Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 11




Xuyên qua đám người hắn nhìn cậu uể oải nâng cái muỗi cháo lên cho vào miệng, toàn thân không có chút sức sống. Nhìn cậu như thế người ta sẽ nghĩ một giây sau cậu sẽ gục xuống bàn luôn cũng có khi. Bộ dạng cậu lười biếng khiến cho chén cháo trước mặt cũng mất ngon theo.

Rốt cuộc là tại sao em ấy lại bệnh nặng như vậy... Có phải do hắn không...

Cố Thời Minh vừa nghĩ xong đã không nhịn được tự cười giễu mình. Chỉ nhìn cử chỉ của em ấy hôm đó là đủ biết, em ấy nhất định chán ghét mình, còn xem mình là người không quen không biết. Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn không nhịn được không ngừng ảo tưởng, cỗ xao động muốn tiếp cận cậu càng ngày càng nhiều hơn.

Hắn có thể ư?

Hắn còn chưa nghĩ xong bất chợt tầm mắt của người đang gục gật kia bỗng nhiên khẽ nâng lên, trực tiếp cùng cái nhìn của hắn giao nhau.

Cố Thời Minh thấy rõ bên trong đôi mắt mơ màng kia là chút sững sốt khó lòng che giấu, nhưng một giây sau đối phương đã hạ mắt xuống. Như vậy chưa đủ, cậu còn nhích người đi, dùng người trước mặt làm vật che chắn cho mình trách khỏi tầm mắt của hắn.

Rắc!

Nắm tay hắn trong lúc nhất thời bổng nhiên siết chặt, kết quả là khiến đôi đũa trong tay gãy làm hai. Một tiếng vang thanh thúy dọa cho đám người bất giác ngừng lại động tác trên tay, trố mắt ra nhìn hắn.

"..."

"..."

"..."

...

Không chỉ ba người cùng bàn với hắn mà cả những người xung quanh vô tình cố ý liếc qua chỗ hắn cũng bị biến cố này làm cho hết hồn.

"Đôi đũa có thù với cậu à?"

Lúc này rồi mà còn có người mở miệng trêu chọc Cố Thời Minh, chắc cũng chỉ có Tống Thạch người này dám thôi. Lạc Thiên đều vô thức nép mình về phía hắn hòng tìm kiếm che chở kìa. Đành chịu chứ sao, khí lạnh quanh thân ai đó đã muốn xông phá trời xanh rồi.



Đối với lời nói của Tống Thạch Cố Thời Minh xem như không nghe thấy. Hắn mạnh mẽ đứng lên, mang theo một thân áp suất thấp cho dù là người không rõ nguồn cơn đều cảm thấy được mà khẽ rùng mình né xa đi thẳng đến chỗ cái con người dám trốn tránh hắn kia. Cái gì do dự không quyết được trước đó hắn không muốn nhớ đến nữa. Hắn chỉ biết hắn chịu không nổi cậu đối với hắn khắp nơi né tránh như né tà.

Bộp!

Mộc Du bị một bàn tay so với trước đây không có nhiều khác biệt nhưng nam tính hơn mạnh mẽ cho chống xuống trước mặt mình mà bất ngờ giật nảy một cái. Đồng thời cậu cũng theo bản năng ngước mắt nhìn lên. Thời điểm đối diện với khuôn mặt đến cả trong mơ vẫn còn muốn tra tấn cậu kia Mộc Du thật sự là có chút sững sờ, cứng đờ ra tại chỗ. Cậu không hiểu ra sao mà đôi mắt mờ mịt vô thố nhìn lại hắn.

Không chỉ cậu, đối với biến cố này người của cả căn-tin đều bất giác im lặng như tờ. Dù cho có ngoại lệ nào đều bị người bịt miệng kéo lại hay ngăn cản. Trong lúc nhất thời không có ai đi ra phá bỉnh tình huống trước mắt này.

Mộc Du gần như bị thân hình cao lớn mang đậm hoocmon nam tính kia cho vây kín. Bởi vì cậu ngửa đầu nhìn lên, Cố Thời Minh lại từ trên ép xuống nên trông hai người họ có vẻ rất gì và này nọ. Ít nhất một vài người không nhịn được ở trong lòng la hét om sòm như điên dù ngoài mặt vẫn im lặng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Nói thì lâu vậy thôi nhưng chỉ vài cái hô hấp sau khi từ trong giật mình thoát ra Mộc Du đã làm bộ như không có gì cúi đầu xuống rồi. Chỉ là Lục Phong ở đối diện nhìn thấy rõ ràng nắm tay cậu vô thức siết chặt đã để lộ tâm tình thật sự của mình. Rằng cậu cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài đang cố gắng thể hiện. Nhưng ở lúc này hắn lại lựa chọn không nói gì, chỉ im lặng theo dõi. Nếu là tình huống tương tự, đổi một người khác, Mộc Du ở một trạng thái và cảm xúc khác hắn nhất định sẽ không chút do dự đứng lên ngăn cản liền. Chứ không phải giống như hiện tại hắn ở dưới gầm bàn nắm tay Hách Tường ngăn cản đối phương lên tiếng phá hỏng tình huống này.

Đợi một chút thôi, đợi xem thử...

"Cháo ăn không ngon sao?"

"..."

Cả căn-tin im thin thít, đến cả âm thanh nhai nuốt cũng nhỏ hóa thành không khi câu hỏi này của Cố Thời Minh vang lên. Vài người vô thức nín thở đồng thời mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra kia, cứ như sợ mình bỏ qua tình tiết nào sẽ khiến bản thân hối hận không kịp.

Rồi trong sự chú mục của đám người, thanh niên toàn thân yếu ớt chọc người yêu thương che chở kia vô thức mím môi một chút, sau đó cậu dùng chất giọng khàn khàn mềm nhũn nhưng có vẻ lạnh nhạt nhỏ nói: "Không mượn học trưởng bận tâm."

Tuy rằng không có thanh âm nhưng một đám người im lặng há hốc mồm, cằm muốn rơi xuống đất cũng không thèm lụm.

Vậy mà có người có thể lạnh nhạt với Cố học trưởng???

Hấp dẫn!! Mau mau tiếp tục đi!!