Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Học Ngoan

Chương 75




Edit: ntthireal

Chương 74: Cái này gọi là hẹn hò.

Lúc Lâm Thiên Tây trở lại trong phòng bi-a, thấy Tôn Thành đang gom bi bên cạnh bàn, không thấy ai khác thì hỏi hắn: "Cậu vừa mới đánh bi-a à?"

"Ừm, đánh chơi một ván." Tôn Thành không muốn để những thứ này làm ảnh hưởng tới việc thi đấu của cậu, nói như thể mình chỉ tiện tay chơi một trận.

"Sao không đợi tôi chứ." Lâm Thiên Tây đi tới nhặt hai bi giúp hắn.

Tôn Thành nghe thế thì không dọn nữa, cầm cơ lên: "Vậy bây giờ chơi, luyện hai ván với cậu."

"Tới đây." Lâm Thiên Tây cũng cản bi lại, móc từ trong túi ra một tấm vé cho hắn: "Cho cậu cái này trước."

Tôn Thành nhận lấy, là vé vào sân chung kết.

"Ngô Xuyên vừa mang tới." Lâm Thiên Tây nói: "Cậu không dự thi nên buổi chiều lúc tập hợp tới sân đấu chắc chắn không thể tham gia với bọn tôi, cầm cái này đi vào là được."

"Ừm." Tôn Thành cất vào trong túi quần: "Thi đấu lúc mấy giờ?"

"Hai giờ." Lâm Thiên Tây xếp bi: "Ngô Xuyên nói thi xong thì xem như tôi được rảnh, không còn việc của tôi nữa."

"Thời gian rảnh để lại cho tôi." Tôn Thành nói.

Lâm Thiên Tây cười: "Được, để cho cậu."

Vừa nãy nói với La Kha mình đã có sắp xếp rồi, không phải là giữ thời gian lại cho hắn sao?

Hai ván vừa kết thúc thì Khương Hạo đi vào, cậu ta xách túi cơm trong tay, vừa vào cửa đã nhìn hai người: "Ảnh hưởng đến hai cậu hả?"

Lâm Thiên Tây tựa vào bàn bi-a bên cạnh Tôn Thành, tay xoa đầu cơ, rất bình tĩnh trả lời: "Có ai nói cậu làm ảnh hưởng à?"


"Thì thấy hai cậu cứ ở cạnh nhau nên tôi lo ảnh hưởng đến việc học của hai cậu còn gì? Đến cả cơm trưa tôi cũng mang tới cho này."

"Đúng, vừa học vừa luyện bi-a." Lâm Thiên Tây vừa nói vừa liếc Tôn Thành một cái.


Khương Hạo để cơm trên bàn nhỏ: "Sắp thi đấu rồi còn đánh gì nữa, ăn xong thì chuẩn bị đi tập hợp đi."

Tôn Thành đứng thẳng bên cạnh bàn bi-a, nhận lấy cây cơ của Lâm Thiên Tây rồi để hết xuống.


Lâm Thiên Tây đi tới bàn ngồi xuống, quay đầu định gọi Tôn Thành, thấy hắn cầm áo khoác định đi.

"Tôi ra ngoài mua ít đồ, các cậu ăn trước đi." Tôn Thành nói rồi rời đi.

Khương Hạo: "Cậu ấy mua cái gì thế?"

Lâm Thiên Tây cũng không biết, thuận miệng đáp: "Chắc là mua đề cương."

"Mua đề cương?" Khương Hạo không tin lắm.

Lúc sắp ăn xong, Tôn Thành xách theo một cái túi nilon màu đỏ trở lại, ngồi xuống cạnh Lâm Thiên Tây.

Khương Hạo cầm đũa ở đối diện hỏi: "Cậu đi mua đề cương thật hả?"


Hình như Tôn Thành vừa mới cười: "Đúng." Vừa nói vừa đặt túi lên trên đùi cậu.


"Chả hiểu kiểu gì..." Khương Hạo lẩm bẩm.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, nhìn Khương Hạo cúi đầu và cơm, rồi lại nhìn hắn, miệng làm khẩu hình: Cái gì thế?

Tôn Thành cầm đũa lên: "Ăn đi, sắp tập hợp rồi. "

Lâm Thiên Tây đành phải tiếp tục ăn, vừa ăn vừa ôm túi nilon.

Rất nhanh đã có nhân viên tới giục, nhắc nhở mọi người ra sau sảnh chuẩn bị, đừng ở lại đây luyện bi-a nữa, phải giữ tinh thần để tranh giải.

Lâm Thiên Tây không thi cùng một lúc với Khương Hạo nên phải đi trước, lúc ra khỏi phòng bi-a, cậu quay đầu lại nói: "Gặp ở sân đấu."

Tôn Thành gật đầu với cậu: "Ừm."


Khương Hạo cố ý chờ Lâm Thiên Tây đi ra ngoài trước mới từ từ đi ra sau, nhìn Tôn Thành: "Cậu đối xử đặc biệt với Lâm Thiên Tây nhỉ, dạy cậu ấy học riêng, lại còn cất công chạy tới xem rồi luyện bi-a cùng nữa?"

Tôn Thành dọn dẹp mặt bàn: "Không phải tôi cũng tới xem cậu ư?"

"Chó má, đến cả việc tôi thi ở sảnh nào cậu còn chả biết." Khương Hạo đi ra ngoài tập hợp.

Tôn Thành ngồi ở lại trong phòng bi-a, cười một tiếng.

Cách giờ thi đấu vẫn đủ thời gian nghỉ ngơi, lúc Lâm Thiên Tây ngồi chờ ở sau sảnh mới mở túi kia ra.

Bên trong là một hộp đồ ăn chứa từng quả dâu tây lớn đã được rửa sạch sẽ.

Cậu nhìn một lát rồi bật cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Con mẹ nó, biết chơi thật sự..."

Người này cố ý mà.


Xung quanh có người, cậu ngồi quay sang hướng khác, bắt chéo hai chân, để hộp lên đùi, lấy một quả cho vào miệng.

Ăn xong vài quả, hình như có người nhìn cậu, Lâm Thiên Tây theo cảm giác quay đầu lại, thấy La Kha đang nhìn mình.

Đối diện với ánh mắt của Lâm Thiên Tây, La Kha cười một tiếng, chỉ dâu tây trong tay cậu: "Cái này chắc không phải là hộp tôi đưa đâu nhỉ."

Lâm Thiên Tây cũng cười cười, lại nhét thêm một quả vào miệng, không nói tức là ngầm thừa nhận.

La Kha hơi ngượng ngùng, nhìn cậu một lúc: "Thi đấu thuận lợi nhé."

"Cậu cũng thế." Lâm Thiên Tây nhai dâu nói.

"Tôi nói thật đó," La Kha nói: "Thật lòng hy vọng cậu thi đấu thuận lợi, cậu ở trên sân thi đấu rất có sức hấp dẫn."

Lâm Thiên Tây đang nhai dâu khựng lại, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt.

La Kha không nói thêm gì nữa, quay đầu ngồi xuống bên cạnh đồng đội của mình.

Lâm Thiên Tây thấy y hơi sa sầm nét mặt, nghe y khen mình như thế có hơi kỳ lạ, lại nhét thêm một quả dâu vào miệng, trong đầu lại nghĩ chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều...

Lâm Thiên Tây thấy y hơi sa sầm nét mặt, nghe y khen mình như thế có hơi kỳ lạ, lại nhét thêm một quả dâu vào miệng, trong đầu lại nghĩ chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều...

Hai giờ chiều, trận đấu chính thức bắt đầu.

Top 8 vào tứ kết, từng nhóm vào theo thứ tự, tổng cộng bốn nhóm, Lâm Thiên Tây được phân vào nhóm hai.


Lúc vào sân, cậu lướt nhanh qua trên khán đài, liếc mắt một cái đã thấy bóng người ngồi ở hàng trước.

Tôn Thành mặc áo khoác màu đen, đặt balo bên chân, đang nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây cầm cơ, áo vest và nơ rất chỉnh tề, cậu nhếch miệng cười với hắn, cũng không biết hắn có thấy không, đi tới cạnh bàn bi-a.

Đối thủ là một người trong đội La Kha, Lâm Thiên Tây có chút ấn tượng, một nam sinh mặt tròn, lúc ra sân thì xụ mặt, toàn bộ quá trình không hề nở nụ cười nào.

Lâm Thiên Tây giành được quyền khai trận, là một khởi đầu tốt, cậu cảm thấy hôm nay bóng bay khá xuôi, có thể là do tâm trạng không tồi.

Đẩy cơ, thu cơ, tiếng bi vang lên giòn giã trên bàn đấu, xung quanh không một tiếng ồn ào, chỉ có mỗi tiếng trọng tài đọc số điểm đang dần tăng lên.

"Lâm Thiên Tây, ghi điểm!"

"Ghi điểm!"

"Lâm Thiên Tây, ghi điểm lần nữa!"

Đến lượt đối thủ, Lâm Thiên Tây ngồi vào ghế tuyển thủ rồi liếc Ngô Xuyên bên sân, sau đó vừa liếc trái liếc phải nhìn những người xung quanh, vừa lặng lẽ nhìn Tôn Thành.

Cơ thể cậu hơi nghiêng về trước, hai cánh tay đặt lên đầu gối, ánh mắt cứ nhìn sang chỗ hắn.


Lâm Thiên Tây chỉnh nơ, chạm phải tầm mắt của hắn thì cười như không cười quay đầu lại, vẻ mặt đứng đắn rời mắt sang bàn bi-a.

"Cạch" một tiếng, bi của đối thủ phạm luật, không thể tạo thành sức cản đối với bên cậu, tình thế thoáng chốc trở nên rõ ràng.

Cậu lập tức phấn khích, đây là cơ hội tốt, liền xách cơ đứng lên, trở lại cạnh bàn bi-a.

Một bi, nối tiếp thêm một bi.

Cậu lập tức trở nên hăng hái hẳn, đây là cơ hội tốt, sau đó cậu xách cơ đứng lên, trở lại cạnh bàn bi-a.

Một bi, nối tiếp thêm một bi.

Lâm Thiên Tây hạ thấp vai xuống, nâng cơ lên, nhắm vào bi cái, nhìn thấy bóng dáng trên khán đài kia dường như hơi nghiêng người về trước rồi lại hạ thấp xuống, đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, đang chờ thời khắc cậu đẩy một cơ này ra. 

Cậu hít sâu một hơi rồi tay chợt đẩy cơ, một tiếng "cạch" vang dội vang lên.

"Ghi bàn!" Trọng tài báo số điểm.

Ván này kết thúc trước thời gian.

Lâm Thiên Tây đứng thẳng, nhìn người trên khán đài nhướng nhướng mày.

Tôn Thành ngồi ngay ngắn, tư thế thả lỏng, cả hai chân cũng giãn ra, khẽ giương khóe miệng lên nhìn cậu.

Thi đấu của trung học phổ thông không phức tạp, đánh ba ván thắng hai ván tức là thắng, thuận lợi hơn so với tưởng tượng, cũng nhanh hơn rất nhiều.

Lúc khán đài vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt, Ngô Xuyên từ sân bước tới, cầm tấm giấy chứng nhận màu đỏ rực, hệt như đang nâng thỏi vàng: "Lấy được rồi! Em có tư cách thi giải đấu lớn rồi! Tôi biết là em làm được mà!"

Lâm Thiên Tây "Ha" một tiếng: "Vậy thầy nhận giúp em đi."

"Được, em định làm gì đó?" Ngô Xuyên kẹp chứng chỉ dưới nách.


"Em đi học!" Lâm Thiên Tây thả cơ xuống chạy ra ngoài.

Nhóm ba người chuẩn bị lên đấu, La Kha thấy cậu chạy vụt qua, ánh mắt dõi theo bóng lưng cậu mãi đến tận khán đài.

Tôn Thành ở nơi đó cầm balo đứng lên, lúc đi về phía Lâm Thiên Tây còn liếc y một cái, trên mặt không lộ biểu cảm gì, hệt như lúc nói ra câu kia.

Tránh xa Lâm Thiên Tây ra một chút, cậu ấy có đối tượng rồi.
2

Lâm Thiên Tây về ký túc xá thay quần áo, sau đó cầm balo của mình chạy ra ngoài.

Tôn Thành đang đứng tựa vào tường bên ngoài chờ cậu: "Xong chưa?"

"Xong rồi, đi thôi." Lâm Thiên Tây khoác balo lên lưng, rời khỏi toà nhà cùng với hắn.

"Dâu tây ăn hết rồi sao?" Ra tới ngoài đường lớn, Tôn Thành hỏi.

"Ăn rồi," Lâm Thiên Tây nhìn hắn: "Người ta mua dâu, cậu cũng mua dâu, học người ta à?"

Tôn Thành xách gáy áo cậu kéo sang phía mình: "Có thể giống nhau được chắc?"

"Đệt..." Lâm Thiên Tây sờ gáy cười: "Không giống chỗ nào chứ? Dâu tây của cậu to hơn của người ta, còn ngọt hơn của người ta?"

"Ừm, chắc chắn, dù sao người mua cũng không giống." Tôn Thành liếc cậu một cái rồi đi lên trước.


Trong lòng Lâm Thiên Tây hệt như vừa bị mèo cào một nhát, cậu lại sờ sờ mặt, trên mặt vẫn là nụ cười kia. Mẹ nó kẻ này trong ngoài bất nhất thật sự, đến mức khiến cho lòng người cũng phải ngứa ngáy.

Cậu chạy chầm chậm đuổi theo: "Hai chúng ta cứ lặng lẽ vậy mà đi hả?"

"Tôi nói với Ngô Xuyên rồi," Tôn Thành nói: "Cậu thi đấu xong thì trở về học với tôi."

"Đệt mẹ, cậu được."

Tôn Thành bỗng túm lấy áo khoác cậu: "Nghe nói ở đây có một cây cầu Sóc, muốn đi không?"

"Cầu gì?" Lâm Thiên Tây nhìn con đường lớn bụi bặm: "Xa lắm không?"

"Không xa, đi tầm năm phút thôi." Tôn Thành kéo tay cậu lôi đi: "Đi."

Lâm Thiên Tây bị kéo lên phía trước, va phải vai hắn: "Cậu chẳng thèm cho tôi chọn nữa, còn hỏi cái con khỉ!"

Tôn Thành cười: "Đi theo tôi là được."

Cách đó không xa có một cây cầu bắc ngang mặt sông rộng không tới ba mét, vô cùng cao.

Cũng chỉ là một cây cầu gỗ thông thường, giản dị cũ kỹ, không có gì đáng xem.

Lâm Thiên Tây đi lên cầu, cúi đầu nhìn đường, đến đầu cầu bên kia thì ngẩng đầu hỏi: "Đây chính là cầu Sóc?"

Tôn Thành nói: "Trên đường tới đây tôi có tra thử rồi thấy được cây cầu này, nghe nói nếu nhìn thấy sóc thì sẽ gặp may mắn, cho nên gọi là cầu Sóc."

"Cậu còn tra cả cái này hả?" Lâm Thiên Tây không ngờ tới.

Tôn Thành nhìn cậu một cái rồi đi tới chân cầu: "Không tra thì làm sao biết."

Đến đầu cầu bên kia, vậy mà lại nhìn thấy sóc, nhưng là con sóc nhồi bông bán ở quán nhỏ ven đường, cửa tiệm dán hai chữ "Khai vận" thật lớn để kiếm khách.

Lâm Thiên Tây đứng ngoài cửa rầu rĩ chán nản gọi mấy tiếng, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu nặng nặng, cậu giơ tay sờ lên, quay lại thì nhìn thấy gương mặt của Tôn Thành.


Hắn vừa mới cầm con sóc nhồi bông nhỏ đặt lên tóc Lâm Thiên Tây.

"Lấy cái này." Tôn Thành nói vào trong tiệm rồi móc điện thoại ra trả tiền, hắn liếc cậu một cái, khóe miệng giật giật.

"Làm gì thế? Tôi ba tuổi chắc?" Lâm Thiên Tây nhìn hắn, trong tay nắm món đồ chơi lông xù mềm như bông.


"Ba tặng cậu." Tôn Thành trả tiền xong, cầm nó nhét thẳng vào túi trong áo khoác cậu: "Không muốn sao, bé ngoan?"

Lâm Thiên Tây nhếch miệng, đưa tay sờ vào trong túi rồi đi lên trước: "Muốn."

Chỗ này cũng không lớn, đến trạm xe thì cũng chỉ mất hai mươi mấy phút.

Có một chuyến xe buýt có thể về được, nhưng chuyến khá trễ, trời đã sắp tối rồi.

Lâm Thiên Tây đứng tránh gió trong trạm cho khách, hỏi: "Xe ở đây cũng khó bắt, sao cậu lại tới đúng lúc được như thế?"

Tôn Thành xem siêu thị nhỏ bên cạnh có gì ăn không, vừa chọn vừa hời hợt nói: "Muốn tới chẳng lẽ lại không thể tới được?"

Lâm Thiên Tây cười: "Muốn tới đến vậy sao?"


Tôn Thành liếc cậu một cái: "Tới đưa dâu tây cho cậu."
2

"..." Lâm Thiên Tây nhìn hắn một hồi, đột nhiên đụng nhẹ người hắn: "Ghen hả Thành gia?"

Tôn Thành ngước mắt nhìn cậu.

"Sao nào, cậu còn không chịu thừa nhận?" Lâm Thiên Tây lại bắt đầu giở thói lưu manh.

Tôn Thành đẩy vai cậu một cái: "Xe đến rồi."

Bên ngoài xe thật sự đến, vừa mới dừng bên ven đường, lúc phanh lại khói bụi còn bốc lên mù mịt.

Lâm Thiên Tây đeo balo đi ra ngoài.

Tôn Thành đi theo sau, lúc lên xe có hơi chen lấn, một tay hắn đỡ eo cậu, đưa cậu lên từ sát phía sau.

Lâm Thiên Tây đi thẳng tới chỗ ngồi hai người, ngồi xuống cạnh cửa sổ, Tôn Thành ngay sau đó cũng ngồi sát bên cạnh.

Xe còn chờ khách nên sẽ không chạy vội, trên xe có người đang ăn gì đó, rất ồn ào nhốn nháo, mỗi người đều có không gian riêng.

Tôn Thành đưa đồ ăn mình mua được cho Lâm Thiên Tây, chợt hỏi: "Muốn ăn mì không?"

"Mì?" Lâm Thiên Tây nhìn ra bên ngoài: "Sao lại muốn ăn mì, ở đây cũng không có tiệm mì nào cả."

"Vậy thì mì ăn liền." Tôn Thành để balo ở chỗ ngồi, lại đi xuống xe.

Lâm Thiên Tây nhìn hắn nhanh nhẹn bước ra trạm qua kính cửa sổ.

Chỉ mấy phút sau, hắn bưng cốc mì  nóng hổi về. Trên đường còn có hai cô gái đi cùng nhau bắt chuyện với hắn, có lẽ là hỏi đường, hắn chỉ tay về phía trạm ga, sau đó đi thẳng về xe.

Lâm Thiên Tây vẫn luôn nhìn theo hắn ngồi xuống cạnh mình: "Ăn mì thật à."

"Ừm," Tôn Thành đưa một cái muỗng cho cậu: "Chỉ có một cốc này, hai người ăn đi."

Lâm Thiên Tây không kén chọn, cậu ngồi sang một bên, cầm muỗng múc rồi cho vào miệng, giương mắt nhìn Tôn Thành ngồi bên cạnh đang đưa lưng ra phía lối đi, hắn cũng đang cúi đầu múc một muỗng đưa lên miệng, hai người ngồi gần sát, cúi đầu ăn chung một cốc mì ăn liền, sợi mì cũng bện vào nhau.

Lúc đang nhai, Lâm Thiên Tây và hắn đồng loạt ngẩng đầu lên, một sợi mì cong cong nối liền giữa bờ môi hai người.

Lâm Thiên Tây nhếch miệng, từ từ nhai mì tới gần hơn.

Tôn Thành bất động nhìn cậu, mì trong miệng cũng không nhai nữa.

Lâm Thiên Tây vẫn đang sáp lại gần, mãi đến khi chóp mũi chạm chóp mũi, hai khuôn mặt sắp dán vào nhau thì cậu đột nhiên cắn đứt cọng mì, hút vào trong miệng, cười với hắn.
1

Tôn Thành ăn phần mì còn lại, hắn nhìn cậu chằm chằm, thấp giọng nói: "May mà còn đang ở trên xe."

Lâm Thiên Tây vừa cười vừa liếc trái nhìn phải, nuốt hết mì trong miệng rồi nói nhỏ: "Tại sao lại cảm thấy chúng ta giống như đang bỏ trốn nhỉ?"

Tôn Thành cũng cười, hắn cúi đầu, một bên khóe miệng nhếch lên, nhìn cậu: "Học ngữ văn cho tốt đi, cái này không gọi là bỏ trốn, gọi là hẹn hò."
1