Vào ngày Hạ Trì phải nhận lấy bản án, tất cả mọi người quen biết hắn đều càm thấy xót xa, bởi vì tất cả đều đã được biết câu chuyện ẩn sau bức tường tội phạm của hắn.
Trong những năm gần đây Hạ Trì đã thay đổi rất nhiều hầu như tất cả mọi người đều thấy, tưởng đâu tương lai sắp tới của hắn sẽ rất sáng lạn, ai ngờ đâu, những câu chuyện của quá khứ một lần nữa lôi kéo hắn trở về bản năng cũ, lại một lần nữa, hắn làm khổ gia đình.
Trong buổi phiên tòa xét xử, đúng như lời hứa với Hạ Trì, Bách Thời và Trục Kha dắt theo Bách Thần đến. Suốt quá trình xét xử, Hạ Trì một mực nghiêng đầu nhìn Bách Thần đang được Bách Thời ôm trong tay, còn toàn bộ những gì đang diễn ra xung quanh, trong mắt hắn đều trở nên lu mờ mờ nhạt.
Kết thúc phiên tòa, dưới tội danh cố sát giết ngửi nhưng lại tự nguyên đầu thú, Hạ Trì bị kết án bảy năm tù. Lúc nhận án, nét mặt Hạ Trì vẫn như cũ, vừa bình thản vừa an yên, không hề giống như sắp bị rơi vào một nói tù tội tăm tối chút nào.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phiên tòa, Hạ Trì chủ động đi đến chỗ ngồi của Bách Thời và Bách Thần dưới sự kìm kẹp chặt chẽ của các cảnh sát ở xung quanh.
Hạ Trì ngồi thấp xuống nói với Bách Thần, gương mặt hắn hơi nhợt nhạt mỉm cười nhẹ: "Chúng ta sắp không được chơi đá bóng với nhau nữa rồi, Thần Thần có buồn không? Chứ chú là buồn cực kỳ luôn."
Thần Thần trong sáng nói: "Chú phải ở cùng với mấy chú này sao ạ? Sao chú không ở cùng với Thần Thần mà lại ở cùng với mấy chú vậy?"
"Chú có công việc."
"Vậy mai mốt chú không ở đây nữa thì chú có đến chơi với Thần Thần nữa không?"
"Tất nhiên rồi. Chú sẽ rất nhớ nếu không được gặp Thần Thần."
"Vậy chú mau mau đến nha, Thần Thần muốn có ba người cha, Thần Thần giàu có."
Hạ Trì rưng rưng nước mắt mỉm cười, xoa đầu Thần Thần, sau đó ôm lấy thằng bé. Bách Thần cũng ôm lại Hạ Trì.
Hạ Trì cảm thấy Bách Thần rất kỳ diệu, tuy hắn là đứa bé này không có máu mủ ruột ra gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy Bách Thần, được chơi đùa với Bách Thần, được cưng nựng thằng bé, Hạ Trì hắn đều có cảm giác rất khắng khít và hạnh phúc.
Ôm Bách Thần xong, Hạ Trì lại nói với Bách Thời: "Ở ngoài giữ gìn sức khỏe nhé, cả cậu nữa, Trục Kha, không được làm Bách Thời buồn và khóc đau biết chưa. Nếu không, sau này khi tôi ra tù, chúng ta lại có một cuộc chiến nữa mất.
Trục Kha chín chắn vỗ vai Hạ Trì: "Yên tâm đi, cậu biết tri kỷ của cậu là người đỉnh cao nuông chiều người yêu như thế nào mà."
"Cậu đang chọc tức tôi đấy à? Muốn tôi ghen tị sao?" Hạ Trì dở khóc dở cười.
"Ừ đấy." Trục Kha nửa đùa nửa thật: "Cải tạo cho tốt đi, sau này tôi giới thiệu cho cậu vài người, rồi cậu cũng sẽ hạnh phúc giống tôi thôi mà."
Ngày đầu tiên ở nơi ngục tù, Hạ Trì không quá khó khăn khi thích nghi. Việc ma cũ ăn hiếp ma mới ở nơi này là chuyện thường tình, Hạ Trì đã lường trước cho nên không bị bỡ ngỡ.
Mà người bỡ ngỡ chính là những tên ma cũ kia. Hạ Trì là người không dễ chọc vào, tuy khả năng đánh nhau không bằng dân anh chị thứ thiệt nhưng về độ thân thiết với dân anh chị thì có đầy.
Hạ Trì vừa mới vào nhà giam tập thể và sắp sửa bị bọn người cũ kiếm chuyện thì đã có người ra tay giúp hắn. Người giúp hắn là hai tên cựu lính đánh thuê bị đi tù cách đây ba tháng vì tội rửa tiền xuyên quốc gia. Cả hai người họ đều đã là anh em của Hạ Trì từ cái thời hắn còn vênh váo coi trời bằng vung.
Ba tên cựu lính đánh thuê này ngay từ đầu đã không ai dám động đến vì cả ba rất kinh khủng, bình thường im im không gây họa như những người còn lại, vậy mà hôm nay nhóm bọn chúng lại đứng lên để bảo vệ Hạ Trì.
Vì thế, chẳng còn ai dám đụng đến Hạ Trì nữa.
Tối đó, Hạ Trì nằm lăn qua lăn lại không ngủ được. Trương Nghệ nằm bên cạnh bị Hạ Trì chạm trúng liên miên nên cũng khó chợp mắt: "Chỗ lạ không quen à?"
Hạ Trì thở dài ừm một tiếng.
Trương Nghệ thấy vậy cũng thức cùng Hạ Trì luôn: "Lúc chiều chưa hỏi, bị gì mà vào đây?"
"Tôi giết người."
Trương Nghệ cười cảm thán nể phục: "Đỉnh đó."
Hạ Trì cười khổ vì nghe lời khen nghịch lý của Trương Nghệ. Trương Nghệ hỏi tiếp: "Lúc ở ngoài có gặp Hạc Lân thường xuyên không?"
"Có. Việc tôi vào tù, cậu ta cũng có chút liên quan. Tôi nhờ Hạc Lân tìm kiếm người, sau khi tìm được người rồi, tôi mới có hội ra tay đấy."
"Này, sao không nhờ Hạc Lân giúp, với quyền lực của gia đình của cậu ta không phải giải quyết chuyện này cho cậu rất dễ dàng sao?"
"Hạc Lân muốn giúp, nhưng tôi từ chối."
"Cậu bị ngốc à? Ở trong đâu thì súng sướng cái gì mà không chịu ra?"
"Ở đây vài năm, ít ra tâm tôi của tôi sẽ tịnh lại đôi chút. Có lẽ những việc tôi muốn quên, cũng sẽ dễ dàng quên được."
Thời gian thấm thoát mới đó mà đã bốn năm. Trong suốt bốn năm qua Bách Thời, Bách Thần và Trục Kha rất thường đến thăm và trò chuyện cùng Hạ Trì.
Hạ Trì đã có thể cười nhiều hơn, bao nhiêu nỗi niềm và tâm tư cũng với đi bớt. Đến năm thứ năm, trái tim và nội tâm của hắn cũng đã bình yên hơn.
Mỗi lần thấy gia đình ba người của Bách Thời, Trục Kha và Bách Thần đến với một trạng thái vui vẻ hạnh phúc, Hạ Trì đã không còn thấy ghen tỵ nữa, ngược lại, hắn cũng thấy hạnh phúc lây luôn.
Bốn năm trong tù, tuy Hạ Trì vẫn không thể ngừng yêu Bách Thời, nhưng hắn đã không còn ý niệm muốn một ngày nào đó Bách Thời sẽ là của mình nữa. Hắn tôn trọng với mọi quyết định và cảm xúc của Bách Thời.
Nhìn thấy Bách Thời tươi vui, đó là điều duy nhất khiến hắn mãn nguyện và an tâm. Tuy nhiên, hắn vẫn luôn muốn tranh giành tiện nghi với Trục Kha từ… Bách Thần.
Bách Thần hiện tại đã bảy tuổi rồi, nhưng vẻ đáng yêu vẫn không thay đổi, vẫn yêu thích Hạ Trì như cũ. Mỗi lần đến thăm Hạ Trì, thằng bé đều rất phấn khởi, phấn khởi đến mức cứ muốn nói chuyện mãi với Hạ Trì mà quên luôn Bách Thời và Trục Kha ở cạnh.
Trục Kha thở dài, đùa giỡn nói: "Tôi thấy cậu nên ở trong này lâu lâu đi bạn hiền. Cậu mà ra ngoài chắc tôi mất con luôn quá. Nhìn đi, cứ cái kiểu này, nó sẽ quên mất ba ruột của nó là tôi luôn quá."
Một năm nữa lại trôi qua. Chỉ còn hai năm ngắn ngủi nữa thôi Hạ Trì sẽ được trả tự do.
Nhưng không ngờ, vào một sáng, Hạ Trì đột nhiên được thông báo rằng hắn sẽ chỉ ở đây thêm một tuần nữa là có thể ra ngoài. Vài ngày sau Hạc Lân đến thăm hắn thì hắn mới biết Hạc Lân đã nhờ cha của cậu giúp đỡ hắn.
Lần này thì Hạ Trì không từ chối nữa, vì hắn thực sự là muốn ra lắm rồi. Một tuần sau đó, Hạ Trì đã thực sự rời khỏi cảnh ngục tù.
Hạc Lân đưa một dàn xe toàn là dân mafia đến để đón Hạ Trì. Hạ Trì nhìn thấy cảnh này mà thầm đỡ trán, nói với Hạc Lân: "Bộ cậu định đưa tôi đi đánh nhau hay sao vậy? Làm hơi lố rồi."
"Cậu thông cảm đi, tôi sắp sửa lên chức lão đại, phải ra oai tí."
"Ba cậu về hưu à?"
"Không, ông ấy chuẩn bị mở thêm một số khu kinh doanh nữa, khu mới này sẽ do tôi nắm trùm."
"Chúc mừng nhé."
"Cậu muốn vào làm không? Tôi chừa cho cậu một chỗ."
"Thôi thôi, tôi muốn làm ăn như người thường. Không làm mafia đâu, cậu biết tôi rất dễ bị ảnh hưởng với những thứ xấu mà. Tôi mà dính vào rồi là không kiểm soát được đâu."
"Ý cậu là chơi với xã hội đen như tôi thì cậu sẽ xấu như tôi à? Cái tên này, tôi giúp cậu mãn hạn tù sớm mà dám nói thế á?"
"Cái đó là cậu tự nghĩ chứ tôi có nói đâu." Hạ Trì nhún vai.
"Chắc tôi nhét cậu vào trong tù tiếp quá." Hạc Lân buồn bực.
Hạ Trì cười trêu chọc: "Muộn rồi ạ."
Hạc Lân đưa Hạ Trì về nhà, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi vốn không biết Hạ Trì được về sớm nên không đề phòng, ngay khi Hạ Trì vừa bước vào Lệ Thi đã nhào tới ôm hắn chặt cứng khóc nức nở nói nhớ con trai.
Hạ Cảnh Thâm ở bên cạnh cũng kiềm chế để không khóc nhưng trong lòng lại rất vui. Dì Từ đã già đi rất nhiều, hắn cũng ôm lấy dì Từ.
Sau khi tâm tình với gia đình, Hạ Trì chạy đến nhà Bách Thời. Vừa đi ra khỏi thang máy, hắn đã nhìn thấy Bách Thời, Trục Kha và Bách Thần đang đi về hướng này.
Bách Thần nhìn thấy Hạ Trì thì nhảy dựng lên, chạy ào đến, Hạ Trì dang tay ôm Bách Thần, sau đó nói: "Papi về chơi với Thần Thần."
Hạ Trì cười thỏa mãn: "Papi?"
"Cách gọi ba của con. Từ nay, papi sẽ ba của con."
Hạ Trì ngước đầu nhìn Bách Thời và Trục Kha đằng xa, cả ba người đều không còn gì nặng lòng cả. Tất cả đau thương đều đã được bỏ lại ở phía sau.
Hiện tại, tất cả sẽ được diễn ra chỉ với những thứ gọi là hạnh phúc.
Hạ Trì bế Bách Thần lên, tiến đến chỗ của Bách Thời và Trục Kha, hỏi: "Hai người định đi đâu?"
"Bách Thần đòi đi chơi công viên. Cậu đi luôn đi." Trục Kha nói.
"Đương nhiên rồi."
Nói xong, cả bốn người ba lớn một nhỏ đi dọc dãy hành lang đầy ánh sáng chan hòa, vừa nói chuyện vừa cười đùa. Đây chính là sự mở đầu cho cuộc cuộc sống ngập tràn màu nắng của bốn con người này.
Ba tháng sau, Hạ Trì đang ngồi trong phòng tổng giám đốc làm việc thì có người gõ cửa. Tuy từng là người đi tù, nhưng may mắn là gia đình hắn lại có điều kiện và công ty riêng, nhờ vậy mà có thể một bước lên làm boss chỉ trong ba tháng trau dồi.
"Vào đi." Hạ Trì vẫn cúi đầu làm việc.
"Tôi đến nhận lại điện thoại."
Hạ Trì vừa có thể làm việc vừa có thể trao đổi với khách rất chuyên nghiệp: "À, cậu là người đánh rơi điện thoại ở trung tâm thương mại phải không? Chờ chút nhé."
Hạ Trì bấm máy vi tính vài cái, sau đó lấy từ trong học tủ ra, ngẩng đầu lên nói: "Của cậu... "
Hạ Trì nhìn thấy người trước mắt thì bất ngờ: "Andy!"
"Lâu rồi không gặp." Andy cũng đối đáp lại.
Hạ Trì thất thần giây lát, sau đó đi đến trả điện thoại cho Andy. Andy cầm lấy, nhưng Hạ Trì chưa chiu buông ra.
"Sao vậy?" Andy khó hiểu.
"Cậu phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nhìn cậu của bây giờ, thật sự rất... xinh đẹp."
Andy hơi ngượng: "Không có, tôi đâu có giàu đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ."
"Tôi sắp xong việc rồi, cậu có thể ngồi chờ tôi một lát, sau đó cùng nhau đi ăn tối không?"
Andy hỏi do dự, nhưng sau đó lại gật đầu đồng ý.
"Được."
...HOÀN TRUYỆN....