Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 96: Sau lớp mặt nạ




Kể từ ngày Bách Thời rời đi khỏi bầu trời của Hạ Trì, Hạ Trì thực sự không khác gì một ông chú trung niên nghiện rượu, nhậu nhẹt tối ngày sáng đêm.

Tính từ ngày hôm hắn bị Bách Thời cho ăn tát tới nay đã là gần hai tháng, trong khoảng một vừa qua hắn đã đi tìm kiếm Bách Thời khắp nơi, ngày nào hắn cũng đến đứng trước nhà Trục Kha để canh chừng gặp cậu, nhưng rốt cuộc lại không hề thấy bóng dáng người ấy đâu.

Lúc hắn tìm gặp Thế Sinh và Lê Học cũng thế, Bách Thời không có ở cạnh bọn họ.

Quả thật lần này Bách Thời trốn hắn rất kỹ.

Sau một tuần lục tung khắp thành phố, chạy đôn chạy đáo kiếm người, đến tận cùng thì Hạ Cảnh Thâm cũng đã nói với hắn biết một việc.

Thật ra, Bách Thời lúc ấy đã đồng ý với thiện chí của Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi, đó là Bách Thời đã chấp nhận đi sang nước khác để du học và bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không có Hạ Trì và những đau thương.

Tuy nhiên, cho đến ngày Bách Thời ra sân bay và chuẩn cấ cánh, Bách Thời lại nói với Hạ Cảnh Thâm cậu ấy gặp một chút rắc rối nên không thể đi ra nước ngoài được nữa.

Thời gian sau đó, chẳng một ai thấy Bách Thời ở đâu nữa cả. Bách Thời một lần nữa mất tích không biết nguyên do.

Hạ Trì chính vì điều này mà sa sút tinh thần và thể xác trở nên bệ rạc.

Lúc này, Hạ Trì đang uống rượu đang ở trong quán của Bách Thời từng làm. Hắn nốc hết ly rượu này rồi đến lu rượu khác, không biết uống hết bao nhiêu thì mới gọi là đủ.

Hắn muốn say, muốn say để quên đi nỗi nhớ thương Bách Thời sâu thẳm trong con người hắn.

Hôm qua hắn có nói chuyện với Trục Kha, chủ đề chủ yếu vẫn là câu chuyện của Bách Thời đột ngột mất tăm.

Trục Kha tuy đã tha thứ Hạ Trì khi hôm đó hắn ra tay tàn nhẫn và không thủ hạ lưu tình với mình nhưng kỳ thực Trục Kha vẫn còn khá đau lòng vì việc ấy, cho nên khi Trục Kha thấy Hạ Trì đến tìm gặp và hỏi rằng "cậu ấy đang ở đâu" thì Trục Kha có hơi hướng khó chịu.

Sau đó Trục Kha chỉ nói rằng là "không biết" một cách ngắn gọn và dứt khoát nhất.

Hạ Trì không tin Trục Kha không biết, chỉ là Trục Kha không muốn nói cho hắn nghe thôi.

Trục Kha không phải người yếu bóng vía như Bách Thời mà chỉ cần hù dọa đôi chút là liềm sợ co mình, vì vậy Hạ Trì cũng không thể dùng cách đó với Trục Kha được.

Hắn đành bó tay.

Quán bar mà Hạ Trì đang dần thưa khách, hiện tại trong quán chỉ còn lại bốn năm người nhảy nhót mà thôi, lúc này, bên tai Hạ Trì đột nhiên có tiếng nói của ai đó.

"Có phải anh đang buồn về chuyện của Vĩnh Kiệt không?"

Hạ Trì mơ màng quay sang, thấy người nói là Lạc Doanh, Hạ Trì đáp lại: "Có liên quan gì đến cậu?" Hắn nhạt nhẽo quay đi, tiếp tục rót rượu.

Lạc Doanh thấy vậy liền ngăn chặn Hạ Trì lại, túm lấy chai rượu trong tay hắn ta: "Uống cái này cũng không có giúp anh thấy khá hơn đâu."

Hạ Trì bắt đầu cáu gắt: "Cậu con mẹ nó là ai mà thích xía vào chuyện người khác vậy? Tôi có uống cái gì thì cũng tới cậu quản sao?"

Hạ Trì muốn cướp lại chai rượu, nhưng Lạc Doanh vẫn kiên định không đem ra trả mà giấu sang một bên, nói: "Tôi có thứ này tốt hơn rượu rất nhiều."

Hạ Trì híp mắt khó chịu nhìn Lạc Doanh, chờ động tĩnh của cậu ta.

Lạc Doanh từ trong túi lấy ra một lọ thuốc đẩy tới trước mặt Hạ Trì: "Cái này chất lượng lắm đấy. Chỉ cần anh dùng một viên thôi, nó sẽ khiến anh bay bổng lên chín tầng mây, anh lập tức có thể nhìn thấy người mà anh muốn gặp. Tuy rằng không phải người thật, nhưng mà nhìn thấy thì cũng đỡ xao xuyến nhớ mong hơn chút."

Hạ Trì nghi hoặc: "Ma túy à?"

"Không phải, à mà nói không phải cũng không đúng… thật ra cái này nó cũng giống ma túy một tí tẹo, nhưng mà không có hại nhiều bằng ma túy đâu."

Hạ Trì thấy loại thuốc này có vẻ hay, hắn cầm lấy săm soi giây lát, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Tại sao lại muốn đưa thứ này cho tôi? Sao cậu không tự lấy mà dùng để bớt nhớ nhung Trục Kha đi."

Lạc Doanh thở dài: "Tôi cũng có dùng, nhưng mà hiện tại tôi đang rất cần tiền, cho nên… muốn bán cái này cho anh."

"Bao nhiêu?" Hạ Trì hỏi giá ngay.

"Ờm, tôi biết là có hơi đắc, nhưng mà anh giàu mà đúng không, cho nên… mười triệu."

Hạ Trì cười lạnh: "Lọ thuốc này mười triệu? Thuốc giấu kim cương à? Mà thôi, coi như làm phước."

Nói xong, hắn lấy điện thoại bấm vài nút, hỏi: "Số tài khoản là gì?"

"6538-9108-4536."

Ba mươi giây sau, tinh một tiếng, điện thoại của Lạc Doanh đã có thông báo có người chuyển tiền sang. Đầy đủ mười triệu.

Lạc Doanh thấy vậy liền vui vẻ, sau đó trả lại chai rượu cho Hạ Trì rồi bỏ đi.

Lạc Doanh đi tới cây ATM, tức khắc rút ra mười triệu vừa rồi. Lúc này, ở gần đó có hai tên giang hồ đã đứng chầu chực sẵn, bọn chúng chỉ cần chờ Lạc Doanh đi ra thì liền có số tiền kia trong tay.

Lạc Doanh đi đến trước mặt hai tên giang hồ: "Chỉ cần đánh vào bụng, những chỗ khác không cần thiết. Nhưng đừng để chết người đấy." Nói xong, Lạc Doanh đưa mười triệu cho bọn chúng.

Tên giang hồ đếm đếm: "Chuyện nhỏ. Xong ngay thôi. Hình đâu?" Hắn cần xem nhân dáng của người kia thì mới có thể hành động.

Lạc Doanh lấy điện thoại ra, nhấn vào thư viện mở ra một tấm hình, sau đó đưa cho hai tên giang hồ xem qua.

Người trong hình, chính Bách Thời.

Lạc Doanh thu hồi điện thoại: "Ngày mai lúc bốn giờ chiều tôi sẽ đợi hai người ở đây. Tôi sẽ đưa hai người đến chỗ của người này, không cần mắc công tìm kiếm."

***

Hạ Trì về đến nhà với thể trạng không mấy khỏe mạnh. Bao nhiêu men rượu của ngày hôm nay đã bòn rút hết sức lực của hắn rồi.

Thấy Hạ Trì nồng nặc mùi rượu, bước chân không vững lại còn mở mắt không lên, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi liền lắc đầu ngao ngán.

"Mày con định bê tha như thế này đến bao giờ nữa đây Hạ Trì?" Hạ Cảnh Thâm ngồi trên sô pha khổ tâm nói: "Vĩnh Kiệt nó đã chịu khổ vì mày nhiều rồi, bây giờ nó bỏ đi mất biểu thì cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Mày tự hành hạ bản thân trở thành con sâu rượu như vậy thì nó sẽ trở về với mày à. Cái thằng con này, mau tỉnh táo lại đi."

Hạ Trì xem lời nói của Hạ Cảnh Thâm như nước chảy bên tai, hắn tiếp tục bước đi lên lầu trở về phòng của mình. Hạ Cảnh Thâm bên ngoài biểu hiện là vẻ tức giận, nhưng thật tâm bên trong ông chính là đang xót con trai gần chết.

"Nó mà uống rượu thế này mãi thì không ổn đâu. Chết luôn đấy chứ không phải đùa." Hạ Trì lắc đầu sầu não.

Lệ Thi nói: "Hay là… em với anh kêu người đi điều tra tung tích của Vĩnh Kiệt đi, sau đó bảo thằng bé trở về, Hạ Trì sẽ không bê tha như vậy nữa. Còn chuyện Hạ Trì có thể sẽ gây tổn hại cho Vĩnh Kiệt lần nữa, chỉ cần chúng ta kiểm soát gắt gao Hạ Trì, vậy thì Hạ Trì nó sẽ không thể làm hại thằng bé nữa. Nếu vậy thì một mũi tên trúng hai đích rồi. Anh thấy sao?"

"Không khả thi đâu. Tính cách thế nào Hạ Trì em biết mà, nếu Vĩnh Kiệt lại xuất hiện, Hạ Trì nó sẽ không dễ dàng mà ngồi yên đâu. Đúng là mệt mỏi thật mà, Hạ Trì ơi là Hạ Trì."

Lên đến phòng, Hạ Trì nằm vật vã ra giường, toàn thân uể oải ghê gớm. Đang định đi ngủ, hắn chợt nhớ ra loi thuốc mà Lạc Doanh đã đưa cho hắn.

Chắc là phải thử trước đã, chuyện ngủ tính sau đi. Hạ Trì nghĩ thầm.

Để xem mười triệu hắn bỏ ra có xứng đáng hay không?

Nếu như Lạc Doanh dám lừa hắn, hắn thề rằng ngày mai hắn không lật nhà của cậu ta thì hắn không phải là Hạ Trì.