Edit: ntthireal, mienemenguyen
"Bác sĩ Tôn?" "Tuyển thủ Lâm?"
Vào buổi chiều đầu đông nọ, một chiếc moto phóng ầm ầm đến một quán bi-a. Lúc dừng lại, phía sau bô còn có một luồng khói đen lớn.
Vương Tiếu vừa xuống moto, Khương Hạo đã đi từ trong quán ra, trên người mặc trang phục đấu bi-a, cậu ta thấy chiếc xe cũ của nó thì lập tức phỉ nhổ: "Cậu không đổi nổi cái xe mới à? Rõ ràng tiệm xe nhà cậu đã mở lớn thế rồi mà vẫn lái cái xe cũ rích này, chạy nghe cứ như máy cày ấy, cách cả cây số tôi còn nghe được luôn."
"Hầy, giữ chứ, tôi tiết kiệm mà." Vương Tiếu cười khì khì, đi vào trong quán bi-a quan sát xung quanh.
Quán bi-a này là Khương Hạo mở sau khi tốt nghiệp đại học, ngoài việc cho khách chơi bi-a thì ngoài cửa còn treo biển hiệu "Huấn luyện bi-a cho thanh thiếu niên", cậu ta vừa làm ông chủ vừa làm huấn luyện viên, ấy vậy mà làm ăn cũng không tồi.
Vương Tiếu ngó nghiêng chưa được bao lâu đã thấy mấy bức ảnh treo trên tường, nổi bật nhất là bức ảnh tập thể mà bọn họ chụp vào ngày tốt nghiệp cấp ba. Trong ảnh, vị trí chính giữa ở hàng cuối cùng là Tôn Thành và Lâm Thiên Tây, hai người vừa đẹp trai vừa cao ráo đứng cạnh nhau nên bắt mắt vô cùng.
Chủ yếu cũng là do Khương Hạo phóng to bức ảnh gấp đôi rồi lồng vào khung, trông hệt như cái biển hiệu vậy.
Bên cạnh còn có hai tấm hình lớn rất bắt mắt, hình Lâm Thiên Tây thi đấu được treo dọc như poster.
Một tấm là cậu đang mặc trang phục thi đấu, tay ép cơ, tập trung tinh thần chuẩn bị đánh ra một cú. Tấm còn lại là vào thời khắc nhận giải, cậu cầm cơ nở nụ cười lưu manh nhìn thẳng vào ống kính.
Vương Tiếu thấy thế thì nhịn không nổi mà kêu ca: "Cậu cũng mặt dày quá nhỉ, dám vi phạm bản quyền hình ảnh của anh Tây, lại còn đào hẳn từ video thi đấu ra rồi rửa ảnh dán lên tường để câu khách. Vô sỉ, quá vô sỉ, bảo sao làm ăn được ra phết, tôi không làm nổi mấy việc thế này đâu."
Khương Hạo nói: "Tôi chả tuyên truyền sai lệch cái gì, ngày xưa tôi từng luyện bi-a cùng với cậu ấy đó thôi? Nói mới nhớ, tôi cũng là đồng đội của cậu ấy hồi cấp ba mà, sao không được mượn cậu ấy để quảng cáo? Tôi cũng bảo với cậu ấy rồi, lần sau cậu ấy với Tôn Thành về đây, còn định đến chỗ tôi đánh mấy ván đó."
"Thế thì cậu lại càng vô liêm sỉ, hồi đó chủ yếu anh Tây luyện bi-a với Thành gia, tôi chỉ nhớ cậu bị anh ấy đánh cho ngu người luôn, ôi mấy trò này của cậu tôi ưa không nổi thật sự!" Tật chân chó của Vương Tiếu đối với Lâm Thiên Tây vẫn chưa sửa được, càng nói càng chọc Khương Hạo tức.
Đúng lúc này, Tiết Thịnh và Tôn Khải đến. Tôn Khải vào trước, thấy moto của Vương Tiếu thì cười khẩy thành tiếng: "Uây, mày sơn cả thân xe cơ à, lại còn sơn tên anh Tây nữa."
Khương Hạo nghe vậy bèn ra ngoài, tới gần chỗ Tôn Khải nhìn thử chiếc xe, thấy trên thân xe có mấy hình trang trí hoa cỏ kỳ quặc, cũng chẳng biết là hoa hay cỏ, bên cạnh còn có một dòng chữ ngoằn ngoèo được phun bằng sơn màu đỏ: Xe Lâm Thiên Tây từng dùng.
"Họ Vương kia, cậu không biết xấu hổ mà dám nói tôi à?" Khương Hạo nhìn vào trong: "Bản thân cũng vô sỉ chết đi được, lại còn "Xe Lâm Thiên Tây từng dùng"? Bảo sao sống chết cũng không chịu đổi con xe cũ rích này, lái ra đường nở mày nở mặt lắm chứ gì?"
Vương Tiếu cười hì hì: "Chó thật, bị cậu phát hiện rồi. Mà tôi cũng có nói sai đâu, xe này lúc trước anh Tây thường dùng thật mà. Không thấy tôi còn tiếc rẻ mà tân trang luôn cả xe hả? Cái này gọi là lưu giữ tình cảm với anh Tây đó."
Tôn Khải nói: "Được rồi, hai người 49 gặp 50 thôi, dù sao cũng thua xa lão Chu, cái ly "cái đinh nhổ không ra tặng" kia dùng mấy năm vẫn chưa bỏ, nghe nói có lần Từ Tiến cầm nhầm ly của ổng còn bị ổng đuổi quanh trường, đến Ngô Xuyên đuổi cũng không kịp cơ mà!"
"Đù? Người như lão Chu mà cũng có lúc mất bình tĩnh thế luôn hả?" Vương Tiếu nghe vậy không khỏi cảm thấy phấn khích.
Tiết Thịnh to con đi theo phía sau, tay còn xách theo bia, đẩy Tôn Khải một cái: "Bốc phét ít thôi, bảo muốn xem thi đấu mà, mấy người khởi xướng đòi hẹn nhau xem anh Tây thi đấu đó."
"À ừ nhỉ." Tôn Khải vội vàng vào trong, cầm điều khiển trên bàn bi-a lên để mở tivi treo tường.
Trong quán của Khương Hạo có một chiếc tivi màn hình phẳng rộng bốn mươi mấy inch, thường ngày cũng sẽ mở vài cuộc thi đấu bi-a cho khách tới chơi xem, kênh truyền hình luôn được đặt sẵn ở kênh thể thao, vừa mở lên đã thấy ngay một trận bi-a.
"Mẹ nó bắt đầu rồi!" Vương Tiếu vội vã kéo ghế ngồi xuống: "Nhanh nhanh cái chân lên tí đi, đánh được mấy ván rồi đó."
Trong màn hình, người đứng cạnh bàn bi-a là Lâm Thiên Tây.
Không ai nhiều lời thêm nữa, mỗi người lấy một cái ghế rồi ngồi vây quanh tivi.
Camera lia qua khán đài, xung quanh đều là người ngoại quốc, đây là giải vô địch Snooker Anh Quốc được tổ chức ở nước Anh.
Trên tivi là kênh truyền hình trong nước, giọng điệu bình luận viên tràn ngập sự kích động: "Tham gia giải vô địch Snooker Anh Quốc lần này là Lâm Thiên Tây - tuyển thủ Trung Quốc trẻ tuổi nhất, cũng là người ngoài dự đoán nhất. Đây là lần thứ ba cậu ấy tham gia giải đấu Anh, và là lần đầu tiên chính thức bước vào thi đấu chuyên nghiệp sau khi hoàn thành việc học. Ở hai lần trước, thành tích tốt nhất của cậu ấy là lọt vào tứ kết, năm nay dĩ nhiên càng có hy vọng tiến xa hơn. Có thể nói mỗi lần xuất hiện, cậu ấy giống hệt như con hắc mã không tài nào cản phá, đồng thời luôn không ngừng tiến bộ, sự thay đổi chóng mặt này ở trên sân đấu là điều khó tin vô cùng. Nếu hôm nay mà thắng thì quan trọng là sẽ đặt được nền móng cho những giải đấu lớn về sau, từng bước đi của cậu ấy đều quyết định hướng tiến lên sau này..."
Vương Tiếu chăm chú nhìn tivi, xúc động cảm thán: "Mẹ nó anh Tây đẹp trai chết đi được!"
Trong màn hình, Lâm Thiên Tây mặc bộ âu phục ôm vừa người, áo gile phủ bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng tinh, dưới ánh đèn thậm chí có thể thấy rõ từng đường vân nhỏ trên chất liệu vải. Cậu mím môi, vô cùng nghiêm túc nhìn bàn bi-a, một tay đang bôi lơ, chuẩn bị cho cú đánh tiếp theo.
"Ồ, bây giờ chúng ta có thể thấy, Lâm Thiên Tây đang nhắm bi cái, có lẽ là đang quan sát góc độ..." Bình luận viên nói tiếp: "Trong các ván trước, trạng thái của cậu ấy cực kỳ tốt, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra trong những năm qua, ngoài thời gian trên sân đấu, hẳn là cậu ấy không hề ngừng luyện tập."
"Cậu ấy ra tay rồi! Vào! Một cú đánh rất dứt khoát và gọn gàng, âm thanh va chạm của bi cái phát ra tiếng rõ mồn một, thật sự quá dứt khoát! Đó là phong cách xưa nay của Lâm Thiên Tây!"
Trong tivi vang lên tiếng vỗ tay.
Tôn Khải cũng vỗ tay theo: "Đâu chỉ đẹp trai, kỹ thuật còn đỉnh nữa."
Tiết Thịnh nói ngay: "Tất nhiên rồi, thỉnh thoảng Thành gia vẫn luyện với anh ấy mà."
Khương Hạo hỏi: "Sao cậu biết?" Lúc hỏi, ánh mắt cậu ta vẫn dán chặt vào màn hình tivi.
"Đồng đội chơi game nói." Tiết Thịnh bảo: "Em trai của Thành gia cũng học đại học ở Bắc Kinh còn gì, nghe nói đang chuẩn bị học thạc sĩ rồi, năm ngoái có lần tôi leo rank với thằng nhóc, cứ thua mãi không thắng được, tôi gọi video nói chuyện thì vô tình thấy Thành gia đang đứng cạnh lau mồ hôi, hỏi mới biết là luyện bi-a với anh Tây."
Tôn Khải tặc lưỡi một tràng dài: "Thành gia chiều anh Tây thật chứ, thân học tiến sĩ y khoa đã mệt như chó mà còn luyện bi-a cùng."
Vương Tiếu nói: "Người ta bằng lòng, tuyệt thế còn gì."
Chợt Khương Hạo hỏi: "Này, các cậu có nghe chuyện của Tam Pháo chưa?"
Ba người còn lại đồng loạt im lặng, sau đó Vương Tiếu bỗng lên tiếng: "Mẹ nó cậu rảnh lắm à mà tự dưng lại nhắc đến thằng súc vật đó?"
Khương Hạo đáp: "Hôm qua tôi nghe một người tới chơi bi-a nói nó bị tăng án phạt, ngoài chuyện của Tôn Thành thì nó đã có một đống tiền án rồi, vậy mà đi tù vẫn ngứa tay ngứa chân, hình như là lại làm chuyện gì ấy, đúng chuẩn mù luật luôn, lần này không biết tới bao giờ mới ra ngoài được nữa."
Vương Tiếu thở phào: "Ôi đệt, làm tôi sợ chết, còn tưởng chuyện gì."
Khương Hạo nói: "Các cậu lo vớ vẩn gì thế, tôi chỉ tiện miệng nhắc tới thôi mà, bây giờ Lâm Thiên Tây có chỗ đứng rồi, dù có mười mấy thằng Tam Pháo Tứ Pháo cũng đâu làm gì được cậu ấy? Tôn Thành còn sắp tốt nghiệp tiến sĩ, ba cái chuyện lộn xộn đó sau này không đụng đến họ được nữa đâu."
Vương Tiếu nghe vậy bèn gật đầu: "Đúng đúng, cậu nói có lý, thảo nào anh Tây liều mạng vậy..."
Tiết Thịnh thấy bọn họ ồn ào thì cắt ngang: "Đừng có nói mấy chuyện xui xẻo đó, anh Tây sắp đánh thêm một bi nữa rồi kia."
Bọn họ lập tức ngậm miệng, quay đầu xem tivi.
"Chú ý nét mặt của Lâm Thiên Tây, bây giờ trong mắt cậu ấy chỉ có bi cái, hết sức tập trung. Nếu pha đánh bi đen này là một cú thấp cơ thì không dễ kiểm soát bi cái đâu, cần phải có kỹ thuật rất tốt. Cậu ấy đang tìm cách tấn công... Vào lỗ rồi! Lại là một pha tấn công bất ngờ! Chúng ta có thể nghe thấy những tiếng huýt sáo phấn khích của khán giả Anh tại hiện trường!"
Tiếng bình luận từ trong điện thoại phát ra rõ mồn một.
Trong khoa chỉnh hình của bệnh viện, đèn vẫn sáng.
Tôn Thành mặc áo blouse, vừa mới có thời gian rảnh ngồi xuống, trên tay là chiếc điện thoại đang chiếu video.
Thân hình cao gầy của Lâm Thiên Tây đứng cạnh bàn bi, gần đây cậu cắt tóc ngắn hơn một chút, phô trọn trước ống kính gương mặt đẹp đến chói mắt và ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn bàn bi, trong tay luôn nắm giữ quyền kiểm soát bóng.
"Hiện tại đã bước vào trận đấu, chúng ta có thể thấy thời gian Lâm Thiên Tây quan sát bàn bi ngày càng dài. Hãy đoán xem liệu cậu ấy có thực hiện những cử chỉ đặc trưng của mình hay không nhé, nghe nói cậu ấy có rất nhiều động tác nhỏ thú vị, ví dụ như đôi khi sẽ đưa tay chỉnh nơ, hay trước mỗi cú đánh quan trọng thì sẽ hôn nhẹ lên bàn tay trái. Vị trí hổ khẩu trên bàn tay trái của cậu ấy có một chữ Z rất nhỏ, xem ra việc hôn chữ cái này đã trở thành thói quen của cậu ấy, không ai biết tại sao nhưng chắc hẳn điều này có ý nghĩa hết sức đặc biệt đối với Lâm Thiên Tây."
Trên màn hình, sau khi bôi lơ, Lâm Thiên Tây đi vài bước quanh bàn bi rồi đứng lại, nâng tay trái khẽ hôn lên hổ khẩu, sau đó cúi người đè cơ.
"Tới rồi, hôn rồi!" Bình luận viên kích động như thể vừa trúng tủ: "Chúng ta chú ý cú đánh này của cậu ấy, đúng rồi, sang phải, thấp cơ, vào!"
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Tôn Thành nhìn điện thoại nhếch môi cười.
Trận đấu sắp đến hồi kết, tinh thần phấn khởi của bình luận viên vẫn chưa thôi: "Ở cú đánh quan trọng vừa rồi, chúng ta có thể thấy Lâm Thiên Tây đã thử một cách đánh mới. Cú đánh này sẽ quyết định liệu cậu ấy có thể giành chiến thắng trong trận đấu này hay không."
Lâm Thiên Tây đứng bên bàn bi-a cúi người, căng vai áp sát cơ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Cửa khoa bị mở ra, Lưu Đại Tùng đi từ ngoài vào, tay cầm chiếc áo blouse trắng vừa mới cởi, cậu ta vừa bước vào cửa đã nói ngay: "Ôi trời ơi ông nội của tôi ơi, cậu cũng đỉnh quá rồi đó, tôi mới thấy danh sách đi du học ba tháng của kỳ sau có tên cậu, trâu bò thật sự, trăm người mới chọn một đấy, nhiều người sứt đầu mẻ trán còn chẳng xin được mà lại rơi vào cậu, cậu đã là bác sĩ chính thức của chỗ này rồi đó."
Tôn Thành chăm chú nhìn điện thoại đáp: "Tôi nghe nói rồi."
"Xem gì vậy?" Lưu Đại Tùng đặt ghi chép kiểm tra phòng xuống, nói: "Sao cậu không chợp mắt một lát đi, công việc thực tập trong bệnh viện cũng nhiều mà, tôi cũng sắp mệt chết rồi, ra ngoài tìm bừa một cái ghế cũng ngủ được ba ngày ba đêm luôn, cuối cùng bây giờ mới được nghỉ ngơi, thế mà cậu còn xem điện thoại à?"
Tôn Thành "Ừm" một tiếng, mắt vẫn không rời điện thoại.
Lưu Đại Tùng đến gần hắn nhìn thử, đúng lúc thấy cảnh Lâm Thiên Tây phát bi, bi lăn thẳng vào lỗ, cậu ta hiểu ngay: "Phải rồi, thì ra là xem vị kia nhà cậu, lại hành tôi. Tôi thanh niên năm tốt, vì sức khỏe của nhân dân mà dâng hiến sự độc thân suốt đời, dựa vào đâu lại bị hai thằng con trai hành cơ chứ, ông trời bất bình quá đi, không những chuyện học mà chuyện này cũng bị cậu hành nữa."
Không chỉ có một mình cậu ta nói câu này. Lúc trước ở đại học, bạn cùng phòng ký túc Cao Trạch và Ôn Đào sau khi gặp Lâm Thiên Tây cũng đều nói thế. Ban đầu ai cũng ngạc nhiên muốn chết, sau này nhìn hai người mãi lại có cảm giác như ngày nào cũng bị bón hành.
Bây giờ hai người họ thực tập trong cùng một khoa, hình như cơm chó đều nhét hết vào miệng cậu ta rồi.
Bỗng Lưu Đại Tùng như được soi sáng, cậu ta vỗ đùi một cái: "Ê, tôi biết rồi, nếu cậu ra nước ngoài có khi gặp giải đấu bên đó của vị kia nhà cậu, nói không chừng còn ở cạnh nhau!"
Tôn Thành lại nhếch nhẹ khoé môi, coi như ngầm thừa nhận.
Tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo vang lên trong video.
Trận đấu này chỉ đang được phát lại. Dù thật ra đã biết kết quả rồi nhưng hắn vẫn muốn chứng kiến dáng vẻ ngập tràn khí thế của Lâm Thiên Tây vào giây phút ấy.
Thời khắc Lâm Thiên Tây tràn đầy sức sống như thế, Tôn Thành nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán.
Điện thoại bỗng phát ra tiếng chuông báo thức tám giờ tối.
Tôn Thành ấn tắt, nhìn Lâm Thiên Tây cầm cơ nở nụ cười trước ống kính rồi mới đứng lên.
Lưu Đại Tùng sửng sốt, hỏi: "Làm gì thế, cuối cùng cũng chịu đi ngủ rồi à?"
Tôn Thành cởi áo blouse bằng một tay: "Sắp đến giờ rồi, phải ra sân bay đón người."
"Ôi, bảo sao, ngồi nửa buổi trời không chợp mắt, hoá ra là chờ đến giờ để tới sân bay đón người ta." Lưu Đại Tùng đi ra ngoài: "Được rồi, ngài cứ bận đi nhé, tôi đi tìm chỗ ngủ đây." Cậu ta vừa nói vừa đóng cửa rồi bước ra.
Tôn Thành chưa kịp cởi xong áo blouse thì điện thoại chợt reo lên.
Hắn ấn nghe rồi kề bên tai, giọng Cố Dương phát ra từ đầu dây bên kia: "Anh ơi, có phải anh Tây sắp về rồi không, anh còn ở bệnh viện à, có muốn em đi đón anh ấy không ạ?"
"Không cần đâu." Tôn Thành nói.
Để cậu nhóc đi thì hắn làm gì bây giờ.
Cố Dương bật cười: "Biết rồi, em hiểu mà, vậy anh đi đi nhé."
Tôn Thành cúp điện thoại, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lưu Đại Tùng vừa đi lại quay về, đứng ngoài nói: "Ông nội ơi, bệnh nhân của cậu tới này."
"Đùa gì thế." Tôn Thành trả lời, không ngẩng đầu lên, bác sĩ thực tập thì có bệnh nhân kiểu gì.
"Ơ hay, tin hay không tuỳ cậu đấy." Tiếng Lưu Đại Tùng dần xa.
Tôn Thành không quan tâm đến cậu ta mà tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, ngón tay ấn mở WeChat rồi lướt xem thử, không có tin nhắn mới nào từ "Bé ngoan", chẳng biết máy bay có đến đúng giờ không.
Cửa lại bị gõ mấy tiếng, có một giọng nói vang lên: "Mở cửa, tôi tìm người."
Tôn Thành vội vàng đi ra nhưng không để ý mấy, chỉ thuận miệng tiếp lời: "Tìm ai?"
Vừa mới nói xong, hắn bỗng ngẩng phắt đầu lên rồi sải bước đi tới, kéo cửa ra.
Người đứng ở cửa vai phải khoác túi cơ, tay trái đặt lên cạnh cửa. Ngay trước mắt hắn là chữ Z màu đen trên hổ khẩu, đối phương chỉ tay vào mặt hắn: "Tìm cậu đấy, bác sĩ Tôn?"
Không phải Lâm Thiên Tây thì là ai. Cậu đối mặt với hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, miệng nở nụ cười vô lại.
Tôn Thành nhìn cậu, bộ trang phục chính thức trên người vẫn còn chưa thay ra, cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng như tuyết kia, vest gile khoác bên ngoài và chiếc quần tây thẳng tắp ôm lấy đôi chân thon dài mà hắn vừa thấy trong video khi nãy.
Hàng lông mày đứt đoạn của hắn nhướng lên: "Tuyển thủ Lâm?"
Lâm Thiên Tây nhìn vào mắt hắn rồi bước tới. Cửa vừa đóng lại, cậu đã túm lấy chiếc áo blouse trắng của hắn rồi kéo đến trước mặt mình: "Không phải tôi thì ai."
Tôn Thành ôm chặt lấy cậu: "Về sớm vậy?"
"Đúng, sợ cậu nhớ tôi quá, vừa đấu xong là về." Lâm Thiên Tây sờ tóc sau gáy Tôn Thành, nhìn mặt hắn rồi nhỏ giọng bảo: "Mẹ nó, không thể ngờ được cậu mặc blouse trắng lại gợi cảm như thế."
"Tuyển thủ Lâm mặc trang phục chính thức cũng không tệ." Tôn Thành đáp, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa chứa ý cười.
Cả hai nhìn nhau, lồng ngực đang tựa vào nhau cũng bắt đầu phập phồng một cách không kiểm soát, ánh mắt dần dần biến đổi.
Tôn Thành buông cậu ra trước rồi cởi áo blouse treo sang bên cạnh, sau đó cầm áo khoác của mình tới, kéo tay cậu: "Đi thôi."
Vali của Lâm Thiên Tây để ở hành lang bên ngoài cũng được hắn kéo đi.
Trong lúc chờ xe, hai người không ai nói gì nhưng có một ngọn lửa đã bùng cháy dữ dội.
Về đến nơi ở, đèn cảm biển ở cửa không sáng lên. Trong bóng tối, lúc Lâm Thiên Tây lấy chìa khoá ra mở cửa, Tôn Thành đưa tay siết chặt lấy eo cậu từ phía sau.
Lâm Thiên Tây tựa lên cửa, chìa khoá tra cả buổi trời vẫn không vào lỗ, nhịp thở của cậu trở nên gấp gáp: "Đúng là cái đồ ra vẻ đàng hoàng mà, cậu nhịn nãy giờ đúng không?"
"Cái miệng cậu không đàng hoàng trước." Tôn Thành cầm tay cậu tra chìa khoá vào, ngay khi vặn chìa, hắn lại ghé vào tai cậu: "Đúng là bệnh nhân của tôi, chỉ có mình tôi trị được."
"..." Vành tai Lâm Thiên Tây tê dại, cậu xoay người lại bổ nhào lên người hắn.
Cánh cửa bật mở, vali bị đá vào trong nhà, túi đựng cơ được đặt tựa vào cạnh cửa, cửa lại đóng sập, Tom đang ngủ trong bóng tối còn sủa một tiếng.
Cả hai ôm lấy nhau đi vào phòng.
Đèn vừa sáng, Lâm Thiên Tây đã bị ép vào phía sau cửa. Trang phục chính thức chưa kịp thay đã bị Tôn Thành cởi ra, môi hắn cũng vội vàng kề lên môi cậu.
Miệng Lâm Thiên Tây vừa hé mở, hàm răng đã bị đầu lưỡi mạnh mẽ của hắn ma sát, cậu lập tức vươn lưỡi đáp trả, từng chút từng chút giày vò cánh môi đối phương, cố ý ngậm vành tai của hắn, thở dốc tiếp tục trêu chọc: "Tới đi, bác sĩ Tôn, tới trị tôi."
"Ừm, tới đây." Tôn Thành đưa tay ra, chạm vào nơi đó một cách chính xác lại mạnh mẽ.
"Đệt mẹ..." Lâm Thiên Tây phát ra một tiếng rên, tựa cả người lên cửa: "Cậu chơi đánh lén..." Chưa nói hết câu, hai đôi môi lại quấn lấy nhau, miệng lưỡi dây dưa không dứt, hơi thở gấp gáp nặng nhọc, bàn tay đang túm áo hắn cũng siết chặt hơn.
Chắc chắn là do trở về quá vội, từ môi đến cả cơ thể đều nóng hừng hực.
Đôi bên gần như mất kiên nhẫn, cảm giác mãnh liệt vô cùng, như thể không cần phải chuẩn bị trước bất cứ thứ gì.
Có tiếng "cạch" khe khẽ vang, thắt lưng rơi xuống đất.
Tôn Thành đã nâng eo cậu lên.
Cũng chẳng thèm cho cậu kịp phản ứng, Lâm Thiên Tây lập tức nắm chặt tay, bấu lấy vai hắn, lưng áp mạnh vào cửa.
"!" Toàn thân bỗng có cảm giác như bị lửa thiêu đốt, cậu ôm cổ Tôn Thành, đè nén âm thanh, thở dốc liên tục từng hơi nặng nề, tay sờ từ cổ lên đến tóc hắn.
Tóc Tôn Thành bây giờ đã được cắt ngắn hơn trước, khiến đường nét khuôn mặt và quai hàm lộ rõ hơn. Đôi mắt kia đang quan sát cậu, hắn nhíu mày, hơi thở cũng dồn dập phả vào cổ cậu từng hồi.
Lâm Thiên Tây bị hắn nhìn thì nhịp thở càng gấp hơn, cậu cúi đầu xuống hôn môi hắn lần nữa.
Đàn ông hai mấy tuổi, con mẹ nó đúng là vừa ngầu vừa nam tính.
Căn phòng dường như sắp bốc cháy.
Tôn Thành đột nhiên ôm lấy cậu, đưa cậu lên giường.
Cả hai ôm nhau thật chặt, Tôn Thành ôm Lâm Thiên Tây từ phía sau, nhìn hai cánh tay cậu đang chống lên giường, luyện bi-a trong phòng với cường độ cao liên tục trong thời gian dài, giờ đây không chỉ hai tay hai chân mà từ vai đến eo cũng lộ rõ đường nét săn chắc, vẫn trắng đến chói mắt.
Bờ lưng ấy trong mắt hắn đang chuyển động rất nhẹ nhàng và chậm rãi theo nhịp thở, bất thình lình trở nên căng thẳng.
"..." Lâm Thiên Tây cố chịu đựng, không phát ra tiếng.
Kẻ khó chơi này vẫn mạnh bạo như vậy.
Thế rồi, hơi thở dốc của cậu bắt đầu đứt quãng.
Tôn Thành cúi đầu hôn một bên cổ của cậu, nặng nề thở gấp nói: "Tôi cũng có bất ngờ cho cậu."
Lâm Thiên Tây túm chặt tấm ga trải giường, khó khăn mới hỏi được một câu: "Gì, thế?"
"Lần tới có thể sẽ đi nước ngoài cùng cậu."
"Hửm?" Lâm Thiên Tây vừa định quay người đã bị hắn ấn trở lại, bên tai bỗng nghe thấy một tiếng thở dốc thật trầm của hắn, toàn thân cậu run rẩy một hồi, thân thể theo đà lao về phía trước, cậu nghiến răng: "Đệt, bác sĩ Tôn gợi cảm thật sự."
"Miệng tuyển thủ Lâm vẫn còn lẳng lơ lắm." Tôn Thành thấp giọng nói: "Để tôi dạy cậu làm bé ngoan."
"Tới đây..." Tiếng nói bị đứt quãng, đầu ngón tay Lâm Thiên Tây tức khắc bấu càng chặt.
Giống như có một sợi dây cung trong cơ thể, kéo dài từ đỉnh đầu đến ngón chân.
Cuối cùng khi khoảnh khắc đó xuất hiện, "bạch" một tiếng, như thể trời long đất lở ầm ầm kéo tới.
Không còn nói gì được nữa, ngoài miệng Lâm Thiên Tây có lẳng hay hung dữ đến đâu, trong lòng chỉ có thể tiếp tục gọi ba.
Tôn Thành nằm trên lưng Lâm Thiên Tây, thở dốc nặng nề bên cổ cậu. Bất thình lình, hắn bắt lấy tay trái của cậu rồi đưa tới trước mắt, hôn lên hổ khẩu, thấp giọng nói: "Chúc mừng cậu, thứ hạng lại tăng lên rồi."
Lâm Thiên Tây sờ tay lên hình xăm trên bụng hắn, thở hổn hển cười: "Để dành từ từ rồi chúc, còn chung kết nữa, sau này cũng có nhiều đợt thi đấu tương tự, cậu còn nhiều cơ hội lắm."
Tôn Thành khẽ cười bên tai cậu rồi đè lại cái tay đang không yên phận kia, sau đó hắn lật người cậu lại áp mình lên.
Đêm còn rất dài, cứ từ từ mà trị...
Không biết ngủ từ khi nào.
Lâm Thiên Tây mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ dường như cậu đã nhìn thấy hết thảy quá khứ ngày trước.
Bầu trời ở thị trấn âm u thấy rõ. Cậu đang chơi bi-a trong tiệm tạp hoá của Dương Duệ, mặc trên người chiếc áo ba lỗ cũ trắng đã bạc màu do chính tay mình giặt.
Tiếp đó là dẫn Tần Nhất Đông lang bạt khắp nơi, quậy phá đủ chuyện.
Sau đó khi vừa mới ngoảnh lại, cậu đã đứng trên sàn đấu nơi đất khách quê người, mặc bộ trang phục đắt tiền mà Tôn Thành tặng mình, xung quanh tràn ngập hoa tươi và những tiếng vỗ tay náo nhiệt.
Tần Nhất Đông cầm hoa đi tới, nắm tay cậu, cả hai làm quen một lần nữa.
Cậu lại nhìn chung quanh, thấy cách đó không xa, cậu và Tôn Thành vai sóng vai, đầu cơ nhẹ nhàng chạm vào nhau...
Lâm Thiên Tây mở mắt ra phát hiện trời đã sáng. Cậu quay đầu nhìn căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, "trang bị" mà họ đã sử dụng, quần áo ném xuống sàn cũng đã được thu dọn.
Cậu ngồi dậy mặc quần áo, nghĩ bụng mơ mộng gì mà mẹ nó loạn thật sự, loạn đến nỗi cậu còn không nhận ra rốt cuộc mình đã từng sống một đời trước đó hay chưa.
Tom sủa to mấy tiếng ở ngoài, kéo cậu về thực tại.
Lâm Thiên Tây mặc áo len vào, đi ra khỏi phòng.
Sau khi tốt nghiệp, cậu và Tôn Thành chuyển chỗ ở, cùng nhau thuê căn nhà hiện tại. Đây là một căn nhà nhỏ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, ngoài ra còn một phòng khác để Cố Dương đến ở nhân lúc nghỉ hè.
Tôn Thành đang ngồi trên bệ cửa sổ bên ngoài, đã mặc sẵn áo sơ mi và áo khoác đen, bày ra tư thế chuẩn bị khoác áo blouse đi đến bệnh viện bất cứ lúc nào. Hắn đang lướt điện thoại, mắt thì ghé vào nhìn Lâm Thiên Tây như thể đang chờ cậu thức giấc.
"Nhìn gì? Hôm qua trị thế vẫn còn chưa đủ à?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười: "Chưa đủ, có gan thì trị tôi tiếp đi."
Tôn Thành nói: "Cậu cứ chờ đi."
Lâm Thiên Tây bước tới ôm vai hắn: "Còn chờ gì nữa, cả đời sau này cho cậu trị hết mà."
Tôn Thành giương khoé môi: "Lần này miệng còn hư nữa thì không trị cậu."
"Cậu đang xem gì vậy?" Lâm Thiên Tây hỏi.
Tôn Thành lướt điện thoại: "Xem nhiều thứ lắm."
Xem Bắc Kinh có nơi nào thích hợp để họ an cư lập nghiệp, xem xem có nên tổ chức buổi ăn mừng nào cho cậu hay không. Tôn Thành khoan chưa nói, định giữ lại tạo bất ngờ.
Lâm Thiên Tây ngắm nhìn gò má hắn rồi lại nhìn ra ánh nắng ấm áp bên ngoài. Bất giác nhớ đến giấc mơ khi nãy, cậu bỗng nhiên cảm thấy đời trước có hay không chẳng còn quan trọng nữa, bèn nở nụ cười.
Chí ít kiếp này cậu đã sống không uổng phí, cũng đã dốc hết sức mình.
Vận mệnh mang Tôn Thành đến cho Lâm Thiên Tây, chính là lời hồi đáp tốt đẹp nhất cho nỗ lực học ngoan đời này của cậu.
"Thành gia này, sắp bắt đầu làm việc chính thức rồi, có muốn cái gì không?" Một lát sau, Lâm Thiên Tây đột nhiên hỏi: "Tôi có tiền thưởng, cậu tha hồ mà chọn."
"Có." Tôn Thành nói: "Nhận được rồi."
"Gì thế?"
"Một bé ngoan."
"Đệt!" Lâm Thiên Tây lập tức túm lấy hắn: "Lại đây, để tôi trị cậu!"
Kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện cuối cùng rồi.
Cảm ơn vì đã mua chương, cảm ơn vì đã ném mìn(*), cảm ơn mỗi một bình luận ủng hộ của các bé ngoan dưới truyện, cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng anh Tây trên chặng đường học ngoan đầy ngọt bùi cay đắng, cũng cảm ơn mọi người vì đã tham dự vào cuộc sống của anh Tây và Thành gia.
Hy vọng rằng sẽ gặp lại mọi người ở tác phẩm tiếp theo.
(*) Ném mìn: Một hình thức ủng hộ tác giả và truyện bằng tiền.