Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Học Ngoan

Chương 61




Edit: Thị, NCX

Chương 60: Hái một đám mây cho Thành gia vui nhé?

Lâm Thiên Tây bị hắn hỏi tới sững người, ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó lại cười: "Đúng vậy, làm sao, tôi không nên bảo vệ cậu sao?"

Không nên bảo vệ sao? Đứng ở đâu cậu cũng phải bảo vệ hắn.

Tôn Thành chăm chú nhìn cậu, không lên tiếng.

Lúc hắn không nói gì thì ánh mắt nhìn người khác vô cùng thâm sâu, Lâm Thiên Tây bị hắn nhìn có hơi không được tự nhiên, giống như cậu không cẩn thận vượt quá giới hạn, không nhịn được lại sờ chỗ bị đánh trúng trên đầu: "Đệch, tôi cứ bảo vệ đấy thì sao, sai à?"

Vừa rồi Tôn Thành không lên tiếng vì cảm thấy đây là chuyện trong nhà hắn, việc tư, vậy mà Lâm Thiên Tây cũng lao ra bảo vệ hắn, mặc dù ngoài miệng hắn không nói nhưng trong lòng thì không cảm thấy vậy.

"Được rồi," Hắn lấy cái tay đang sờ đầu của Lâm Thiên Tây xuống: "Đi tới chỗ Dương Duệ."

"..." Lâm Thiên Tây lặng lẽ sờ chỗ cổ tay bị hắn nắm rồi theo sau.

Chỗ này cũng không xa tiệm tạp hóa nên Tôn Thành mới đề nghị tới.

Vào phòng bi-a cách vách, hắn vỗ vai Lâm Thiên Tây một cái: "Lại đây, tôi xem đầu cậu."

Lâm Thiên Tây ngồi tạm lên bàn mạt chược: "Chắc là không sao đâu."

Tôn Thành ấn tay thẳng lên gáy cậu, xích lại gần nhìn.

Lần này Lâm Thiên Tây bị ấn chỉ kém chút nữa là chạm phải người hắn, suýt nữa buột miệng chửi tục thì thấy hình như tâm trạng của hắn không được tốt lắm, hệt như người bị đánh là hắn, lại đành phải nhịn xuống.

Ngón tay Tôn Thành gẩy gẩy tóc trên lỗ tai Lâm Thiên Tây, kề cạnh trán, bên cạnh huyệt thái dương còn để lại hai dấu ngón tay đỏ bừng, cũng may là không sưng lên.

Lâm Thiên Tây cúi đầu, nghiêng cổ, vừa ngước mắt lên đã đối diện với yết hầu của hắn, nhìn thấy xương quai hàm căng cứng, cảm giác tai bị đầu ngón tay hắn chạm qua có hơi ngứa, cậu rời mắt đi chỗ khác, dường như tìm lời mà nói: "Cậu đừng làm rối tóc tôi."

Trong lòng Tôn Thành như bốc hỏa, lẽ ra ban đầu người nên chịu là hắn, ngón tay xuyên qua tóc của cậu, nghe nói thế thì thoáng dừng lai. Tóc Lâm Thiên Tây rất mềm, sờ lên rất mướt, nhưng tính cách lại cứng cỏi, nói xông tới là tới.

"Không có chuyện gì thì sau này đừng mù quáng lao lên là được rồi." Tôn Thành lấy tay ra.

"Con mẹ nó chứ chỗ nào là lao lên mù quáng hả..." Lâm Thiên Tây nói thầm một câu, trông thấy Dương Duệ thò người từ tiệm tạp hóa sang nhìn thì không nói nữa.

"Vừa rồi ở bên đó hai cậu không sao chứ?" Dương Duệ đã dòm sang chỗ hai người mấy lần: "Cần giúp một tay không?"

"Không cần, không sao." Giọng điệu của Tôn Thành vẫn rất lạnh, dùng chân gạt nhẹ người Tom, liếc Lâm Thiên Tây một cái: "Tôi phải đi xem xem ông ta còn ở đó không, cậu ngồi ở đây đợi đi."

Lâm Thiên Tây nhíu mày, hắn vẫn còn muốn đi tìm Cố Chí Cường, vậy không phải sẽ là giương cung bạt kiếm sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tôn Thành đã ra cửa, Tom như một quả bóng tuyết đi theo bên chân hắn.

Dương Duệ nhìn hắn đi, sau đó mới quay đầu lại hỏi Lâm Thiên Tây: "Vừa rồi người to tiếng bên kia là ai thế?"

"Ba cậu ấy." Lâm Thiên Tây nói: "Mẹ nó cực kỳ dở hơi."

"Vậy sao cậu không bớt lại, chuyện của hai ba con người ta mà còn xông lên chịu trận à?" Dương Duệ chỉ trán cậu, đã nhìn thấy hết từ lâu.

"Cái đệt..." Lâm Thiên Tây bị câu "bớt lại" kia chọc trúng, lờ anh đi, quay đầu lại bàn để xếp bi lên.

Cũng may Dương Duệ không phải là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, không chế nhạo cậu tiếp nữa.

Lâm Thiên Tây xếp bi xong thì hồi tưởng đến cảnh xem video của Higgins ở chỗ Tôn Thành, cậu bèn cầm cơ lên, nhớ lại rồi bắt đầu luyện.

Luyện một bi thì nhớ lại một từ vựng, luyện thêm một bi lại nhớ thêm một từ vựng nữa, thậm chí trong lúc đó còn đọc thầm thơ cổ của Đào Uyên Minh.

Dù sao cũng phải tìm một vài chuyện để phân tâm, không thì có lẽ sẽ không nhịn được nghĩ tới Tôn Thành có chịu thiệt ở chỗ ba hắn hay không nữa. Cái con người tàn nhẫn ấy, hẳn là sẽ không ăn thiệt chứ nhỉ.

Được rồi, luyện bi-a, học tập, đừng nên nhúng tay vào việc nhà người ta thì tốt hơn.

"Làm gì thế, người ta đi rồi thì cậu phát điên à?" Có thể là do Dương Duệ cứ nghe bi vang lạch cạch lạch cạch" không ngừng, hô lên một câu từ nơi sát vách.

Lâm Thiên Tây không đáp lại anh, cũng không tìm được câu trả lời. Thật ra cậu rất không vui, vất vả lắm mới đến tìm Tôn Thành học được, kết quả Cố Chí Cường đến lúc nào không đến, cứ cố tình phải là hôm nay đến mới chịu, phá hỏng cả một ngày của cậu.

"Cạch", quả bi cuối cùng vào lỗ, Lâm Thiên Tây thu cơ, hai tay xỏ vào túi, không nói tiếng nào đi thẳng ra ngoài.
1


Sau đó Dương Duệ tới thu dọn thì mới phát hiện cậu không chào hỏi gì đã đi mất.

"Thằng nhóc thúi này điên thật rồi..."

Lâm Thiên Tây không biết đến cùng Tôn Thành có gặp được Cố Chí Cường không, sau khi về cũng cố gắng kìm nén không hỏi.

Cậu nghĩ, dù sao ngày mai cũng phải đi học, lên trường hỏi thì cũng giống vậy thôi.

Kết quả là ngày hôm sau một mạch chạy tới lớp, cậu phát hiện ở chỗ ngồi hàng cuối cùng không có ai.

Vừa sáng ra, lớp học lại đang phát đề.

Vương Tiếu cầm tờ đề đưa xuống bên dưới, gọi cậu: "Anh Tây đến rồi hả?"

Lâm Thiên Tây nhận đề hỏi: "Tôn Thành không đến à?"

Vương Tiếu trả lời: "Không, em còn tưởng rằng hai người đi cùng đây này."

Khương Hạo quay xuống nhìn một cái, tập mãi thành quen: "Lại xin nghỉ rồi, thành tích cậu ấy tốt như vậy, xin nghỉ thì lão Chu cũng chả nói gì."

Lâm Thiên Tây cau mày, không phải là chỗ Cố Chí Cường có phiền phức gì đó chứ!

Chuông vào học vang lên, Lâm Thiên Tây nhìn cửa, vẫn không có ai tới, cậu cúi đầu nhìn tờ đề vừa lấy, là bài ôn tập khoa học tự nhiên tổng hợp lớp 12 mới học gần đây.

Một tay cậu cầm bài, một tay lấy điện thoại từ trong balo ra, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, mở Wechat chụp hai tấm gửi qua.

[ Thấy chưa, đây chính là báo động sắp tới thi giữa kỳ. ]

[ Tôi đã nói là phải vào top 30 đó, chỉ huy à, cậu đâu rồi? ]

Đợi hai phút, chữ Z trên Wechat kia cũng chẳng có động tĩnh gì, Tôn Thành không trả lời.

"Đệt..." Lâm Thiên Tây để bài lên bàn, thật sự cảm thấy hơi lo lắng.

Lúc này điện thoại rung lên, rung liên tiếp mấy hồi, cậu lập tức cúi đầu nhìn.

[ Cứ dựa theo kế hoạch học mà tôi đưa cho cậu. ]

[ Câu nào không biết thì gửi cho tôi, giảng trên Wechat.]

[ Gửi cho cậu một video thi đấu của Selby, có lẽ lần trước cậu vẫn chưa xem xong. ]

Bên dưới có kèm theo một video đang load.

"?" Lâm Thiên Tây lướt lên, đọc đi đọc lại ít nhất hai lần, trên đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.

Mấy câu nói đó bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, Tôn Thành thế mà còn tỉ mỉ dạy cậu làm sao để học tập, thật sự không nhìn ra người này đang trong tình trạng thế nào.

Mãi cho đến buổi chiều, Wechat của Tôn Thành vẫn chỉ dừng lại ở chỗ video được gửi tới kia.

Lâm Thiên Tây thật sự tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết chăm chú xem hết, xem hết cũng không thể tìm tới hỏi người nọ đang ở đâu hay làm gì, còn đang nghĩ có nên hỏi thêm một câu không thì điện thoại lại rung lên.

Là Cố Dương gọi điện thoại tới.

Không có chuyện Cố Dương sẽ không gọi cho cậu, Lâm Thiên Tây cầm di động ra khỏi phòng học, tới hành lang thì bắt máy: "Alo em trai?"

"Anh Tây!" Giọng của Cố Dương rất sốt sắng: "Anh có biết ba em đi tìm anh em không?"

Lâm Thiên Tây đoán cũng chính là chuyện này: "Ừm, biết, em đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu."

"Vậy anh có biết bây giờ anh em thế nào rồi không?" Cố Dương nói: "Hôm qua ba em đi tìm chị Thải, uy hiếp một hồi thì nói ông ấy muốn nhảy sông tự vẫn, lát sau còn nói muốn tìm người đối phó anh em, muốn em truyền lời tới anh em, nhưng em hỏi anh em thì anh ấy bảo không sao, anh có biết bây giờ thế nào rồi không?"

Đệt... Lâm Thiên Tây thật sự là phục loại người như Cố Chí Cường, mẹ nó đây là chuyện mà người làm cha sẽ làm ư?

"Em yên tâm, anh đi xem cho em." Lâm Thiên Tây cúp điện thoại, trở về phòng học.

Lúc tan học, Khương Hạo vừa cất sách vừa quay đầu hỏi cậu: "Tôn Thành không có ở đây, hôm nay cậu có luyện bi-a không? Có tới phòng thiết bị không?"

"Hôm nay không luyện, tôi có chuyện gấp." Lâm Thiên Tây nói rồi đá một cước lên ghế Vương Tiếu bên trên: "Đưa chìa khóa xe cho anh mượn một lúc, cần dùng ngay bây giờ."


Vương Tiếu rút chìa khóa đưa cậu: "Làm sao đó anh Tây, vội đến mức như phải đi cứu hỏa luôn."

Lâm Thiên Tây cũng không kịp trả lời, cậu cầm chìa khoá, tay kia xách balo lên rồi đi ngay ra khỏi lớp.

Thời điểm Lâm Thiên Tây ra khỏi cổng trường đã bắt đầu nghĩ Tôn Thành sẽ ở chỗ nào, dựa theo cách nói của Cố Dương, ngay từ đầu Cố Chí Cường làm ầm ĩ muốn nhảy sông tự tử, chắc chắn sẽ tới bờ sông, sau lại muốn tìm người đối phó Tôn Thành, tám phần là sẽ đi tìm đám lưu manh đầu đường.

Cậu tìm chiếc moto cũ của Vương Tiếu rồi ngồi lên, giẫm mạnh ga, chạy thẳng tới một nơi mà đã lâu không tới.

Đến mấy con phố cũ vừa loạn vừa hẹp, đủ loại cửa hàng nhét chung một chỗ với cái mặt tiền nhỏ tí tẹo, nhìn ngoài cửa tiệm còn không phân biệt được là nhà ai với nhà ai.

Dù gì Lâm Thiên Tây cũng từng trải hết rồi, cực kì hiểu rõ, cậu dừng xe, bước vào một con hẻm nhỏ, rẽ trái lượn phải bên trong, người khác muốn tới thì chắc chắn sẽ lạc đường, nhưng cậu thì lại rất rành.

Lâm Thiên Tây bỗng chốc nghe thấy một tiếng gào rất lớn: "Tao không đi! Mày dựa vào đâu mà bắt ông mày đi!"

Cậu đứng lại cách một bức tường nhìn sang bên đó, chỗ ấy là nhà gội đầu, giọng nói này là của Cố Chí Cường, không phải đi đâu nữa, là chỗ này.

Lâm Thiên Tây ném balo lên trên tường bao, cậu lùi lại mấy bước rồi chạy lấy đà, hai tay bám tường trèo lên một cách nhẹ nhàng mà khéo léo, giẫm lên tường bao nhìn sang đầu bên kia, nhìn thấy Tôn Thành.

Hắn đứng bên đường ngoài phòng gội đầu, có vẻ cũng vừa mới tới, có mấy tên đang đứng cản ở trước mặt hắn, bầu không khí không đúng lắm.

Lâm Thiên Tây nhanh chóng nhìn một lượt, thấy được tên đầu trọc kia trước, cách Tôn Thành xa xa, không thấy đám Tam Pháo, vậy thì không có gì khó khăn nữa.

"Ê!" Cậu há miệng gào lên một tiếng.

Tôn Thành lập tức ngước mắt nhìn đến chỗ cậu.

Mấy tên côn đồ cản hắn có người nhận ra Lâm Thiên Tây, một tên mập hô lên: "Ơ không phải anh Tây đây sao, làm gì đấy, con mẹ nó không phải mày tuyên bố oanh liệt là không lăn lộn nữa sao? Ê cái gì mà ê, muốn xuống núi lần nữa à?"

Lâm Thiên Tây ngồi xổm bên trên tường bao, buông thõng hai tay bên đầu gối, liếc gã một cái, hơi hơi ấn tượng, kế đó cậu dùng một ngón tay chỉ Tôn Thành rồi nhếch miệng cười lưu manh: "Hỏi mấy đứa khác trong đám chúng mày có ai từng bị cậu ấy đánh chưa? Đừng có liều, nếu đụng tới cậu ấy thì tao lập tức xuống núi."

Vừa rồi Tôn Thành đã cử động cổ tay, nghe tới đây thì lại liếc cậu một cái.

Thấy được balo bên cạnh cậu, hẳn là vừa tan học đã tới, tìm mình sao?

Lâm Thiên Tây cà lơ phất phơ ngồi xổm chỗ ấy, nhưng ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm đám lưu manh kia: "Tao nhớ là đánh chào hỏi cũng đánh rồi, làm việc đừng có quá mức."

Lúc trước Lộ Phong cũng từng dẹp đám này rồi.

Cái tên mập mạp kia không nói gì thì Lâm Thiên Tây cũng biết, người đứng ở đây cản đường chắc chắn là đã nhận tiền của Cố Chí Cường.

Tôn Thành rời mắt khỏi Lâm Thiên Tây, nhìn mấy kẻ nín thinh trước mặt, cảm thấy cũng đã đến lúc, lướt qua chúng đi thẳng vào phòng gội đầu.

Không ai cản hắn, chắc có lẽ vẫn còn sợ, cũng có thể là kiêng dè Lâm Thiên Tây, tên đầu trọc kia đã chuồn mất tăm.

Cũng chỉ mười mấy giây sau, Tôn Thành ném Cố Chí Cường từ bên trong ra, một tay tóm tay ông ta, cứ kéo thẳng như thế ra ngoài, không đi về hướng này.

Cố Chí Cường muốn giãy mà không được, miệng sừng sộ: "Cái thứ không biết lớn nhỏ này như mày, đối xử với ông như vậy..." Lúc này giọng ông ta nhỏ hơn nhiều, trước mặt người ngoài vẫn còn cần thể diện.

Lần trước Lâm Thiên Tây chỉ nhìn thoáng qua nên không thấy rõ, lần này ngồi trên cao mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của Cố Chí Cường.

Dù đã tới tuổi trung niên nhưng gương mặt vẫn rất ưa nhìn, Cố Dương giống ông ta hơn một chút, lúc còn trẻ có lẽ là cái kiểu có thể mê hoặc rất nhiều người, khó trách có thể lấy được mẹ của Tôn Thành.

Nhìn thấy người này, tâm trạng cậu vẫn không tốt, nhớ tới ông ta từng đánh cậu, nhìn mấy kẻ cản đường kia rồi lại nhìn Tôn Thành đang kéo Cố Chí Cường đi xa, mới nhảy khỏi tường, đi từ bên kia qua tìm họ.

Tôn Thành cứ kéo Cố Chí Cường mãi tới ngã tư, lo ông ta trốn thoát nên lùi lại vào ngõ nhỏ, ông ta nhìn trái phải thấy không có ai, lại lớn giọng: "Mày có bản lĩnh nhỉ, có người giúp mày đúng không?"

Tôn Thành lạnh lùng nhìn ông: "Ông chạy tới làm loạn đủ chưa?"

"Tao làm loạn cái gì, tao muốn thì tao phải có! Mày nhìn xem mày rốt cuộc là thứ gì hả!" Cố Chí Cường ngược lại như quở trách hắn: "Mày cũng không thèm nghĩ tới lúc mẹ mày chết cũng có trách nhiệm của mày hay không, mày làm gì mà chuyển tới chỗ này, không phải là chứng tỏ mày là thứ máu lạnh vô tình sao!"
1

"Xoảng" một tiếng, Tôn Thành đạp vào chậu hoa cũ bên cạnh hắn, mắt nhìn chằm chằm ông: "Tôi chỉ hỏi một câu, rốt cuộc là ông có đi không?"

Lâm Thiên Tây từ bên khác vọt qua ngã tư này, nghe thấy hai người tranh chấp, không nghe được rõ, chỉ nghe tiếng xoảng vỡ tan, sau đó không có động tĩnh gì nữa.


Qua một phút, Tôn Thành đi ra, trên mặt không có biểu cảm gì, Cố Chí Cường đi theo đằng sau.

Ông ta xị dài mặt, tới lúc này vẫn không thích bị người ta lôi lôi kéo kéo, ra ngoài đường thì lập tức vuốt lại tay áo bị kéo nhăn nhúm, quả nhiên vẫn rất sĩ diện.

"Bắt giúp tôi một chiếc xe." Tôn Thành nói, mắt nhìn chằm chằm Cố Chí Cường giống nhìn kẻ phạm tội.

Sắc mặt Cố Chí Cường hết xanh lại trắng, không biết là do tức giận hay bị dọa sợ, không cam lòng bước  lên đường.

"Đi." Lâm Thiên Tây đi ra ngoài một đoạn, rất nhanh đã gọi được một chiếc.

"Còn cần tôi mời ông sao?" Tôn Thành nhìn chằm chằm Cố Chí Cường.

Cố Chí Cường đánh giá Lâm Thiên Tây mấy lần, lại nhìn Tôn Thành, vừa đi vừa nhìn hai người mãi mới mở cửa ngồi vào ghế sau, "rầm" một tiếng đóng sập cửa.

Tôn Thành liếc Lâm Thiên Tây một cái: "Cậu về trước đi, tôi phải thấy ông ta đi rồi mới được."

"Không sao, cậu làm việc của cậu đi." Lâm Thiên Tây lùi lại hai bước, lúc này cái gì cũng không hỏi, biết mình không nên hỏi.

Tôn Thành ngồi vào ghế phụ, trong xe lập tức lại truyền ra tiếng gào không cam lòng của Cố Chí Cường: "Mày đừng có tưởng rằng mày vậy là xong..."

"Lái xe." Tôn Thành cắt đứt lời ông ta.

Sau khi chạy xe ra ngoài, Lâm Thiên Tây mới phủi phủi bụi trên cặp sách rồi rời khỏi con phố cũ này.

Vừa tới chỗ đậu xe, Cố Dương lại gọi điện thoại tới.

Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua rồi bắt máy: "Yên tâm đi em trai, anh của em vừa tiễn ba em đi rồi, tất cả đều thuận lợi."

Cố Dương hỏi: "Đi thật rồi ạ?"

"Đi rồi, anh tận mắt nhìn thấy mà." Lâm Thiên Tây không kể cặn kẽ, sắc mặt Tôn Thành như vậy, cũng không biết vừa nãy lúc hai cha con bọn họ tranh chấp đã nói cái gì, kể lại kỹ sẽ chỉ càng làm cậu nhóc lo lắng hơn.

Hồi lâu Cố Dương vẫn không lên tiếng.

Lâm Thiên Tây nghe thấy tiếng sụt sịt của cậu nhóc, dường như cố ý pha trò mà nói: "Sao thế, lo lắng đến phát khóc luôn rồi à?"

"Không, em chỉ khó chịu thay anh trai em." Cố Dương lại sụt sịt mũi một cái, giọng mềm như bông: "Anh không biết thôi, trước đây anh ấy được gia đình nuôi dưỡng rất tốt, mẹ em cũng rất trông cậy vào anh ấy, muốn để anh ấy làm người thừa kế, cuối cùng ba em lại như vậy...Lúc đó anh ấy gần như mất tất cả, còn phải đi tìm em khắp nơi. Nếu như mẹ em vẫn còn sống, nhất định anh ấy sẽ không phải giống như bây giờ..."

Lâm Thiên Tây cầm điện thoại không lên tiếng, nghe cậu nhóc chậm rãi kể lại chuyện ngày trước, thầm nghĩ phải vậy không, nếu mẹ bọn họ còn ở đây, Tôn Thành sẽ không phải giống như bây giờ, hẳn là sẽ không chuyển đến thành phố nhỏ này, có thể vĩnh viễn cũng không gặp cậu, vậy nên có thể sẽ là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cuộc gọi này diễn ra rất lâu, là do Cố Dương kéo dài, lúc chuẩn bị cúp máy, cậu nhóc vẫn còn sụt sịt mũi, giọng điệu cũng giống như muốn khóc: "Không sao đâu anh Tây, em chỉ nói với anh thôi, đừng để cho anh em biết nha."

"Được, không cho cậu ấy biết." Lâm Thiên Tây nói: "Cúp đi, anh em thật sự không làm sao đâu, anh để mắt tới cậu ấy mà."

"Vâng." Cuối cùng Cố Dương cũng cúp máy.

Lâm Thiên Tây nhét điện thoại vào trong túi, leo lên moto lái về, đến chỗ ngã rẽ lại không đi về hướng nhà mình nữa, cậu ngoặt vào một tiệm tạp hóa nhỏ mua vài thứ.

Cậu mang theo chiếc túi tiện lợi rồi lái xe về hướng tòa nhà cũ.

Lẽ ra định đi về, nhưng nghe Cố Dương nói chuyện xong lại đổi ý.

Mãi đến khi trời sắp chuyển tối, Tôn Thành mới quay lại.

Hai tay hắn trống không, hắn cụp mắt, bước chân không nhanh không chậm, tới gần tòa nhà cũ rồi thì dừng lại.

Lâm Thiên Tây ngồi trên moto ở ven đường.

"Vẫn chưa về à?" Tôn Thành hỏi.

"Chờ cậu đó." Lâm Thiên Tây vỗ xuống chỗ ngồi phía sau moto một cái: "Rủ cậu đi hóng mát."

"Cậu không sao chứ?" Tôn Thành nhìn cậu.

"Trên đường tiện thể nhờ cậu giảng đề nhé?" Lâm Thiên Tây tìm một lý do tương đối bình thường.

Tôn Thành đi tới rồi ngồi vào chỗ phía sau: "Cậu lái đi, tôi xem cậu đi đến chỗ nào."

"Tôi đi bừa." Lâm Thiên Tây cười một tiếng, chân đạp mạnh, chở theo hắn lao như bay ra ngoài.

Cơ thể Tôn Thành hơi di chuyển theo tốc độ xe, cằm chạm vào vai Lâm Thiên Tây, tay gần như nắm tới eo cậu, hắn chống chân ngồi thẳng dậy, vịn vào yên xe phía sau.

Khoảng gần hai mươi phút sau, hai người không ai nói chuyện, mãi cho đến khi moto dừng lại.

Lâm Thiên Tây gạt chân chống, đỗ xe gần cây cầu trước mặt, bên cạnh đó là bờ sông.

Tôn Thành xuống xe đón lấy gió, cảm thấy mình thật sự đến hóng mát.

Lâm Thiên Tây để cặp sách trên moto, tay xách túi tiện lợi nhỏ rồi giơ lên cho hắn nhìn: "Thuốc lá, bia, tôi mua hết rồi, mời cậu đó."


"Giảng một đề thôi mà sa đọa như vậy." Tôn Thành đi về hướng bờ sông.

"Cứ coi như tôi hối lộ cậu đi." Lâm Thiên Tây đi theo phía sau: "Tiễn người đi rồi?"

"Ừm." Tôn Thành chỉ trả lời lại một chữ, cũng không hề nói trên đường thế nào, rốt cuộc là đưa tiễn kiểu gì, tất cả đều không nói.

Hắn ngồi xuống tảng đá gần bờ sông, sau đó duỗi tay ra: "Thuốc đâu?"

Lâm Thiên Tây đưa túi cho hắn.

Tôn Thành tự lấy thuốc ra, xé bao bì, trong tay phát ra tiếng sột soạt: "Hôm nay sao cậu tìm được tôi?"

Lâm Thiên Tây đi theo ngồi xuống: "Tôi là ai chứ, chỉ cần tôi muốn tìm, lại có thể không tìm được chắc?"

"Cố Dương gọi điện tới, hay là Quý Thải tìm cậu?"

"Đệch mợ, cậu thật sự chẳng thú vị tí nào!" Lâm Thiên Tây giành lấy hộp thuốc từ tay hắn, rút một điếu ra nhét vào miệng mình.

Tôn Thành vẫn chưa châm thuốc mà ném bật lửa qua cho cậu, cầm điếu thuốc trong tay: "Nếu không thì tôi cũng không nghĩ ra lý do nào khác."

Lâm Thiên Tây tiếp lấy bật lửa, nhếch miệng nói: "Chỉ là tôi muốn tìm thì sao..."

Tôn Thành liếc cậu một cái: "Không phải tôi đã bảo cậu đừng thương hại tôi rồi à."
2

"Mẹ nó ai nói với cậu đó là thương hại?" Lâm Thiên Tây rất tự nhiên mà đáp.

"Vậy đó là gì?" Tôn Thành hỏi.

Lâm Thiên Tây bỗng chốc không lên tiếng nữa, nhân cơ hội cúi đầu gẩy bật lửa châm thuốc.

Hình như chưa từng nghĩ đó là gì, sau khi nghe thấy Cố Dương kể thì cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn khiến tâm trạng hắn tốt hơn một chút.

Đó là gì, là đau lòng sao?

Đệch... Nhất định là đã quá lâu Lâm Thiên Tây không hút thuốc lá, bị sặc nên ho một tiếng, không đầu không đuôi nói: "Cố Dương gọi điện cho tôi, cũng không nói gì, chỉ nói trước đây cậu rất vất vả tìm được thằng bé về."

Người này rất nhanh nhạy, không giấu nổi hắn, chẳng thà nói thật còn hơn.

Tôn Thành liếc nhìn một bên sườn mặt của cậu, hắn cụp mắt, nhìn đám cỏ dại dưới chân bị gió thổi loạn, sau đó lấy một lon bia trong túi, mở ra rồi uống một ngụm, uống xong mới nói: "Là rất chật vật, lúc đó tôi không biết thằng bé ở đâu, chỉ biết đại khái một vài địa điểm, đến từng chỗ, gõ cửa từng nhà, hỏi bọn họ có thể trả lại em trai cho tôi không."

Lâm Thiên Tây quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

Giọng điệu Tôn Thành rất hờ hững, giống như đang kể lại chuyện của người khác.

Hạng người gì cũng có, khi đó thậm chí còn gặp một số người quen, lúc gia cảnh còn tốt thì tươi cười, bấy giờ nhà hắn lâm vào tình thế khó khăn thì sắc mặt họ khác hẳn.

Khoảng thời gian mà hắn đi tìm Cố Dương, về cơ bản đều là cúi đầu cầu xin người ta, nhưng không ai có thể giúp, chỉ có một mình hắn.

"Sau này tìm được, trải qua một chút trắc trở mới đưa được Cố Dương về." Ngữ khí Tôn Thành vẫn thờ ơ như cũ, cứ như vậy mà tóm tắt cả một quá trình, gặp phải trắc trở gì, đối phương khi đó là nhà nào, tất thảy đều chưa nói.

Lâm Thiên Tây nhìn gương mặt Tôn Thành, không tưởng tượng nổi người cao ngạo như hắn cũng có lúc như thế, đột nhiên sáng tỏ tại sao Cố Dương ở trong điện thoại lại muốn khóc, mình chỉ nghe qua loa cũng cảm thấy rất khó chịu, cậu cắn điếu thuốc, yết hầu giật giật, cổ họng tựa như bị nghẹn lại.

Tôn Thành ở bên cạnh yên lặng uống hết một lon bia, ngẩng đầu nhìn cây cầu xa xa trong ánh hoàng hôn.

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, lại liếc thêm cái nữa, nở nụ cười: "Cậu nói xem phải làm thế nào cậu mới vui lên một chút đây?"

Tôn Thành nhìn cậu, đang nghĩ xem trong lời nói này của cậu có ý tứ gì, không lên tiếng.

Lâm Thiên Tây cong mắt, cười một tiếng vô lại, ngậm điếu thuốc nói: "Không thì hái một đám mây cho Thành gia vui nhé?"

Nói xong cậu quay đầu, rút điếu thuốc trong miệng ra, hướng lên trời nhả một vòng khói, dường như chạm tới được cả đám mây đen sẫm nơi chân trời xa vời vợi, cậu vươn tay bắt lấy, đưa tới trước mặt Tôn Thành: "Này, cho cậu."
2

Cái tay kia buông lỏng, khói bay lên, tản ra ngay trước mắt.

Lông mày Tôn Thành khẽ nhíu lại, chăm chú nhìn Lâm Thiên Tây, cậu vẫn còn đang lưu manh cười.

"Thế nào hả Thành gia?"

Tôn Thành nhìn hai mắt đen nhánh của cậu, chóp mũi giống như còn vương lại mùi khói thuốc thoang thoảng: "Tôi vui hay không quan trọng vậy sao?"

Lâm Thiên Tây nhướng mày, hệt như bị hỏi đến nghẹn họng, cậu lấy điếu thuốc trong miệng ra, dập ở dưới chân, sau đó đứng lên rút chìa khóa xe ném cho hắn: "Quên đi, lượn xong rồi, ngày mai trả xe cho Vương Tiếu hộ tôi nhé, đi trước đây."

Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây rời đi, cũng không gọi cậu lại. Hắn đứng lên đi đến bên cạnh bờ sông, ngồi xuống lấy nước rửa mặt.

Trong nước còn có thể mơ hồ phản chiếu lại mây trời cùng gương mặt của hắn, hắn nhìn thoáng qua, sau đó lau đi nước trên mặt, tựa như đang đè xuống một tia vừa mới ngo ngoe rục rịch tận sâu trong đáy lòng, trầm giọng nói: "Tỉnh đi, Tôn Thành..." 
7