Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 6




Nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của Diêu Nhất rất nhanh sẽ nhận ra rằng tuy cặp mắt  của cô rất có thần, nhưng khi nhìn vào gương mặt của người khác thì lại không hề có tiêu điểm.

Phó Xuyên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua một cái nên vẫn chưa phát hiện được gì.

Bốn người quay đầu lại, Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu nhìn nhau, trong mắt toàn là ý kỳ lạ. Tất nhiên, hai người cũng sẽ không ngốc nghếch hỏi chuyện trước mặt Phó Xuyên.

“Nhất Nhất, cậu làm rơi cái gì thế?” Hàn Tiêu Tiêu ở gần Diêu Nhất nhất, nghiêng đầu ngó ngó thứ mà cô vừa cầm lên.

“Oh, là thẻ sinh viên.” Diêu Nhất mở lòng bàn tay ra, đúng là có một tấm thẻ.

Nhất Trung là trường công lập không bắt buộc học sinh phải ở trọ lại, vì vậy mới có khá nhiều học sinh ngoại trú. Siêu thị của trường có thể sử dụng tiền mặt, và chỉ có học sinh nội trú cần ăn trong căn tin nên được làm thẻ viên thôi.

Lúc đó phải chụp ảnh để in lên, vì để thuận tiện cho học sinh nên nhà trường thống nhất lấy thông tin từ hồ sơ ở Trung Học Phổ Thông.

Ảnh của Diêu Nhất là ảnh chụp khi báo danh thi vào cấp 2 Thống Nhất.

Hàn Tiêu Tiêu thuận tay cầm thẻ trường lên, hai người bên cạnh cũng chụm đầu lại xem.

“Đây là ai vậy?” Triệu Tiền nhìn lướt qua tấm ảnh mà vẫn chưa nhận ra, hai người bên cạnh không trả lời, ánh mắt chỉ di chuyển đến cột tên: Diêu Nhất.

Tóc dài xoã đến vai thì thôi rồi, vậy mà làn da còn trắng đến phát sáng.

Ba người lại một lần nữa đồng thời nhìn về phía Diêu Nhất ngồi phía bên phải: tóc đầu đinh, đen thui.

“…….”

Hàn Tiêu Tiêu đã biết trước đây Diêu Nhất là người da trắng, nhưng không ngờ cô lại trắng tới như vậy. Ngay cả việc chụp ảnh thẻ cũng chẳng hề khiến cho làn da của cô sạm màu, hơn nữa, còn có mái tóc dài suôn mượt kia.

“Diêu Nhất, có phải cậu đã phải chịu đả kích gì nên mới biến thành như vậy không?” Triệu Tiền tiếc thay cô, một cô gái đẹp biết bao, mái tóc dài ngang vai, làn da trắng nõn. Mặc dù không thể tinh xảo giống như cô gái Dụ Thanh Doanh ở bên Lớp 1, nhưng khí chất của cô đập vào mắt cũng đã đủ khiến cho nam sinh ngày ngày mê đắm.

Không đến mức như bây giờ, ngay lần đầu tiên gặp mặt cậu đã coi cô là “người anh em” rồi.

Suy nghĩ của Lý Cách còn kiểu cách hơn: “Có phải cậu muốn mình trở nên trung tính đẹp trai hơn đúng không? Vì vậy mới cắt tóc, rồi cố ý để da mình đen đi.”

Hàn Tiêu Tiêu cũng nhìn Diêu Nhất ở bên cạnh, cô biết vì sao Diêu Nhất đen như thế này nhưng lại không hiểu lý do cô cạo đầu để làm cái gì.

“Cắt ngắn còn tốt gấp vạn lần cậu cạo, mái tóc bồng bềnh ấy cũng được mà.” Triệu Tiền chấp niệm rất sâu sắc, mặc dù chưa đủ 18 nhưng cậu đã có khí chất của một một người đàn ông.

“Gội đầu phiền phức lắm nên cắt đi luôn cho nhanh.” Thế giới của Diêu Nhất chỉ có việc gội hay không gội mà thôi.

Hàn Tiêu Tiêu khó hiểu hỏi: “Thế sao hồi cấp 2 cậu để tóc dài?”

Lý Cách thay Diêu Nhất nghĩ kỹ lý do: “Chắc chắn là vì nghe nói chương trình học cấp ba rất nặng muốn tiết kiệm thời gian đi.”

Diêu Nhất ngáp một cái, tối qua cô lại ngủ muộn, không chút để ý mà giải thích: “Tiệm cắt tóc quá xa, nên mình lười đi cắt.”

Còn về chuyện tại sao ở cấp 2 cô lại xõa tóc, đó là do cô lười cột tóc nốt luôn. Dù có thức dậy, đi học, đi ngủ cả ngày thì cô cũng không muốn mái tóc của mình chút nào.

Còn chưa nói đến thời trung học cả tuần cô chỉ gội một lần. Nhờ di truyền chất tóc của mẹ nên đầu cô mới không có dầu, nếu không, bạn bè sẽ chán ghét cô chết mất.

Kỷ lục cao nhất của cô là hai tuần không gội đầu, không chải đầu, tóc chỉ thắt lại!

Lúc đó Diêu Nhất đang tham gia một cuộc thi trên mạng, kiến thức chẳng những không thuộc về phạm trù cấp 2, mà thậm chí còn vượt qua cả phạm vi kiến thức của cấp ba.

Vì sợ ba mẹ phát hiện, buổi tối cô toàn tắt đèn rúc trong chăn cầm điện thoại tính toán, mới tờ mờ sáng sớm 5 giờ, cô đã lặng lẽ xuống giường để làm đề.

Lúc đầu mẹ cô rất hài lòng vì thấy cô tắt đèn ngủ sớm, thậm chí còn vô cùng vui mừng nữa, nhưng sau này khi phát hiện mái tóc của Diêu Nhất bị thắt tới nỗi xoăn tít thì bà lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đêm đó, bà đột ngột vào phòng Diêu Nhất rồi vén chăn lên, thấy cô đang cầm điện thoại, bà liền sững sờ tưởng rằng Diêu Nhất đang chơi game, cuối cũng Diêu Nhất vẫn phải lỡ miệng nói ra.

Tự mình động thủ đem con gái vào phòng tắm gội sạch đầu, sấy khô một lúc rồi mới để cô về phòng, sau đó bà lấy luôn điện thoại.

Diêu Nhất không quan tâm đến vấn đề này, ba mẹ cô lo lắng rằng sức khỏe của cô sẽ không tốt nên ngày ngày đều quản thúc, không cho cô thức đến nửa đêm, cũng không cho cô thức dậy quá sớm.

Thi xong vào cấp ba, mẹ lại bắt cô đi cắt tóc ngắn, đỡ phải mười ngày nửa tháng quên gội đầu. Nhỡ khi lên cấp 3 bị người ta ghét thì sao?

Diêu Nhất đã tự mình đến tiệm cắt tóc, cắt một quả đầu đinh, về đến nhà ba cô suýt xỉu vì tức giận

________

Ba người phía trước vây quanh Diêu Nhất hỏi đông hỏi tây về chuyện quá khứ của cô.

Thỉnh thoảng ánh mắt của Phó Xuyên cũng đặt lên người trước mặt, không giống với Triệu Tiền và những người khác, Phó Xuyên cảm thấy gương mặt cô cũng chẳng có gì thay đổi cả, cặp mắt kia không hề chứa đựng được bất kì ai. Như thể tất cả mọi người trên đời này đều không có quan hệ gì với cô vậy, cô, chỉ sống trong thế giới của riêng mình mà thôi.

Vốn dĩ cứ tưởng rằng chỉ có mình cậu lạnh nhạt thôi, vậy mà không ngờ vẫn có người lại vừa sống trong thế giới của riêng mình, vừa mỉm cười với người khác, thật là thú vị.

Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất rồi đánh giá một lúc, đôi lông mày xinh đẹp phản chiếu trên lan can của sân tập, vô cùng rực rỡ.

Cả buổi sáng chỉ dành để hát, mọi người xung quanh từng người lên, trong lòng mỗi người đều biết đợt huấn luyện này sắp kết thúc. Trước kia từng luôn than vãn vì quá mệt mỏi, kỳ huấn luyện viên quá nghiêm khắc, vậy mà bây giờ trong lòng lại bắt đầu có chút không nỡ.

“Ngày mai là buổi học cuối cùng rồi, tôi hy vọng rằng tất cả các em đều sẽ đạt được thứ hạng cao trong kỳ duyệt binh” Huấn luyện viên dặn dò vài câu đơn giản rồi cho cả lớp giải tán.

Duyệt binh chỉ là học sinh năm đầu tiên nhập học, hai ngày tiếp theo, hay nói cách khác là vào thứ hai sẽ tổ chức buổi khai giảng cho học sinh mới.

Diêu Nhất cảm thấy áp lực trên vai rất nặng, chưa kể đến việc cô có thể thuận lợi đi qua đài với dáng vẻ cùng tay cùng chân này hay không, bài phát biểu đại diện cho tân học sinh thôi cũng đủ làm cho cô hại não rồi.

Đến tối, Diêu Nhất tắm rửa sạch sẽ ngồi trước bàn học, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nửa tiếng sau, Diêu Nhất bắt đầu viết những câu đầu tiên trên tờ giấy A4 trắng tinh: Kính gửi thầy cô cùng với các bạn, buổi sáng tốt lành!

Sau khi viết xong Diêu Nhất lại vắt óc suy nghĩ, nhưng trong đầu chẳng có gì ngoài một câu: Học tập chăm chỉ, tiến bộ từng ngày.

Thời gian, địa điểm, nhân vật, giáo viên cấp hai từng nói rằng nếu cần thiết thì đoạn đầu cứ nêu luôn ý chính, hai mắt Diêu Nhất liền lập tức phát sáng.

[Mùa thu vàng tháng mười], gạch bỏ, [Tháng chín].

[Mùa thu vàng tháng 9] [Tại ngôi trường Nhất Trung to lớn], gạch bỏ, tiếp tục viết

[Ở ngôi trường Nhất Trung đáng yêu, nghênh đón học sinh mới lớp 10 chúng tôi đây, mọi người…..]

Mí mắt của Diêu Nhất bắt đầu dính vào nhau, bây giờ cô rất buồn ngủ, ngày mai hẵng viết cũng được, dù sao thì cũng còn tận 3 ngày nữa cơ mà.

Ngày hôm sau, mọi người đứng ngay ngắn trong tư thế chiến đấu trên sân tập để bắt đầu cuộc duyệt binh.

Lớp 1 là lớp đi đầu tiên, sắc mặt của huấn luyện viên tốt hiếm thấy, ông chạy lại gần Diêu Nhất nói:  “Em đừng hồi hộp quá, vì quá khẩn trương nên mới cùng tay cùng chân như vậy thôi, nhớ kĩ là phải đi về phía trước, rồi hít sâu chỉ cần đi qua khán đài kia là được rồi.”

Diêu Nhất không hề khẩn trương chút nào, nhưng cô vẫn “Vâng” một tiếng để an ủi trái tim mong manh của huấn luyện viên.

Thật ra mà nói đây là lần đầu tiên học sinh đối mặt với nhiều thầy cô trên đài như vậy, năm nay còn có đài truyền hình thành phố về quay nữa. Lớp 1 là lớp đi đầu tiên bỗng nhiên có chút căng thẳng, chân bắt đầu run.

Giọng nói nghiêm khắc của huấn luyện viên vang lên, bắt đầu hô khẩu hiệu để mọi người chuẩn bị tốt. Huấn luyện viên không đi theo cùng, phía trước có hai người dẫn đầu hô khẩu lệnh.

Diêu Nhất cùng mọi người bắt đầu đi, cô nỗ lực khống chế bản thân. Diêu Nhất bước đi rất khí thế, lại đi đầu hàng, bên cạnh có một cậu nam sinh trước đấy vô cùng căng thẳng, nhưng sau khi đi cùng Diêu Nhất thì cậu ta thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta cũng ưỡn ngực, theo nhịp bước đi, Diêu Nhất nhìn người bên cạnh mình, rất đồng đều.

Rất nhanh mọi người đã đến gần chiếc trống, lúc này tất cả các bạn học sinh đều phải mỉm cười. Nam sinh bên cạnh Diêu Nhất hướng lên đài, quét mắt nhìn Diêu Nhất, nỗ lực theo kịp tiết tấu của cô.

Diêu Nhất vẫn khí thế như cũ, đánh đôi chân dài thẳng tắp, nhưng cô vẫn không khỏi bị phân tâm.

Lại bắt đầu cùng tay cùng chân, trong nháy mắt mọi người cùng hàng với Diêu Nhất tất cả đều bị rối loạn theo.

Không, chẳng phải là rối loạn, vì mọi người vẫn vô cùng chỉnh tề.

……. Nhưng chỉ là bị cùng tay cùng chân một chút thôi.

Huấn luyện viên của Lớp 1 trợn mắt há mồm nhìn Diêu Nhất, ông hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Càng thảm hơn là các học sinh ở phía sau đều theo nhịp điệu của người đi trước, Phó Xuyên trông thấy bọn họ hừng hực khí thế như vậy, cậu cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân mình cũng sẽ bị cùng tay cùng chân theo đó.

Virus khoa trương lây nhiễm cực kì nhanh, trong thoáng chốc, Phó Xuyên cũng dần dần bị kéo theo.

Phó Xuyên nhắm mắt lại, thở dài, bắt đầu sa ngã vào công cuộc cùng tay cùng chân như mọi người. 

Hai hàng đều cùng tay cùng chân như nhau, nếu cậu đi bình thường thì trông kỳ lạ lắm, dù sao, chỉ cần tất cả đồng đều là được rồi.

Đi đến giữa đài thì máy quay bắt đầu chụp hình, người đứng đầu phải tươi cười, máy ảnh sẽ chụp đủ góc độ khác nhau, chụp, chụp, chụp.

Các giáo viên trên sân, chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng đều nhìn chằm chằm vào hai hàng cuối cùng với sắc mặt khó lường.

Một thảm hoạ như vậy đã xảy ra, còn bị lưu giữ tại Đài truyền hình thành phố.

Chủ nhiệm của Lớp 1 và Lớp 2 đều trộm giấu mặt lui về một góc, thực sự là quá mất mặt rồi.

Huấn luyện viên đã bắt đầu rơm rớm nước mắt: Rốt cuộc ông đã làm sai cái gì, để rồi bây giờ mọi chuyện lại thảm hại như thế này.

Sau này, có rất nhiều giả thuyết được đặt ra để giải thích về “cảnh quan” thú vị này.

Có người cho rằng, bởi vì có quá nhiều học sinh, nên người huấn luyện mới dứt khoát chia bọn họ thành hai hàng như vầy.

Còn những người khác lại nói rằng là vì cô nữ sinh ở đầu hàng, nên mấy tên nam sinh ở hai hàng mới bàn bạc với nhau, tiện thể chăm sóc giúp đỡ cho cô. Thế là một tình bạn đẹp đã nảy ra!

Diêu Nhất vẫn chưa biết chuyện này, cô vẫn đi với tư thế nghiêm túc, miệng nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Chuyện cũng đã xảy ra, các thầy cô trên sân khấu tiếp tục cuộc duyệt binh như bình thường. Hiệu trưởng cũng bắt đầu thảo luận với đài truyền hình, rằng đừng nên đăng câu chuyện thảm hại này lên.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Phó Xuyên được trải nghiệm cách đi kỳ quái này, tâm trạng của cậu không hề dễ chịu, nhìn chằm chằm Diêu Nhất phía trước, sắc mặt dần dần đen kịt.

Người này đại khái là có độc!