Học Thêm - Tát Bát Nháo Đằng

Chương 35




Lần hoan ái điên cuồng này kết thúc trong phòng tắm.

Làn nước bốc hơi, sau khi người đàn ông đã thỏa mãn dục vọng thì ôn nhu giúp cô rửa sạch.

Cô gái nhỏ kiệt sức, mềm mại như tảo biển quấn chặt lấy anh. Lấy hết toàn bộ sức lực muốn bỏ trốn, cầm lòng không được mà quấn chặt lấy anh.

Vừa tắm được một nửa thì điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông, gương mặt người đàn ông lộ ra biểu cảm nhàn nhạt. Một bàn tay xoa bọt biển lên mông cô gái, tay còn lại ấn nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói chuyện, được chừng hai ba câu gì đấy thì anh liếc nhìn về phía cô, cô gái nhỏ u ư a a đưa mông sát về phía anh.

Cô quỳ xuống ghé sát người vào bồn tắm, sống lưng cong thành hình vòng cung xinh đẹp. Cặp ngực bị chà đạp mà run lên không ngừng.

Tiết Kiệu dừng động tác lại, ấn nút bật loa. Anh kề điện thoại vào tai, khủy tay chống đầu gối. Lâu lâu sẽ đáp lại vài câu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đến xem thử."

Gương mặt cô gái nhỏ mờ mịt, ngón tay người đàn ông vuốt ve môi cô. Nơi đó bị mút hôn nên hơi hơi sưng đỏ, khiến cho gương mặt thanh tú của cô hiện lên chút yêu mị.

Cô hơi há miệng, thuận theo người đàn ông để anh đưa ngón tay vào. Đầu lưỡi cẩn thận liếm láp lòng bàn tay, phát ra tiếng nước nhàn nhạt. Sống lưng khe khẽ phập phồng, bộ ngực run lên trong không khí, đôi mắt trong suốt lấp lánh.

Người đàn ông vươn tay bế cô ra khỏi mặt nước, cả cơ thể cô toàn là nước, đôi chân tự nhiên quấn chặt eo anh. Hai vú liên tục cọ cọ trước ngực anh, đầu v* bị kẹp có chút thay đổi hình dáng. Nhưng vẫn đáng yêu như cũ cọ lên người anh.

"Thầy lại muốn chơi món đồ chơi nhỏ nữa sao?"

Cô ngoan ngoãn rụt rè hỏi anh.

Đây đã là lần thứ mấy anh hành hạ cô?

Tiết Kiệu có chút nghi ngờ, cô gái nhỏ vậy mà lại thuận theo. Không hề phản kháng lại, ngoan ngoãn nghe lời. Giọng nói rất mềm mại còn mang theo chút mê hoặc.

Tiết Kiệu lau khô người xong còn giúp cô sấy tóc.

Cô chủ động dạng chân, ngón tay tự tách mở tiểu huyệt mời gọi.

Bên trong là màu hồng xinh đẹp, thịt non bị làm đến nhão ra. Vẫn còn đọng lại một ít tinh dịch và d*m thủy trong đó.

Tiết Kiệu liếc mắt nhìn, ngón tay anh đẩy mở môi âm hộ. Bắt lấy hoa châu nhức mỏi của cô vân vê một chút: "Em ngoan ngoãn ở đây đợi tôi."

Cô gái nhỏ ngẩn người, ngón tay run rẩy nắm lấy ga giường: "Em, em không được về nhà sao?"

Tiết Kiệu cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường.

"Em không phải là món đồ chơi nhỏ sao? Món đồ chơi nhỏ thì phải để trên tủ đầu giường có đúng không? Vậy tại sao em còn đòi về nhà?"

Cô gái nhỏ sợ hãi nhìn anh, đuôi mắt hơi đỏ lên.

Người đàn ông nhéo cằm cô, anh cúi đầu thô bạo hôn lên đôi môi cô gái nhỏ. Chu Từ khóc lóc đáng thương hé miệng để anh tiến vào nhấm nháp hương vị của bản thân. Đầu lưỡi phấn hồng đáng yêu cẩn thận chạm vào đầu lưỡi của anh, nước mắt rơi xuống vừa mặn vừa đắng.

Người đàn ông buông cô ra, giống như khen thưởng vuốt ve tóc cô. Anh đưa điện thoại cho cô xem.

Chu Từ mở khóa màn hình, cô lập tức hét toáng lên: "Mẹ, mẹ ơi..."

Trên màn hình là Quách Diệp.

Bà bị người ta tố cáo, nói rằng bà ăn hối lộ. Giúp đỡ không ít những công ty vừa và nhỏ trốn thuế.

Việc này đối với Chu Từ là một câu chuyện hết sức khó tin, cô biết Quách Diệp cũng có làm một ít việc để kiếm thêm tiền. Nhưng cô chắc chắn bà không phải là người như vậy.

“Mẹ em bây giờ ……”

Hốc mắt Chu Từ đỏ hoe, Tiết Kiệu ở đằng kia đã mặc xong quần áo. Anh đích thực là thiên chi kiêu tử*, gia thế kiên cố, lại còn một thân trong sạch: "Bị gọi lên thẩm tra, trong vòng hai ba ngày chắc là không được thả đâu. Vì vậy tôi mới không cho phép em trở về, mẹ em bị bố dượng của em đích thân đi tố cáo."

Sắc mặt Chu Từ tái nhợt, cô nhớ tới cái đêm đó. Tiếng cãi nhau um sùm xuyên qua cánh cửa phòng ngủ.

"Thầy ơi... Mẹ em... Mẹ của em...."

Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cô: "Tôi biết, tôi bây giờ đang muốn đến đó. Nếu em cảm thấy mẹ mình có thể chờ được thì cứ tiếp tục câu dẫn tôi đi, đến khi nào tôi ôm em lên giường làm em mới chịu thôi đúng không? Hình như chúng ta chưa từng làm trên giường có phải không?"

Giọng nói của anh rõ ràng, bàn tay véo cằm cô gái nhỏ, ép cô ngẩng đầu lên.

"Chu Từ, tôi dặn em lần cuối, tuyệt đối không được chạy lung tung. Đừng gây thêm phiền phức cho tôi, nếu không..."

Anh nở nụ cười ôn nhu, khóe môi nhếch lên buông ra lời tàn nhẫn uy hiếp cô gái nhỏ.

Chu Từ không phải kẻ ngốc, cô sớm biết gia thế của anh không đơn giản. Không giàu thì cũng sang. Vì vậy chỉ cần anh đồng ý cứu Quách Diệp, cho dù muốn cô chủ động ti tiện đến mức nào cũng được. Chứ đừng nói gì là ngoan ngoãn ngồi yên ở đây đợi anh.

"Em nhất định không chạy lung tung. Món đồ chơi nhỏ sẽ nghe lời ngoan ngoãn chờ thầy về, làm cho thầy vui vẻ."