước. Dù họ chẳng thừa nhận mình kém cạnh nhưng không thể không lý giải được tình cảm hắn đối với Mộc Du. Chỉ có đặc biệt lo lắng quan tâm mới có thể khiến con người ta bộc phát tiềm lực kinh người. Rốt cuộc thì giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì rồi...
"Du Du cậu không sao chứ?"
Hách Tường giành trước một bước chạy đến bên người Mộc Du quan tâm hỏi. So với hắn Lạc Thiên muốn đi lại không đi được trong lòng hậm hực không thôi. Nhưng không cần họ tranh giành bác nhân viên phòng y tế cũng đã nhanh chóng đuổi họ ra ngoài vì lý do bệnh nhân cần có không gian nghỉ ngơi.
Một đám người đứng đực ra ở cửa phòng, cho dù khu này ít người thì khi một đám nam sinh đẹp trai tuấn tú ngút trời đứng đó kiểu gì cũng sẽ thu hút ánh mắt người khác ngoái đầu lại nhìn.