Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 62: Vẫn còn để tâm




Chuông trường reo lên, âm thanh báo hiệu giờ giải lao đã kết thúc. Bách Thời tạm biệt Thế Sinh và Lê Học rồi rời khỏi căn tin đi về lớp. Trong lớp, Bách Thời thử nhìn lướt qua vị trí ngồi của Hạ Trì, không có ai ngồi ở đó, nhưng balo vẫn còn ở đây, vậy có nghĩa là hắn lại trốn lên sân thượng để trốn tiết nữa rồi.

Tiết tiếp theo là tiết anh văn, là một trong những tiết học khổ sở và ngột ngạt nhất của lớp Bách Thời, vì người thầy dạy môn học này cực kỳ đáng sợ, ngay cả người học tốt như cậu cũng phải ngán, tự nhiên muốn trốn tiết như Hạ Trì quá.

"Kẻ hủy diệt thời gian đến rồi." Một nam sinh chạy từ bên ngoài vào với vẻ mặt hớt hải rồi thông báo cho cả lớp.

Sở dĩ những học sinh gọi người thầy giáo này là "kẻ hủy diệt thời gian" là vì thầy ấy dạy học rất "đam mê", dù là sáng hay tối, thầy ấy cũng đều mang lại cảm giác "yên bình" cho tất cả mọi người.

Bình thường, trình độ giảng bài của các thầy cô khác chính là thuộc hàng ru ngủ thượng đẳng, nhưng mỗi lần đến tiết của kẻ hủy diệt thời gian thì lại là một trình độ mới.

Khi vào tiết học của kẻ hủy diệt thời gian, cơn buồn ngủ của các học sinh sẽ tự động chạy trốn hết, bởi vì khi đối diện với thầy ấy, lỗ tai của mọi người trăm phần trăm sẽ không thể yên ổn được, vì tất cả sẽ bị nghe chửi cho đến hết tiết học, nghe bị chửi đếm mức ngán ngẩm và buồn ngủ, nhưng bên tai vẫn là tiếng chửi ấy văng vẳng không ngưng.

"Học sinh nghiêm." Thấy thầy giáo đi đến cửa, Bách Thời lập tức hô lên, tất cả học sinh nghe theo đứng dậy.

Người thầy này tên là Trương Đinh, là thầy giáo mới của lớp, vì thầy giáo cũ không biết có chuyện gì mà đã xin nghỉ việc từ hai tuần trước rồi.

Kể từ ngày Trương Đinh đứng lớp, Bách Thời và các học sinh ngoan ngoãn hơn hẳn, vì không ai dám hó hé gì, mắc công lại bị nghe chửi xuyên màn đêm, có nhiều khi Trương Đinh còn tìm đến số điện thoại của học sinh để chửi tiếp.

Tuy là thầy giáo, Trương Đinh sẽ không chửi thề, nhưng những lời nói ra chắc chắn sẽ khó nghe và rất thấm.

Trương Đinh mặt lạnh nhìn lớp: "Lớp trưởng, Hạ Trì đâu?"

Bách Thời ngây ngốc không biết trả lời thế nào, nếu như cậu nói không biết, Trương Đinh chắc chắn sẽ mắng cậu kiểu "làm lớp trưởng mà không quán xuyến được lớp học" này kia, còn nếu cậu nói Hạ Trì trốn học, Trương Đinh cũng sẽ có lý lẽ để mắng cậu mà thôi, và chắc chắn cũng sẽ mắng thêm Hạ Trì nữa.

Vậy thì cả lớp sẽ phải nghe chửi chung rất lâu luôn đấy.

Thấy Bách Thời lâu lắc, Trương Đinh quát: "Em xem thường tôi hay sao hả? Sao tôi hỏi em mà em không trả lời?"

Bách Thời giật mình: "Dạ không có." Lắc đầu lia lịa.

"Vậy Hạ Trì đâu?" Trương Đinh vẫn dùng tông giọng cao ngất.

"Dạ, cậu ấy đi vệ sinh." Bách Thời tìm cớ khác.

Trương Đinh hừ lạnh một tiếng, âm giọng hạ một chút, nhưng nét mặt vẫn rất còn bực bội: "Giờ giải lao thì không chịu đi đâu, đợi vào tiết học rồi mới đi là thế nào? Muốn thử lòng kiên nhẫn của tôi à? Cái lớp này thật hết nói nổi mà. Ngồi xuống hết đi."

Bách Thời thở phào vì Trương Đinh không mắng mỏ quá nhiều, nhưng mà, còn Hạ Trì thì làm sao đây? Nếu đợi lâu quá mà hắn không vào, Trương Đinh chắc chắn lại có cơ hội để tập thể dục cho cái môi cái miệng nữa rồi.

Bách Thời ngồi đó phân vân, không biết có nên gọi cho Hạ Trì bảo hắn trở về lớp hay không? Nhưng mà nếu cậu gọi, chưa chắc gì hắn ta đã nghe theo.

Giữa hắn và cậu đâu còn như những ngày trước nữa.

Đang lúc đắn đó, Hạ Trì đã mở cửa bước vào

Trương Đinh thấy liền nói: "Đại lưu manh, cuối cùng cũng vào lớp rồi đấy hả?"

Hạ Trì lạnh nhạt, liếc Trương Đinh một cái, sau đó đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Trương Đinh nổi nóng: "Em liếc ai vậy hả? Có tin tôi cho em 0 điểm vào sổ không?"

Hạ Trì làm ra vẻ vô vị: "Nếu thầy thích, cứ tự nhiên, cho em 3 4 con không cũng được. Nếu em ở lại lớp, cái trường này chắc hẳn sẽ khốn khổ lắm thầy ha."

Trương Đinh đương nhiên biết chuyện các thầy cô khác ở trong trường, kể cả thầy hiệu trưởng đều muốn Hạ Trì mau chóng tốt nghiệp để trả lại cho Trấn Lâm một môi trường trong lành và yên ắng, nhưng vì thái độ hóng hách coi trời bằng vung của Hạ Trì, Trương Đinh không giận không được.

"Em không cần ngồi đó học nữa, ra ngoài đứng."

"Không thích đứng, cho em xin kéo cái ghế ra đó ngồi nhé."

Trương Đinh tuy miệng lưỡi giỏi chửi, nhưng mỗi lần đụng độ với sự ngang bướng của Hạ Trì thì coi như là thua toàn tập. Hạ Trì cười gợi đòn, lập tức lấy ghế kéo ra trước cửa rồi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra chơi game.

"Vĩnh Kiệt." Trương Đinh đột ngột gọi.

Bách Thời hỏi: "Sao thầy?"

"Em ra đó chịu phạt luôn đi."

"Hả? Sao lại là em?"

"Gần đây em với tên đại lưu manh đó thân thiết lắm không phải sao? Là đôi bạn cùng tiếng mà, vậy nên, ra ngoài luôn đi."

Bách Thời biết, Trương Đinh chính là giận cá chém thớt.

Dù cậu oan ức, nhưng nội tâm lại có chút vui, vì nếu ra ngoài, cậu sẽ không phải chịu áp lực vì bị nghe chửi nữa rồi, còn vấn đề bài học, cậu có thể hỏi bạn bè rồi về nhà tự ôn cũng được mà.

Bách Thời ra khỏi lớp, đứng ngay bên cạnh Hạ Trì, ở giữa hai người là cánh cửa.

Hạ Trì quay sang, ngẩng cao đầu nhìn Bách Thời, Bách Thời cũng nghiêng qua, cuối đầu liếc nhìn hắn. Nhìn một hồi, hai bên vẫn không nói tiếng nào, sau đó mạnh ai làm việc đó.

Một tiết anh văn trôi qua, Bách Thời mỏi chân muốn chết. Hạ Trì bên cạnh nhìn thấy, cười lạnh.

"Cậu cười cái gì?" Bách Thời hỏi.

"Miệng của tôi, tôi muốn cười hay làm gì thì cũng phải báo cáo với cậu à?"

Bách Thời không nói nữa, cúi xuống đấm đấm bóp bóp hai chân.

Hạ Trì đột nhiên đứng dậy rời đi. Bách Thời lại thuận miệng hỏi: "Đi đâu?"

"Bây giờ đến việc tôi đi xả bình mà cũng phải nói cho cậu luôn sao?"

Nói xong, hắn bỏ đi. Bách Thời lợi dụng cơ hội, ngồi xuống ghế của Hạ Trì.

Ôi trời ơi, nó đã quá đi mất!

Hạ Trì phía xa, từ góc khuất nhìn ra, thấy Bách Thời ngồi xuống thì liền mỉm cười nhẹ. Hắn chính là muốn Bách Thời ngồi đó cho đỡ mỏi chân, nhưng nếu hắn ngồi đó thì cậu sẽ không dám ngồi, vì vậy mới giả bộ nói là đi vệ sinh.

Biến mất tận mười lăm phút, cuối cùng Hạ Trì cũng trở lại, Bách Thời thấy vậy vội đứng lên, Hạ Trì tỏ ra lãnh cảm: "Ngồi đi."

"Không cần."

"Muốn ngồi hay muốn nằm? Có tin tôi đè cậu ngay tại đây không?"

Bách Thời dở khóc dở cười, mặt không cam tâm ngồi xuống. Hạ Trì đứng bên cạnh, hỏi: "Lúc sáng tôi làm cậu té, có đau không?"

"Không đau."

"Dối trá."

Bách Thời buồn bực: "Nếu đã biết tôi đau thì còn hỏi tôi làm gì nữa? Cậu nói đúng rồi đó, có biết tôi đau lắm không hả?"

Hạ Trì khoanh tay, cười cười: "Đáng đời, hả dạ tôi lắm."