Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 56: Hóa giải




Rốt cuộc thì kỳ thi học kỳ một cũng kết thúc, vào cái ngày công bố điểm, một sự kiện đặc biệt cũng được công bố theo. Đó là vào ngày Hạ Trì và Bách Thời làm càn trong sân bóng rổ, có một học sinh nào đã nhìn thấy, sau đó âm thầm quay clip và tung lên trang mạng của trường.

Người đã quay clip tính ta cũng còn có tình người, người này chỉ đơn thuần quay ở phần trên cơ thể của hai nhân vật chính chứ không phô bày hết tất cả tư thế bộ dáng khi làm tình của hai người. Với cả đoạn clip chỉ quay mười phút đầu, không hề quay trọn vẹn cả quá trình.

Hạ Trì sau khi biết đoạn phim của mình bị tung lên mạng, hắn lập tức nổi điên, muốn tìm ai đó để xoa dịu cảm xúc bằng nắm đấm, còn Bách Thời, cậu vẫn điềm tĩnh không có chút cảm xúc nào, vì cậu đã trải qua cảm giác này rồi.

Hơn nữa, thông qua sự cố này, cậu cũng muốn biết tình của Hạ Trì đối với mình như thế nào, và cũng muốn biết hắn giải quyết và đối mặt với nó ra sao. Có phải hay không hắn sẽ xa lánh cậu? Hay là hắn sẽ lại quay về trạng thái cũ đúng với bản chất của hắn, sau đó giận cá chém thớt muốn "giết chết" cậu một lần nữa.

Kết quả, chỉ hai ngày sau, Hạ Trì đã tìm ra kẻ tung clip, hắn thực đánh tên đó đến nhập viện, sau đó Hạ Cảnh Thâm lại dùng tiền bồi thường thiệt hại cho gia đình người đó.

Lúc Hạ Cảnh Thâm hỏi hắn tại sao lại đánh người nữa rồi, lúc ấy hắn chỉ trả lời là "tâm trạng không tốt, liền muốn đánh người". Còn đối với Bách Thời, Hạ Trì không hề lánh mặt, cách đối xử của hắn với cậu vẫn bình thường, mà khác ở chỗ, hắn không còn khắc chế và giấu giếm như trước nữa.

Vì hiện tại cả trường ai cũng biết hắn và Bách Thời có mối quan hệ đặc biệt, vì vậy hắn không còn kiêng cử gì nữa. Biết thì tốt thôi, như vậy hắn sẽ đường đường chính chính càn rỡ với Bách Thời một cách lộ liễu và công khai.

Bách Thời khá ngạc nhiên với cách của Hạ Trì tiếp nhận đối diện với biến cố lần này. Tuy sĩ diện của hắn khá cao, chưa từng một lần thừa nhận bản thân thích con trai, nhưng lần này không còn thế nữa, hắn bất cần, mặc kệ mọi người nghĩ hắn là đồng tính luyến ái, hắn không quan tâm.

Nói không quan tâm cũng không phải, chỉ là hắn dễ dàng bỏ ngoài tai những ánh mắt bàn tán chỉ trỏ, rồi cho đến một hôm, có một nam sinh vô tình nói thẳng ra lời kỳ thị hắn và vô tình để hắn nghe được, lúc đó hắn mới cho tên đó một trận.

Tóm lại, chỉ cần Hạ Trì không nghe thấy lời nói cay độc của mọi người, hắn sẽ bỏ qua, nhưng nếu hắn ngư được, dứt khoát kẻ đó khó lòng mà yên thân.

Hôm nay là sinh nhật của Lệ Thi, ở nhà Hạ Trì liền tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, các khách mời đều là bạn bè và đối tác làm ăn của bà, chỉ có duy nhất Bách Thời người trẻ tuổi nhất được mời tới.

Bữa tiệc được đãi ngay trong sân nhà của gia đình họ Hạ, những ánh đèn lấp lánh được lấp đặt xung quanh, bên cạnh còn có hồ bơi, gió thổi mát mẻ đến xao xuyến lòng người, ngay từ khi bước vào, Bách Thời đã thấy không khí này thật tuyệt.

Từ nhỏ, cậu đã từng cùng với mẹ và dì Từ chứng kiến bữa tiệc này nhiều lần, nhưng lúc ấy, cậu chỉ có thể đứng ở bên trong phụ giúp mẹ và dì Từ mà thôi, chưa một lần nào trở thành khách của bữa tiệc.

Cuối cùng thì ngày hôm nay cậu cũng đã trở thành một trong những vị khách của bữa tiệc sang trọng này rồi, cảm giác thật kỳ diệu.

Hạ Trì mang tới cho Bách Thời một ly rượu: " Nghĩ gì mà trầm tư vậy?"

Bách Thời nhận lấy: "Chỉ là tôi thích không khí ở đây, không quá náo nhiệt, cũng không quá êm đềm."

Hạ Trì cười lắc đầu: "Cậu còn trẻ như vậy mà lại có sơ thích giống người già rồi. Không khí này thường thì chỉ được lòng mấy bà cô ông chú bằng tuổi ba mẹ tôi thôi."

"Cậu nói gì thì tùy, tôi vốn thích những thứ nhẹ nhàng như vậy?"

"Vốn thích những thứ nhẹ nhàng, vậy tại sao lại thích tôi?" Hạ Trì nửa đùa nửa thật: "Cậu biết tôi là người sỗ sàng và ghê gớm thế nào mà, lý do gì lại để ý đến tôi? Chẳng lẽ do tôi đẹp trai, nên cậu bất chấp."

Bằng một thói cao ngạo đáng nể của Hạ Trì, hắn dễ dàng nói ra những lời tự luyến như thế khiến Bách Thời lắc đầu bó tay: "Cậu nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi. Là do cậu đẹp trai nên tôi mới thích." Thực chất là không phải vậy, cậu biết Hạ Trì từ nhỏ, và cậu dám khẳng định rằng hồi thuở bé Hạ Trì rất xấu, nhưng lúc đó cậu đã thích hắn rồi, cho đến tận đến năm lớp mười, nhan sắc của hắn mới đột nhiên thay đổi đến ngỡ ngàng, đến cậu cũng bị sốc.

Lúc này, Trục Kha đi tới, mỉm cười hòa nhã với Hạ Trì và Bách Thời. Hạ Trì chau mày: "Sao cậu lại ở đây?"

"Mẹ cậu mời tôi. Trước đây luôn như vậy, cậu quên rồi sao?"

Hạ Trì rõ ràng đã bảo Lệ Thi năm nay đừng mời Trục Kha và lấy lý do là cả hai đang cạch mặt vì một số chuyện, ấy vậy mà Lệ Thi mẹ hắn vẫn mời.

Chắc là Lệ Thi muốn quan hệ bạn bè mau chóng được hồi phục nên mới từ chối lời đề nghị của hắn đây mà.

Trục Kha quay sang Bách Thời, nhìn cậu từ đến chân: "Hôm nay nhìn cậu lạ lắm đấy."

Bách Thời giơ tay nhìn: "Lạ chỗ nào? Ý cậu là sao?"

"Là trông cậu đẹp đấy." Hạ Trì chen ngang nói thay ý nghĩ của Trục Kha.

Trục Kha gật gù: "Phải, ý tôi là trông cậu hôm nay rất đẹp. Lần đầu thấy cậu mặc suit."

"Là tôi chọn cho cậu ấy đấy." Hạ Trì lại chen vào.

Trục Kha lại gật gù, đáy mắt có chút chua xót: "Hai người dạo này thân thiết lắm rồi nhỉ, làm tôi thấy ghen tỵ." Nói xong, Trục Kha cụng ly rượu với Bách Thời: "Uống với tôi."

Bách Thời không cự tuyệt, uống với y. Uống xong, Trục Kha lại nói: "Chuyện hôm đó, tôi xin lỗi."

Bách Thời biết Trục Kha đang đề cập đến chuyện gì, là chuyện lần đó Trục Kha giả bệnh để lừa cậu đến nhà: "Không sao, tôi quên rồi."

"Thật may quá." Trục Kha nhẹ nhõm hẳn.

Ngược lại, nét mặt Hạ Trì lại như ai lấy mất sổ gạo. Ngay lúc này, Lệ Thi gọi: "Hạ Trì, lại đây chút đi con."

Hạ Trì gần đây đa số là rất biết nghe lời, dĩ nhiên là hắn không cam tâm, chỉ vì muốn Bách Thời nhìn nhận hắn bằng một con mắt khác nên hắn mới tỏ ra ngoan ngoãn như vậy, chứ kỳ thực, làm con ngoan, hắn cứ cảm thấy ớn lạnh thế nào ấy.

Không phải hắn bất hiếu không muốn lễ độ với ba mẹ, mà là bản tính hắn không thích tỏ ra mình bé nhỏ trong vòng tay cha mẹ mà thôi, cho nên đôi khi lời nói và thái độ của hắn không đúng đắn với họ, nhưng cũng chưa bao giờ hắn khẳng định mình không thương họ.

"Tôi đi chút." Hạ Trì nói với Bách Thời: "Khi nào muốn về thì gọi cho tôi." Trước khi đi, hắn nhìn Trục Kha híp mắt: "Cậu đừng có mà dụ dỗ người của tôi đấy. Nhớ những gì đã hứa đúng không?"

Cả hai từng hứa, nếu trái tim Bách Thời đã một mực hướng về ai, thì người kia buộc phải rút lui, không được theo đuổi và lôi kéo Bách Thời nữa.

Trục Kha phiền toái: "Biết rồi biết rồi, khổ lắm nói mãi."