Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 91: Em thật xinh đẹp




Kỳ thực, vào cái ngày đầu tiên Lý Khải gặp Lê Học, anh đã bị ấn tượng bởi ngoại hình mũm mĩm mọt sách nhưng không tầm thường của Lê Học. Tuy thân hình Lê Học không được ổn cho lắm, nhưng gương mặt của cậu lại rất tươi sáng và rạng rỡ, nét điển trai thư sinh cũng không vì số ký mà bị lu mờ.

Việc Lý Khải động viên Lê Học giảm cân ban đầu chỉ là muốn tốt cho Lê Học chứ không có mục đích gì khác. Nhưng sau một lần, Lê Học đột nhiên nhắn tin vào trang cá nhân của Lý Khải, Lý Khải chợt nhận ra chính mình đã tạo nên một động lực và một sự kỳ vọng lớn cho Lê Học.

Vì vậy, với bản tính tốt đẹp của Lý Khải, anh không thể làm ngơ. Thời gian sau đó, Lý Khải và Lê Học thường xuyên nhắn tin cho nhau, ban đầu chủ đề còn là chuyện ăn uống tập luyện, càng về sau lại càng đi xa hơn về cuộc sống hằng ngày.

Dần dà, Lý Khải bị sự mộc mạc và dễ thương của Lê Học thu hút. Chỉ mới là nói chuyện qua tin nhắn thôi mà Lý Khải đã không thể cưỡng lại được rồi, đến khi gặp nhau một lần nữa thì còn kích động đến mức độ nào nữa đây.

Lý Khải nói tiếp: "Bây giờ anh bận phải cúp máy rồi. Hẹn em lần sau nói chuyện tiếp nhé."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Khải cùng với đoàn phim đi làm vài ly ở một quán thịt nướng ở gần đó. Đến khi sắp tàn tiệc, Lý Khải vô tình nhìn ra cửa, anh liền thấy Lê Học.

Là em ấy?

Bởi vì Lý Khải và Lê Học chỉ mới gặp nhau có một lần,!à còn là đã hơn ba bốn tháng trôi qua kể từ khi anh đến hát ở trường Trấn Lâm, cộng thêm Lê Học đã ốm đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt hiện lên rõ nét, vừa trong sáng vừa quyến rũ. Lý Khải vừa nhìn thì đã choáng cả mắt.

Không dám nhận người quen vì không dám chắc có phải Lê Học hay không?

Lý Khải dùng ánh mắt và thính giác đuổi theo người kia.

Người được cho Lê Học sau khi bước vào cửa, liền đi đến hỏi một người nữ nhân viên: "Mẹ em có ở đây không?"

"Bên kia, mẹ em đang tính toán sổ sách doanh thu của cửa hàng." Nữ nhân viên chỉ đến chỗ ngồi sát góc tường.

Thấy mẹ mình, cậu gọi: "Mẹ, chừng nào mẹ xong việc, đi ăm khuya với con đi."

"Sao không gọi điện mà chạy đến tận đây vậy?"

"Con có chuyện vui, nên hơi kích động một chút."

"Chuyện vui? À, có phải là chuyện của thần tượng không? Lý Khải lại nhắn tin cho con chứ gì."

"Không những vậy đâu nha. Anh ấy còn gọi điện nói chuyện với con nữa đó. Hạnh phúc chết con rồi."

Lý Khải nghe đến đây thì cũng dám khẳng định, đây chính là Lê Học.

Mẹ Lê Học nói: "Thật á? Con có đang ảo tưởng không đấy?"

"Thật mà." Lê Học lấy điện thoại đưa ra bằng chứng.

"Con đúng là may mắn thật đấy. À phải rồi, chuyện của Vĩnh Kiệt sao rồi, thằng bé vẫn không liên lạc con hay Thế Sinh à?"

"Không mẹ à." Lê Học phút chốc trở nên sầu thảm, cậu chống tay lên gò má thở dài: "Đột nhiên cậu ấy biến mất và không nói lời nào. Không biết có chuyện gì nữa. Thế Sinh có gọi điện cho Trục Kha người yêu của Vĩnh Kiệt, Trục Kha nói Vĩnh Kiệt có việc bận nên về quê. Nhưng mà con vẫn thấy có gì đó sai sai ấy."

"Thế là thằng bé bỏ giữa chừng chỉ để về quê giải quyết công việc?"

"Vâng."

"Đúng là có gì đó sai sai thật."

Lý Khải từ đầu tới cuối đều tập trung vào Lê Học, mấy nhân viên của đoàn phim cũng tò mò nhìn theo. Một nhân viên makeup hỏi: "Cậu bé đó là người quen của anh sao? Nhìn gì mà nhìn dữ vậy?"

"Ừm, người quen."

"Vậy gọi cậu bé đến đây uống vài ly chung vui luôn đi."

"Thôi đi, không nên đâu. Cậu ấy là con của chủ quán, mẹ cậu ấy chắc là không cho cậu ấy uống rượu đâu."

Nói xong, Lý Khải tiếp tục quan sát Lê Học, do dự vài giây, liền lấy điện thoại nhắn cho đối tượng một tin nhắn: "Em ra con hẻm kế bên quán đi."

Lê Học nhìn dòng tin nhắn mà khó hiểu, nhưng sau cùng vẫn là làm theo. Thấy Lê Học đã rời khỏi, Lý Khải cũng xin phép mọi người đi ra ngoài hút thuốc.

Trong con hẻm bên cạnh cửa hàng thịt nướng, Lê Học đứng đó nhìn xung quanh, nhắn qua cho Lý Khải: "Rốt cuộc là thế nào vậy? Sao anh lại kêu em đi ra ngoài con hẻm? Mà làm sao anh biết được chỗ em ở có một con hẻm?"

Lý Khải lại nhắn: "Em quay ra sau lưng đi."

Lê Học nghiêng đầu ngờ ngợ, sau đó chậm rãi xoay người.

Xoay hết nửa vòng, hình dáng của Lý Khải hiện ra, Lê Học trợn mắt kinh ngạc đến vô cực.

"Anh, sao anh lại ở đây? Em… "

Lê Học còn chưa hoàn thiện câu từ thì Lý Khải đã tiến đến đẩy Lê Học áp sát lên tường. Ánh mắt của Lý Khải ngập ngụa men say nhưng lại không giấu được nét thâm tình như ý.

"Em thật sự là Lê Học sao? Thật xinh đẹp."

Lê Học đỏ mặt: "Anh say sao?"

Lý Khải quả thật uống rất nhiều, tuy nồng độ cồn không đủ để khiến Lý Khải đánh mất lý trí, nhưng nó lại là chất xúc tác cho sự mãnh liệt trong Lý Khải trỗi dậy.

Lý Khải sờ lên gò má của Lê Học: "Anh hôn em được không?"

Lê Học nuốt nước bọt, trái tim đập nhanh như sóng vỗ, mặt mũi càng lúc càng nóng và đỏ lên.

Vì không nghe Lê Học trả lời, Lý Khải càng thêm bạo dạn mà tiến sát lại gần.

Hai khuôn mặt rút ngắn khoảng cách, hơi thở ấm áp dán lên mặt nhau, Lê Học cũng không né tránh, vì vậy, Lý Khải lập tức hôn cậu.

Nụ hôn này ban đầu chỉ là đơn thuận chạm nhẹ, nhưng sau đó dường như vì Lý Khải không thấy đủ thỏa mãn nên liền hôn mạnh bạo hơn.

Lý Khải há miệng, mút mạnh môi dưới của Lê Học. Lê Học bị sốc nặng, vì đây là lần đầu tiên cậu hôn một ai đó, mà cách hôn này lại còn khá kịch tính.

Sau khi đã khiến đôi môi của Lê Học đỏ lên, Lý Khải tếu tục đưa lưỡi vào tấn công vào khoang miệng của Lê Học. Lê Học lần nữa bị sốc, đưa tay lên cổ Lý Khải lập tức đẩy ra.

Lý Khải lúc nãy đã uống rất nhiều rượu nhưng lại không thể say, vậy mà chỉ vì một nụ hôn ngắn ngủi với Lê Học lại có thể khiến hắn quên đi lý trí.

Lý Khải mơ màng ôm lấy eo của Lê Học kéo vào, hai có thể dính chặt lấy nhau, Lý Khải nhất quyết không buông tha cho đôi môi của Lê Học. . Truyện Lịch Sử

Lê Học bị nụ hôn thứ hai này làm cho khó lấy oxy, cậu nỗ lực lên tiếng: "Anh, đừng mà. Mẹ em thấy bây giờ. Mình đến chỗ khác đi."

Nghe vậy, Lý Khải ngừng hôn, bèn chuyền sang nói thầm vào tai Lê Học: "Nếu đến chỗ khác, anh không chắc mình có thể dừng lại ở việc hôn nhau thôi đâu."

Dáng vẻ của Lê Học ở hiện tại chính là hình mẫu lý tưởng của Lý Khải, lúc nãy sau khi xác nhận người này chính là Lê Học, Lý Khải cơ hồ đã say mê đến quên mất lối về.