Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám

Chương 117




Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 117: Yêu thương

Sau khi gặp trở ngại, việc cải cách trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Sau sự cố của Hộ Bộ, cuối cùng cũng phơi bày sự thật quốc khố đang thâm hụt.

Đối diện với vấn đề quốc khố, Lục đại nhân sau khi trở về cũng phải đau đầu, chỉ có thể kiểm soát tổn thất, phần thâm hụt vẫn khó mà bù đắp.

Lúc này, Thánh thượng một lần nữa nghĩ đến chuyện cải cách, thay đổi thuế của các quý tộc, có vẻ như là một lý do để bù đắp cho sự thâm hụt của quốc khố.

Cuối cùng thì những gia tộc lớn này cũng hoảng hốt và trong buổi chầu sáng đã diễn ra cuộc khẩu chiến gay gắt với những người ủng hộ Thái tử.

Vì đứng gần nhau, cả Du Tiệm Ly và Kỷ Nghiễn Bạch đều trở nên lơ đãng trên điện. Dù sao thì những tranh chấp hiện tại cũng chẳng liên quan đến họ. Quan điểm của họ cũng rất rõ ràng, tuyệt đối không tham gia vào việc này. Vì thế mà lúc này, Du Tiệm Ly trông như một học trò không muốn nghe giảng bài, toàn thân có vẻ lười biếng.

Kỷ Nghiễn Bạch còn phóng túng hơn, thậm chí còn ngáp một cái.

Minh Tri Ngôn vẫn tiếp tục trình bày chi tiết về cải cách của mình: "Nếu quản lý hợp lý, có thể ngăn chặn hiệu quả việc tư nhân lạm dụng và biển thủ công quỹ, giúp quốc gia tiết kiệm tới bốn mươi phần trăm chi phí. Chính sách của Điện hạ bao gồm các điểm sau…”

Minh Tri Ngôn chưa kịp nói xong thì đã bị một lão quan ngắt lời: “Đây có phải là chuyện mà Thông chính ti các ngươi nên quản lý không?!”

Dù lúc này những điều được nói ra không liên quan đến thuế của các đại gia tộc, vẫn có người không chịu nổi.

Một bên, cha Thi Hoài Kỳ lên tiếng: “Ngươi gấp cái gì chứ? Bộ chi của các ngươi không thể biển thủ nữa nên sốt ruột à? Đây không phải lúc ngươi dùng tuổi tác để cậy thế, nghe người ta nói hết đi.”

“Ngươi... Đại Lý Tự các ngươi…”

“Đại Lý Tự chúng ta thì sao? Đại Lý Tự cũng muốn chia sẻ gánh nặng với Hoàng thượng, ngươi đừng có quấy rối nữa.”

Lão quan tức đến nỗi chỉ có thể ôm ngực.

Cha Thi Hoài Kỳ nhìn ông ta một cái, hừ lạnh: “Chậc, nếu sức khỏe không tốt thì về nhà nghỉ ngơi đi, đừng gây rối trên điện. Nếu ngươi kích động đến mức ngất xỉu ở đây, người khác sẽ nghĩ rằng ngươi đang dùng mạng mình để cúng tế cho cải cách mới đấy.”

Vốn dĩ Du Tiệm Ly chỉ im lặng đứng nhìn, nghe thấy các vị tiền bối khẩu chiến đơn giản mà thẳng thắn như thế, không nhịn được nhìn thêm một chút.

Trước đây mỗi lần tranh cãi, hắn còn phải nghĩ ngợi xem từ ngữ nào thích hợp, thật sự là quá hời hợt rồi.

Cuộc chiến cao cấp nhất trên triều đình thường sử dụng những lời lẽ mộc mạc nhất để mắng chửi lẫn nhau.

Người trẻ tuổi chịu trách nhiệm đưa ra kế hoạch, còn người già thì phụ trách hạ bệ đối phương một cách thực tế khiến đối phương không thể nói gì thêm.

Vừa nhìn thoáng qua, hắn đã thấy cha Thi Hoài Kỳ còn liếc nhìn lại hắn, cười cười, vẻ mặt ung dung, rõ ràng là ra hiệu cho hắn không cần lo lắng.

Hắn thực sự không lo lắng về khả năng chiến đấu của cha Thi Hoài Kỳ nên lại tiếp tục thả hồn đi nơi khác.

Cuộc tranh cãi kéo dài khiến buổi chầu sáng hôm ấy lâu hơn bình thường.

Sau khi bãi triều, những văn thần ra khỏi điện còn muốn đấu khẩu thêm vài câu khiến Du Tiệm Ly sợ đến nỗi chạy nhanh hơn.

Kỷ Nghiễn Bạch cười nói theo sau: “Khinh công của ngươi đã có chút tiến bộ, không tệ.”

“Mau đi thôi, ta sợ bọn họ sẽ nhân tiện mắng ta luôn.”

“Nếu họ mắng ngươi, ta sẽ đánh họ, họ chịu không nổi một cú đâu.”

“Đừng, nếu ngươi bị dâng sớ hạch tội, ta lại phải vắt óc nghĩ cách cứu ngươi, mau đi thôi.”

Khi hai người rời đi mau chóng, hắn lại quay đầu nhìn lại, thấy Minh Tri Ngôn, Thi Hoài Kỳ và những người khác vẫn bình thản như cũ, hắn mới yên tâm.

*

Sau khi Lục đại nhân trở về kinh, ông chỉ có thể ở trong tiểu viện của Lục Hoài Cảnh trước đây.

Mỗi ngày ông đều ra ngoài từ sớm, đến khi hết giờ giới nghiêm mới trở về, hoặc là sau khi về nhà thì ở luôn trong thư phòng, không ra ngoài, hoặc là đơn giản ở lại Hộ Bộ.

Cách làm việc chăm chỉ này cuối cùng cũng đến tai Hoàng thượng, thêm vào đó, Lục đại nhân quả thực là người có năng lực, chuyện trước đây là vì Hoàng thượng giận cá chém thớt, Hoàng thượng cũng tự biết điều đó.

Dần dần, thái độ của Hoàng thượng đối với nhà họ Lục trở nên tốt hơn.

Lúc này, Thái tử lại bắt đầu lôi kéo nhà họ Lục, nói về những khó khăn mà hắn đã trải qua, mong họ Lục có thể hiểu cho.

Hơn nữa, hắn còn hứa rằng nếu ngày sau có khả năng, nhất định sẽ giúp Lục Hoài Thanh trở lại vị trí cao.

Lục đại nhân đều nghe hết, thậm chí cảm động rơi nước mắt.

Trong giai đoạn quan trọng của cải cách, Thái tử không dám xem nhẹ bất cứ ai, đối với nhà họ Thi cũng không dám có hơi oán giận nào, vì dù sao hắn cũng cần sử dụng họ.

Vì thế, chuyện trước đây liên quan đến việc cưới Du Tri Uẩn làm trắc phi, hắn đã đẩy cho mẫu thân mình, nói với Thi Hoài Kỳ rằng hắn không hề hay biết, mong hắn đừng suy nghĩ nhiều.

Thi Hoài Kỳ cũng đại đại khái khái nói rằng hắn không để tâm, hắn tin vào nhân phẩm của Thái tử.

Vì vậy, ba tháng sau khi Lục đại nhân trở về kinh, cải cách cuối cùng đã hoàn thành.

Thuế thu được thay đổi, không ít của cải của quý tộc bị tái phân bổ, điều này dẫn đến việc tài sản của các gia tộc này giảm mạnh.

Những khoản thuế phải nộp thêm, hoặc những mảnh đất trước đây không ghi chép vào sổ sách được tái quy hoạch, một phần đã được thu hồi, tất cả đều được đưa vào quốc khố.

Đây thực sự là một cuộc thanh tra lớn, cả triều đình văn võ đều không được nhàn rỗi.

Lục đại nhân trở nên bận rộn hơn, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà ngã bệnh.

Sau khi ông mệt đến mức phải nằm liệt giường hai ngày, vẫn còn kéo theo cơ thể đau bệnh để làm việc tại nhà, Hoàng thượng đã đích thân đến thăm ông.

Nhìn vào tiểu viện nhỏ bé, số người hầu hạ cũng chưa đến mười người, làm sao có thể so sánh với cảnh trước kia?

Hoàng thượng cũng rất thương xót.

Một tên thái giám bên cạnh nhìn thấy thần sắc của Hoàng thượng, đã nói đúng lúc: “Lục đại nhân làm việc chăm chỉ như vậy, thật sự khiến người ta xót xa, nếu có một người đắc lực giúp đỡ, hẳn là đỡ đần được nhiều lắm.”

Hoàng thượng nhìn dáng vẻ của Lục đại nhân, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, nói: “Cho Lục Hoài Thanh trở về kinh phục chức đi.”

Lục đại nhân nghe tin này, cảm động đến suýt bật khóc, muốn lập tức đứng dậy tạ ơn nhưng bị Hoàng thượng ngăn lại.

“Không cần tạ ơn, thời gian qua ngươi đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi vài ngày.” Sau đó, Hoàng thượng dẫn người rời đi.

Sau khi Hoàng thượng rời khỏi, Lục Hoài Cảnh tiến đến giường chăm sóc cho cha mình.

Nhưng phụ thân của hắn lúc này đã không còn vẻ mệt mỏi như lúc nãy, tự mình uống thuốc, thậm chí còn tươi cười hớn hở.

Lục Hoài Cảnh khẽ lẩm bẩm: "Họ suy đoán rằng nhiều nhất là nửa năm, hóa ra là thật. Thuốc giả bệnh của Lâm Thính cũng thật sự hiệu nghiệm, nhìn bộ dạng của cha, con cũng thấy sợ."

"Trước khi ca ca ngươi trở về, ngươi cứ ở nhà chăm sóc là được rồi. Lúc này là thời kỳ khó khăn, sự căm ghét đối với ta có thể sẽ chuyển sang ngươi."

Gần đây, Lục đại nhân vì hoàn thành việc thanh trừng mà không ngại đắc tội với người khác, hoàn toàn không để tâm đến tình riêng, e rằng đã có thêm không ít kẻ thù.

Nhưng nhờ đó lại được Thánh thượng tin tưởng.

"Ừ."

Sau khi Lục Hoài Thanh trở về kinh thành, dường như không nghỉ ngơi, mà bắt đầu giúp cha mình ngay lập tức.

Năng lực làm việc của hắn quả thật không tầm thường, mau chóng nhận được sự công nhận của mọi người.

Khi hắn đang kiểm tra sổ sách thanh trừng trong nhà, Lục Hoài Cảnh cẩn thận bước vào phòng, khẽ hỏi: "Ca?"

Lục Hoài Thanh chỉ liếc nhìn đệ một cái, sau đó tiếp tục dán mắt vào sổ sách, thuận miệng hỏi: "Minh Tri ngôn có gấp không?"

"Cũng không hẳn, chỉ là đã lâu rồi đệ không có dịp nói chuyện với ca."

"..." Động tác của Lục Hoài Thanh khựng lại một chút rồi đặt sổ sách xuống nói: “Những cố gắng của đệ trong hai năm qua, ta đều đã nghe nói, đệ làm rất tốt. Trước đây ta thường quản lý đệ, mong đệ sẽ khá hơn, bây giờ nhìn lại thì có lẽ ta đã lo lắng quá nhiều. Khi ta và cha bảo vệ đệ, đệ có thể vô tư vô lự, cũng thật tốt. Khi chúng ta cần đệ bảo vệ, đệ cũng không khiến chúng ta thất vọng."

Lục Hoài Cảnh ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi mũi: "Đệ cũng chỉ có thể làm như vậy, hơn nữa cũng có người giúp nhắc nhở..."

"Ừ, ta biết."

"Ca trở về là tốt rồi."

Trước đó, Lục Hoài Cảnh dưới sự chỉ đạo của Minh Tri ngôn đã viết một bức thư nhà cho Lục Hoài Thanh.

Lục Hoài Thanh đã hồi âm, nhìn như gửi cho hắn nhưng hắn lại không hiểu, rất nhanh sau đó hắn nhận ra có thể đây là bức thư mà Lục Hoài Thanh trực tiếp gửi lại cho Minh Tri ngôn.

Quả nhiên, sau khi Minh Tri ngôn đọc thư hai ngày, đã hiểu được ý của Lục Hoài Thanh.

Nội dung của Lục Hoài Thanh rất đơn giản, huynh ấy sẵn sàng giúp đỡ nhưng huynh ấy muốn quay về kinh thành.

Vì vậy, mọi người cùng nhau bày kế, để Lục Hoài Thanh trong vòng nửa năm trở lại kinh.

"Ta là người thân thiết nhất với Thái tử, những việc hắn làm chỉ có ta biết. Nếu những chứng cứ này được trình lên, Thái tử sẽ lập tức nhận ra rằng ta là người cung cấp manh mối. Nếu lần này Thái tử không đổ, hắn cũng sẽ nhận ra rằng nhà họ Lục chúng ta đã hoàn toàn phản bội, sau này e rằng cuộc sống sẽ không dễ dàng." Lục Hoài Thanh nói với giọng điệu nặng nề.

"Vậy nên ca đang do dự?"

"Không, chỉ là trước khi hoàn toàn nắm chắc, ta không muốn đưa ra. Ta không muốn lại liên lụy đến mọi người."

Bây giờ Lục Hoài Thanh đã thận trọng hơn rất nhiều.

Lục Hoài Cảnh biết, gần đây Minh Tri ngôn và Lục Hoài Thanh không thể tiếp xúc trực tiếp, cũng không thể có thư từ qua lại, chỉ có thể nhờ hắn truyền lời.

hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đệ không sợ."

Lục Hoài Thanh ngạc nhiên nhìn hắn.

"Đệ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không còn sợ gì nữa, chuyện trước đây chỉ là để ca nhìn rõ người mà mình theo đuổi, cũng xem như đáng giá."

Lục Hoài Thanh nghe xong im lặng một lúc rồi nói: "Không biết an ủi người khác thì đừng cố, ta tự biết rõ mình."

"Ồ."

Lúc này có người gõ cửa bước vào, Lục Hoài Cảnh lập tức đứng dậy giúp mở cửa.

Thi Tân Nhiễm bưng yến sào bước vào, nói: "Đây là ta tự tay nấu, Hoài Cảnh cũng ăn cùng nhé?"

Lục Hoài Thanh đứng dậy đón lấy khay: "Nàng không cần phải làm những việc này, những ngày này nếu nàng thấy chán, có thể tìm Quận chúa trò chuyện. Hoặc đến nhà họ Du thăm Du Tiệm Ly và muội muội của hắn, nàng làm những việc này cũng không có gì là sai cả."

"Ta nghĩ gần đây chàng thức đêm nhiều nên muốn bồi bổ cho chàng."

"Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ cùng ta nữa đâu."

Lục Hoài Cảnh nhìn dáng vẻ của anh trai và chị dâu, biết mình không nên ở lại lâu, bèn cáo từ ra về.

Ra khỏi thư phòng, Lục Hoài Cảnh duỗi người một cái, những gì hắn có thể làm đã làm rồi, nếu làm nhiều hơn nữa cũng chỉ thêm rắc rối, vì vậy trước khi được giao nhiệm vụ khác, hắn có thể yên tâm đi ngủ.

*

Quận chúa Thanh Từ nhìn Thi Tân Nhiễm chằm chằm một lúc, đột nhiên "chậc" một tiếng.

Thi Tân Nhiễm cảm thấy oan ức, không hiểu nhìn về phía Du Tri Uẩn.

Du Tri Uẩn cũng không hiểu, một vẻ mặt như "đừng nhìn ta, ta cũng không biết".

"Lục Hoài Thanh không được sao? Người ta nói đàn ông dưỡng người, sao ngươi không hồng hào chút nào thế?" Quận chúa Thanh Từ hỏi thẳng thừng khiến Thi Tân Nhiễm xấu hổ.

"Chàng ấy... Chàng ấy gần đây toàn đọc sách, cũng tâm trạng không tốt, nghĩ rằng chưa phải lúc... Aiya! Sau này sẽ có thôi."

“Hắn không phải lăng nhăng ở Ba Thục đấy chứ?"

"Không có, ngoài công việc, thời gian khác chàng đều ở nhà với ta."

Quận chúa Thanh Từ vẫn không có vẻ hài lòng, tựa lưng vào tay vịn, thở dài: "Có thể về kinh cũng là tốt, ta cũng sợ ngươi ở đó không quen."

"Ba Thục non xanh nước biếc, thực ra không khổ như ngươi nghĩ."

"Chủ yếu là ngươi không ở bên ta, ngươi chịu tủi thân ta cũng không biết, không thể giúp ngươi được."

Thi Tân Nhiễm bước tới, nắm tay Quận chúa Thanh Từ và lắc nhẹ: "Ta biết ngươi vì tốt cho ta."

Quận chúa Thanh Từ chỉ tay về phía Du Tri Uẩn: "Lúc chúng ta mới quen cô ấy, ai mà nghĩ cô ấy lại trở thành tẩu tẩu của ngươi?"

Nhắc đến chuyện này, Thi Tân Nhiễm bật cười, trông rất vui vẻ: "Ca ca của ta thực sự yêu thích tẩu, chắc chắn sẽ đối xử tốt với tẩu."

"Ta thì không nghi ngờ gì về việc ca ca ngươi có làm được không, thân thể của ca ca ngươi khá tốt, dáng người cũng cao."

Thi Tân Nhiễm bèn đẩy nhẹ Quận chúa Thanh Từ: “Ngươi đừng nói mấy lời bậy bạ này, Tri Uẩn e là không hiểu những chuyện này."

Không ngờ, Du Tri Uẩn lại bất ngờ nói: "Nếu hắn thật sự làm được, ta sẽ thích hắn thêm chút nữa."

Hai người còn lại đều ngạc nhiên, sau đó bèn cười ngả nghiêng.

Quận chúa Thanh Từ cười không ngừng: "Đúng vậy, nam nhân vẫn phải hữu dụng."

Thi Tân Nhiễm chợt nhớ đến điều gì khác, bèn nói: "Các ngươi nói xem, Kỷ Nghiễn Bạch có phải thật sự rất...?"

Quận chúa Thanh Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhìn Kỷ Nghiễn Bạch lỗ mãng như vậy, có lẽ không phải là người biết quan tâm, thật may là hắn không lấy vợ, nếu không chắc sẽ có người chịu khổ."

"Chiêu Quốc Công rất biết cách yêu thương người khác đấy." Du Tri Uẩn vô thức bảo vệ người yêu của ca ca khiến hai người kia đều nhìn chằm chằm cô.

Cô lập tức im lặng.

Quận chúa Thanh Từ và Thi Tân Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy ngọn lửa tám chuyện trong mắt đối phương.

"Kỷ Nghiễn Bạch quả thật không rời xa cả ca ngươi nhưng ca ca ngươi từng dính vào một số rắc rối không hay, ta cũng không dám nói chuyện này." Quận chúa Thanh Từ vẫy tay, gọi đến ít hạt khô, vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện với Du Tri Uẩn.

"Những chuyện cũ đã được làm sáng tỏ rồi." Du Tri Uẩn đáp.

"Vậy nên, chuyện cũ thực sự là vu oan nhưng thật sự có chuyện với Kỷ Nghiễn Bạch phải không?"

Thi Tân Nhiễm cũng hiểu ra, suy nghĩ một chút rồi thở dài: "Nếu đúng như vậy, Kỷ Nghiễn Bạch cũng biết quan tâm người khác nhưng thân thể của Du Tiệm Ly có lẽ không chịu nổi sự dày vò..."

Du Tri Uẩn không thể nghe tiếp nữa: "Thôi được rồi, các ngươi đừng nói chuyện này nữa."

Quận chúa Thanh Từ nhấm nháp hạt dưa, nhắc đến chuyện khác: "Thi Hoài Kỳ bảo vệ muội muội rất kỹ, ngươi cũng rất bảo vệ ca ca ngươi, sau này khi các ngươi kết hôn, nếu Thi Tân Nhiễm và Du Tiệm Ly cãi nhau, các ngươi rất dễ vì vậy mà cũng gây lộn."

Du Tri Uẩn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vẫn nên nói lý lẽ."

Quận chúa Thanh Từ gật đầu: "Nếu người cãi nhau với Du Tiệm Ly không phải là Thi Tân Nhiễm, mà là người khác thì sao?"

"Diệt hắn." Du Tri Uẩn đáp ngay không chút do dự.

Hai người còn lại lập tức cười không ngừng.