Từ mấy ngàn năm trước ,con người chưa được gọi là kẻ mạnh trên thể gian này ,vì còn đó tồn tại những thứ vượt xa khỏi trí tưởng tượng của con người bầy giờ.
Phải ,chính là yêu quái hay ma quỷ mà chỉ có trong ti vi hay là phim ảnh ,chúng từng có thực trên đời này và còn sống song song với con người chúng ta .
Vì sức mạnh giữ hai bên trên lệch quá nhiều ,con người đa phần điều là thức ăn của chúng ,yêu quái do động vật tu luyện mà thành thường rất đáng sợ ,chúng coi con người như món quà trời ban ,chỉ cần gặp là hút hết sinh khí ,đói quá thì ăn cả thịt ,trong đó củng có vài con ngộ tính rất cao ,đi theo hướng tu chín đạo không làm hại người phàm trần ,nhưng đó chỉ khi con người chưa động vào lợi ích của bọn chúng .
Ma quỷ là thứ sinh từ tâm của con người mà ra ,uất hận ,chết oan ,bị kẻ khác lừa gạt, những thứ đó khiến người ta đau khổ ,sinh ra lòng hận thù và ghen ghét ,con người ai củng có bóng tối của chính mình ,chỉ là ai nhiều hơn mà thôi .
Khi bóng tối trong tim không còn ánh sáng nào nữa thì ma tâm sẻ xuất hiện ,tuy nói ma tâm chỉ là oán linh yếu ớt không thể làm hại con người ,nhưng mà trần gian còn khổ đau thì ma tâm lại nhiều không kể xiết ,rồi chúng tụ hợp lại tạo thành ma vương .
Ma vương là từ con người mà sinh ra nên lão ta không có tim ,cảm súc củng chỉ là bắt chước con người mà thành ,lão ta thống trị cõi chết ,con người sau khi chết đi đều là nô lệ dưới tay lão.
Yêu quái thống trị con người khi còn sống ,ma quỷ lại đày đọa linh hồn khi đã chết ,thật sự quá nhẫn tâm mà .Nhưng mà con người củng không dễ bắt nạt ,trong những người thường khi sinh ra đã mang một sức mạnh
rat dac biet.
Bọn họ được xưng là thập đại trưởng lão ,mười người bọn học sức mạnh không thua kém gì quỷ thần ,trận thứ
nhất đánh cho bọn yêu quái tiêu hao hết một nữa nhân lực ,những con đã bỏ chạy bọn họ củng không thèm bắt về ,một trong số mười trưởng lão đã sai đại đệ tử của mình dựng lên tháp Trấn Yêu ,bỏ đám còn lại bắt được canh giữ .Bọn chúng đã tu luyện tới mức yêu thần nếu muốn giết triệt để phải tốn rất nhiều công sức ,bọn họ còn phải đánh với yêu vương nữa nên phải để dành sức.
Trận chiến thứ hai đã diễn ra rồng rã gần một tháng trời ,yêu vương củng chết chỉ là một mảnh hồn nhỏ của hắn lại biến mất ,bên ta thiệt hại củng không kém ,thập đại trưởng lão đã dùng tới hơi tàn mới diệt được ma vương .
Để giữ được nhân gian được yên ổn ,người mạnh nhất trong các đệ tử của mười vị trưởng lão đã chia ra 34 thành ,phân công các để tử còn lại tới các thành trấn giữ ,sao này người ta gọi người đứng đầu các thành là thành
chu.
Còn về việc ai tiếp nối thành các vị trưởng lão củng đã được chọn.Những người có kĩ năng tương tự và sức mạnh phù hợp sẻ lên làm trưởng lão ,đời này sẻ truyền đến đời khác ,nhiệm vụ phải bảo vệ bình yên của nhân gian đến khi nhắm mắt.
Quên rằng vẫn còn một người đó là người canh giữ tháp ,sao khi nhận lệnh của sư phụ ,Khuynh Thể đã ngày đêm làm tròn nhiệm vụ ,nhưng hắn biết rồi đây hắn củng chết còn đám yêu quái trong tháp thì vẫn còn sống ,vậy ai sẻ tiếp nối hẳn đây .
Khuynh Thể từ khi sinh ra đã có huyết xích trong tim ,sư phụ thấy hắn dị biệt nên đã nhận hắn làm người kế thừa ,nhưng khi hắn càng lớn sức mạnh lại nghiên về tà hơn là chánh ,hắn biết mình không xứng để thừa kế kĩ năng của sư phụ mặc cho sức mạnh hay kĩ năng đều vượt trội hơn các đệ tử còn lại.
Hắn đã tạo ra pháp môn phong ấn bằng xích trong người mình ,phải nói là cực kỳ tà môn ,những thứ kĩ năng mà dùng máu để giết đối thủ khiến ai củng rợn người.Sư phụ chưa từng trách hắn mà còn khen hắn rất đặc biệt ,sau này còn có thể giúp người khác.
Vì để cắt đứt những đoạn duyên nợ không cần thiết ,hắn đã uống nước vong tình ,đề mãi mãi không ai có thể làm phiền lòng đến hắn ,khi đấu với bọn yêu quái cùng sư phụ ,hắn thấy ngay cả yêu thần củng phải khiếp sợ khi thấy huyết xích chạm tới ,hẳn như một kẻ điên lao tới tàn sát mọi thứ trước mắt .
Làm sao hắn có thể điên được chứ ,Khuynh Thể ta vì luyện được Huyết Xích hoàn chỉnh mà đã đọa ma, người trong tu luyện thường nói đọa ma thì chỉ có con đường chết ,hoặc bị đồng môn dùng ngàn tiễn treo lên vọng đài mà giết chết .Hắn không tin ai chỉ tin một mình sư phụ ,sư phụ nói hắn là kỳ tài hiếm có trên đời ,sau này có thể vượt qua cả ông .
Nhưng sư phụ đã dặn cho dù thế nào củng không được phản lại đồng loại ,vì con người đã sinh ra hắn cho dù bất cứ chuyện gì củng không được làm hại. Từ khi sư phụ chết hắn toàn tâm toàn ý ,một lòng mà phục mệnh.
Rồi thời gian trôi qua ,việc thái bình đã làm cho con người ta thay đổi ,nhiều tên ham muốn sức mạnh của bọn yêu quái trong tháp mà đến làm phiền hắn ,bọn ngu ngốc không biết trời cao là gì đều bị sức mạnh của hắn đuổi đi.
Khuynh Thề lo lắng về sau khi hắn chết đi ,đám kia có tới nữa không ,hắn làm sao có thể để công lao của sư phụ và các thúc bá đồ sông đồ biển được chứ.
Tới một ngày hắn tới chồ người đứng đầu của các thành để nói chuyện ,hắn cần thêm chín người có thể làm kẻ kế thừa cho mình để giữ tháp, hắn củng biết sức mạnh của Huyết Xích cần được phân ra ,nếu không làm sao có người thứ hai nào dị biệt giống hắn có thể chịu đựng được đau đớn khi tu luyện.
Trong 34 thành thì trong đó có 4 thành phồn vinh nhất ,luôn quy tụ những kì tài trong nhân gian tới ,người đứng đầu các thành được gọi là Chủ Vị Nhân ,ông ta đã chấp nhận yêu cầu của Khuynh Thể ,nhưng làm sao hắn có thể tin lời nói suôn được ,sư phụ chết rồi thì hẳn sẻ không còn tin ai ,hẳn chỉ tin tưởng bản thân mình.
Khế ước đã được lập ra như thế này "Người sẻ do hẳn tự tìm và truyền thụ lại ,nếu không phải là người của Cửu
Sát Giới sẻ không được phép đặt chân vào tháp, cho dù có là Chủ Vị Nhân ngươi ,khế ước sẻ có hiệu lực khi tháp
Trấn Yêu vẫn còn ,nếu dám trái lời người đời sau của hắn sẻ đồ sát hết tất cả".
Lời Khuynh Thể vừa dứt ,thì mấy người ở trong điện đều khiếp sợ ,mấy kẻ kế thừa chức vị trưởng lão củng không dám nói gì ,khi giao đấu cùng nhau ai củng thấy uy lực phong ấn của Huyết Xích là cực lớn ,ngoài Khuynh Thể ra không ai đủ khả năng có thể giữ được tòa tháp kia ,và độ điên trong người hắn củng tương đương với sức mạnh hắn vậy.
Và khế ước một chiều đã được đặt ra cho tới thời của Hà Thu Nguyệt ,có điều từ khi Khuynh Thể chết chưa có ai trong Cửu Sát Giới có thể đạt đến trình độ của hắn ta ,chỉ có thể là chín người sức mạnh đều ngang ngang chưa bao giờ có người đứng đầu .
Bọn yêu quái trong tháp khi cảm nhận được khí tức của Khuynh Thề ngày một suy yếu dần ,chúng đã cười nhạo hẳn.
- Con người các ngươi thật yếu đuối mà ,Khuynh Thề ngươi cả đời đều canh chừng bọn ta ,phí hết công sức để được cái gì ,đám tạp nham mà ngươi đem về ,củng chỉ là một bọn vô dụng ,chỉ cần chết đi một người thì ai có thể cản nổi bọn ta.
Rồi bọn chúng thi nhau cười cợt ,tiếng vang vọng khắp trong tháp khiến ai nghe củng phải nổi da gà.
Lúc này Khuynh Thể tóc đã trắng xóa ,khuôn mặt củng đã nhăn nheo do tuổi già ,nhưng hắn vẫn rất kêu ngạo ,hẳn nhìn kẻ đang nói với mình bằng ánh mắt sâu thẩm.
- Không phải bọn bây củng bị chính con người bắt giữ sao ,ngươi nói không sai ,bây giờ truyền nhân của ta không mạnh ,nhưng chỉ cần đời này truyền qua đời khác bằng sức mạnh yếu đuối mà các ngươi nghĩ, thì các ngươi mãi mãi củng không thể nào bước chân ra khỏi đây.
Hương Hồ là yêu hồ ngàn năm ,nhưng khi bị nhốt trong tháp nó củng chỉ là một con cáo khổng lồ ,nó tức giận muốn xong tới xé sát kẻ trước mặt này ,dù sao đó củng chỉ là ý định viễn vong của nó mà thôi ,lồng sắt để nhốt nó điều được phủ một loại bùa chú thượng cấp ,đụng vào toàn thân sẻ bị thiêu cháy đau đớn vô cùng.
Khuynh Thành nhìn đám yêu thần trước mặt nở nụ cười giễu cợt.
- Bọn bây cứ nghĩ khi tao chết là hết ,rồi có một ngày sẻ xuất hiện một kẻ giống như tao ,à mà củng có thể mạnh hơn và tàn nhẫn gấp trăm lần ,và bọn bây cùng đám thành chủ ngu ngốc kia sẻ phải cúi đầu một lần nữa ,ha..ha.ha..
Tiếng cười điên dại vang khắp cả tòa tháp ,đám yêu quái củng có những toan tính của riêng mình. Nhưng cho dù trong Cửu Giới Sát có người này chết thì củng có người khác lên thay ,thời gian cứ xoay vần ,phong ấn trong tháp tuy yếu ,vẫn không thể để đám yêu quái trong kia lộng hành được.
Nhưng việc gì cưỡng chế quá rất dễ bị thất bại ,phong ẩn trong tháp bắt đầu có dấu hiệu bị phá ,các trưởng lão đời này hết sức lo lẳng ,trong đó có một người có sức mạnh phải nói y như các trưởng lão đời trước ,ông ta có kĩ năng giúp người bình thường gần như là vô hạn ,người đời hay gọi ông là Vãn thần tiên .
Vãn thần tiên này có một tên khác là Vãn Văn Cơ ,ông có tài nhưng củng nhiều tật ,tính tình lại cổ quái không giống ai ,các thành chủ hay các danh gia vọng tộc đều muốn gửi con mình đến làm đệ tử của ông .
Và điều bị ông từ chối ,đệ tử của ông phải do ông chọn càng khác người ,càng tốt .Cho đến hiện tại ông chỉ có một đại đệ tử chuyên về dược liệu ,và vẫn chưa thể hiểu hết những gì mà ông truyền thụ làm ông rất nhứt đầu về vấn đề này.
Chỉ là cho tới một ngày ,Vãn thần tiên cùng đại ca của mình là đại sư Thiền Trúc đi đến một ngôi làng để chữa bệnh ôn dịch ,hai người đi đến đầu ngôi làng thì dừng chân một chút.
Vãn thần tiên nhăn mày không thể nào tin nổi cảnh trước mặt, chướng khí gần như bao trùm hết cả ngôi làng ,ngồn nước từ sông lớn chảy về đây gần như đã bị nhiễm độc ,những con cá chết tới mức sình bụng đang trôi nổi trên mặt nước ,mùi hôi thối bốc lên khiến người khác phải nôn ói ,cây cối mộc quanh làng đã chết hết chỉ còn mấy cái gốc cây khô vẫn còn đứng đó.
- Con người các ngươi thật yếu đuối mà ,Khuynh Thề ngươi cả đời đều canh chừng bọn ta ,phí hết công sức để được cái gì ,đám tạp nham mà ngươi đem về ,củng chỉ là một bọn vô dụng ,chỉ cần chết đi một người thì ai có thể cản nổi bọn ta.
Rồi bọn chúng thi nhau cười cợt ,tiếng vang vọng khắp trong tháp khiến ai nghe củng phải nổi da gà.
Lúc này Khuynh Thể tóc đã trắng xóa ,khuôn mặt củng đã nhăn nheo do tuổi già ,nhưng hắn vẫn rất kêu ngạo ,hẳn nhìn kẻ đang nói với mình bằng ánh mắt sâu thẩm.
- Không phải bọn bây củng bị chính con người bắt giữ sao ,ngươi nói không sai ,bây giờ truyền nhân của ta không mạnh ,nhưng chỉ cần đời này truyền qua đời khác bằng sức mạnh yếu đuối mà các ngươi nghĩ, thì các ngươi mãi mãi củng không thể nào bước chân ra khỏi đây.
Hương Hồ là yêu hồ ngàn năm ,nhưng khi bị nhốt trong tháp nó củng chỉ là một con cáo khổng lồ ,nó tức giận muốn xong tới xé sát kẻ trước mặt này ,dù sao đó củng chỉ là ý định viễn vong của nó mà thôi ,lồng sắt để nhốt nó điều được phủ một loại bùa chú thượng cấp ,đụng vào toàn thân sẻ bị thiêu cháy đau đớn vô cùng.
Khuynh Thành nhìn đám yêu thần trước mặt nở nụ cười giễu cợt.
- Bọn bây cứ nghĩ khi tao chết là hết ,rồi có một ngày sẻ xuất hiện một kẻ giống như tao ,à mà củng có thể mạnh hơn và tàn nhẫn gấp trăm lần ,và bọn bây cùng đám thành chủ ngu ngốc kia sẻ phải cúi đầu một lần nữa ,ha..ha.ha..
Tiếng cười điên dại vang khắp cả tòa tháp ,đám yêu quái củng có những toan tính của riêng mình. Nhưng cho dù trong Cửu Giới Sát có người này chết thì củng có người khác lên thay ,thời gian cứ xoay vần ,phong ấn trong tháp tuy yếu ,vẫn không thể để đám yêu quái trong kia lộng hành được.
Nhưng việc gì cưỡng chế quá rất dễ bị thất bại ,phong ẩn trong tháp bắt đầu có dấu hiệu bị phá ,các trưởng lão đời này hết sức lo lẳng ,trong đó có một người có sức mạnh phải nói y như các trưởng lão đời trước ,ông ta có kĩ năng giúp người bình thường gần như là vô hạn ,người đời hay gọi ông là Vãn thần tiên .
Vãn thần tiên này có một tên khác là Vãn Văn Cơ ,ông có tài nhưng củng nhiều tật ,tính tình lại cổ quái không giống ai ,các thành chủ hay các danh gia vọng tộc đều muốn gửi con mình đến làm đệ tử của ông .
Và điều bị ông từ chối ,đệ tử của ông phải do ông chọn càng khác người ,càng tốt .Cho đến hiện tại ông chỉ có một đại đệ tử chuyên về dược liệu ,và vẫn chưa thể hiểu hết những gì mà ông truyền thụ làm ông rất nhứt đầu về vấn đề này.
Chỉ là cho tới một ngày ,Vãn thần tiên cùng đại ca của mình là đại sư Thiền Trúc đi đến một ngôi làng để chữa bệnh ôn dịch ,hai người đi đến đầu ngôi làng thì dừng chân một chút.
Vãn thần tiên nhăn mày không thể nào tin nổi cảnh trước mặt, chướng khí gần như bao trùm hết cả ngôi làng ,ngồn nước từ sông lớn chảy về đây gần như đã bị nhiễm độc ,những con cá chết tới mức sình bụng đang trôi nổi trên mặt nước ,mùi hôi thối bốc lên khiến người khác phải nôn ói ,cây cối mộc quanh làng đã chết hết chỉ còn mấy cái gốc cây khô vẫn còn đứng đó.
Vãn thần tiên lắc đầu thở dài ,như thế này thì ai mà sống nổi ,đi đến đây coi như vô ích rồi ,ông định đi về thì đại ca của ông ,đại sư Thiền Trúc mở lời.
- Văn Cơ ,ta vẫn hửi được mùi khói bếp ,chắc vẫn có người còn sống ,mau đi thôi.
Ồng có hơi chững người khi nghe đại ca mình nói ,đại ca từ nhỏ đã mù hai mắt nên các giác quan còn lại thực sự rất sắc bén, nếu đã là vậy thì củng nên đi vào xem thử.
Tiền vào trong ,xác người chết rải rác hai bên đường làm Vãn thần tiền phải nhăn mặt ,đám dòi bọ cùng chuột chết thi nhau gặm nhắm các tử thi ,nhiều thi thể đã chết lâu còn đang phân hủy ,trong không khác gì địa ngục trần gian .
Đại sư Thiền Trúc nắm chặt tràn hạt trong tay ,miệng không ngừng niệm kinh cầu siêu cho người đã mất, đi qua từng ngôi nhà dường như không thấy ai còn sống nữa ,ông nghi ngờ có phải đại ca mình quá nhạy cảm không .
Qua một lúc gần tới cuối làng thì từ đâu đó xuất hiện động tĩnh, Vãn thần tiên rất nhanh chóng phát hiện ra vẫn còn có thứ gì đó còn sống ,ông dùng thân thủ của mình tóm gọn thứ đó trong tay.
Đến khi nhìn lại thì thấy một con nhóc chừng 5 tuổi ,đầu tóc rối tung ,người ngợm dơ dáy còn ằm trên tay một đứa trẻ gần một tháng tuổi ,nhìn trừng trừng vào hai người bằng ánh mắt cảnh giác.
- Đại ca ,đứa trẻ này không thể để nó sống.
Vãn Văn Cơ nhìn vào đứa nhóc năm tuổi ,sắc mặt nghiêm trọng mà hỏi đại sư Thiền Trúc ,nhìn xem chỉ là một nhóc con mà sát khí phát ra từ người nó lại khổng lồ đến thế ,ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người nhìn vào ông ,thứ ông không ngờ nhất là nó có thể khỏe mạnh khi ở trong chướng khí dày đặc này ,mà đứa nhỏ trong tay nó củng sắp chết rồi nhỉ, liệu nó có biết không.
Nếu để nó trưởng thành ,học được kĩ năng có thể dùng linh lực mà giết người ,không biết hậu quả sẻ như thế nào ,ông sẻ không để chuyện đó xảy ra ,vừa mới có suy nghĩ thoáng qua thì Vãn thần tiên đã bất ngờ trước hành động của đại ca mình.
Đại sư Thiền Trúc bước đi rất nhẹ nhàng ,tiến đến chổ nhóc con năm tuổi ,đại sư lấy ra trong áo một gói bánh bột mỳ nướng ,đưa ra rước mặt nhóc con đó.
Đứa nhóc năm tuổi lùi lại mấy bước ,tay ôm chặt đứa trẻ trong tay hơn một chút ,nghi ngờ mà nhìn đại sư rồi nhìn lại gói bánh mà nuốt một ngụm nước bọt.
- Cháu bé ,cháu mau ăn một chút đi ,có phải đói lắm rồi không.
Tuy đại sư bị mù không thấy được thể giới mà người thường nhìn thấy ,nhưng tâm lại rất sáng ,đại sư có thể dùng tầm của chính mình soi rọi đường đi của những kẻ lạc đường .
Gương mặt của sư phụ hiền từ trước mặt làm cho đứa nhóc rất ngạc nhiên ,nó củng buông lỏng cảnh giác đưa tay lấy một cái bánh rồi ăn ngấu nghiến .
Nhưng nó chợt dừng lại ,rồi quỳ xuống lạy lục van xin hai người trước mặt này, nó không nói chuyện cứ lấy tay chỉ về đứa trẻ mà nó đang ằm ,khóc lóc mong những người lạ có thể cứu đứa em này.
- Đại ca ,huynh đây là muốn.
Vãn Văn Cơ sống đến từng tuổi này ,ông củng biết có những chuyện không thể nào lường trước được ,nhưng chỉ cần một quyết định sai lầm ở hiện tại có thể sẻ hối hận ở tươi lai.
- Đức phật thường có đức hiếu sinh ,tại sao ta lại phải cố giết một sinh linh vẫn còn sống ,đệ không thấy đứa trẻ này rất đáng thương hay sao.
Đại sư ngửa mặt lên trời ,hai tay chấp lại cầu khẩn.
- Nhưng mà tà tâm của con bé quá lớn ,liệu chúng ta có thể chống đỡ nổi hay không.
Vãn Văn Cơ chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của đại ca mình ,nhưng lần này rất khác .
Đại sư chỉ mĩm cười nhẹ nhàng như nắng ấm đang soi rọi những con người khổ đau, đại sư lắc đầu rồi tiến tới đỡ cô bé đang dập đầu ở dưới đất ,tuy nói là bị mù nhưng những hành động của đại sư chẳng khác nào người bình thường cả.
- Một đứa trẻ chỉ biết nghe lời người lớn ,cho dù lúc trước nó có từng khổ đau gì ,nhưng nếu đệ chân thành mà đối xử tốt với nó ,nó sẻ noi gương theo đệ mà trưởng thành.
Nghe đại ca nói, Vãn thần tiên chỉ biết im lặng mà lắng nghe ,đại ca nói đúng ,ông củng từng được đại ca đi xin ăn mà nuôi lớn ,đại ca luôn dặn ông phải làm người thật thỏa đáng không nên nhìn mặt rồi khinh rẻ một ai.
Vãn Cơ ,đệ hãy nhận đứa trẻ này làm đệ tử ,bị đệ bắt lại xem như là có duyên ,sau này nó tốt hay xấu đều là do chúng ta nuôi dạy mà thành .Được .Lời đại ca củng như lời cha mẹ ,Vãn thần tiên sao có thể làm trái ,ông củng thấy nhóc con trước mắt rất khác biệt ,có thể sau này sẻ thành người kế thừa của ông.
Vãn Văn Cơ bước đến chổ nhóc con đang ằm đứa nhỏ rồi ngồi xuống đưa tay xoa đầu rồi nói.
- Sau này con sẻ đi theo ta ,con có chịu không.
Cô bé nảy giờ đứng đó không hiểu những gì hai người này nói ,nhưng nó biết đây sẻ là người mà có thể cứu nó ra khỏi đây .
Nó gật đầu rồi đưa đứa nhỏ trong tay trước mặt Vãn thần tiên ,ý bảo ông hãy cứu sinh linh tội nghiệp này.Ông nhận lấy đứa nhỏ rồi thăm khám ,nhưng làm sao đây nó chỉ còn một chút hơi tàn ,ở đây quá lâu khiến chướng khí đã ăn vào lục phủ ngủ tạng ,e là không còn sống được nữa.
- Đại ca ,cái này e là chỉ có huynh mới cứu được thôi.
Rồi ông đưa đứa nhỏ qua tay đại ca mình ,người đời thường nói Văn thần tiên ông không bệnh gì là cứu không được nhưng mấy ai biết đại ca của ông ,chỉ là nhà sư nhỏ bé tu trong một ngôi chùa củ kỉ mới là kỳ tài thật sự.
Sinh ra trong dược tộc khi mà tộc nhân đã bị tàn sát toàn bộ, hai huynh đệ ông đã trốn chui ,trốn nhủi mới có thể sống, đại ca lớn hơn ông năm tuổi ,ngày nào củng phải đi ăn xin mới có cơm về nuôi ông, khi lớn lên ông được nhận vào làm đệ tử của một thành chủ nhỏ bé ,còn đại ca thì muốn đi tu ,mong muốn có thể giúp người đời có thể vượt qua mọi khổ đau trong cuộc sống.
Hai người đi hai con đường khác nhau nhưng lại chung một chí hướng, vì là tộc nhân của dược tộc ,ông đã triển khai được các kĩ năng tiềm tàng cùng với sức mạnh kinh người.Cùng với đó là việc có thể chữa trị cho người khác của dược tộc là rất bình thường.
Qua một thời gian , ông biết những ai người của dược tộc đều có các kĩ năng khác nhau về việc chữa trị. Vãn thần tiên đã đến gặp đại ca mình muốn hỏi thử xem ,khi đến nơi đều khiến ông bất ngờ nhất là có một con chim con rơi khỏi tổ té xuống đất và đã chết ,ông lại thấy đại ca ông đi lại ằm con vật đó trong tay sờ vài cái thì nó lại tỉnh lại như không có gì.
Ông sững người tại chổ ,đây không phải là cải tử hoàn sinh sau ,điều mà chỉ có tộc trưởng của dược tộc mới có kĩ năng này.
Vãn thần tiên trao đứa trẻ cho đại ca của mình ,thật kỳ lạ là khi được đại sư Thiền Trúc bế một lúc ,sắc mặt đứa trẻ củng trở lại hồng hào ,hơi thở củng bình thường trở lại .
Nhóc con 5 tuổi thấy đứa nhỏ khỏe trở lại thì vui vẻ nở một nụ cười, lúc này thì Vãn thần tiên mới bắt mạch cho nó ,ông không khỏi trợn mắt nhìn nhóc con này.
Sau nó có thể khỏe mạnh tới mức này ,chướng khí ở đây không thể làm gì được nó mà còn ,bị nó hấp thụ ,đứa trẻ một tháng kia còn sống được tới nay củng phải cảm ơn nhóc con này che chở.
Rồi ông bảo nó há miệng ra xem có lưỡi không ,tại sao không nói chuyện .
- Nhóc con tên gì ,bây giờ ngươi phải gọi ta là sư phụ ,còn vị kia là đại sư phụ.
Nó củng nghe lời há miệng ra cho ông coi ,nhưng vẫn bình thường mà ,rồi nó nhìn thẳng vào mắt ông ,quỳ xuống nói.
- Hà Thu Nguyệt ra mắt sư phụ ,đại sư phụ.
Hai người nghe tiếng nói thì thoáng giật mình, rất lãnh lót ,lại rất thông minh ,không ai nghĩ đây là lời của đứa trẻ
nam tuoi.
- Con biết nói.
Nguyệt đứng dậy nhìn đứa trẻ trên tay của đại sư rồi nói tiếp.
- Nếu con nói chuyện ,người ta sẻ đánh con cùng với đệ đệ.
Đệ đệ ,nhưng Vãn thần tiên đâu có cảm nhận quan hệ huyết thống giữa hai người.
Thấy sư phụ cứ nhìn mình ,Nguyệt cúi đầu giải thích.
- Đệ ấy là con của gia đình đã cho con ăn cơm ,gia đình họ bị bọn cướp giết chết ,con chỉ có thể ằm đệ ấy rồi bỏ trốn đến đây .
Đại sư Thiền Trúc gật đầu ,đưa cho Nguyệt gói bánh lúc nảy .Đại sư biết trong lòng đệ đệ mình vẫn còn nghi ngờ ,nên hỏi tiếp một câu.
- Tại sao con không bỏ đệ ấy lại ,con củng chỉ là đứa trẻ thôi mà.
Nguyệt lắc đầu lia lịa .
- Cha mẹ đệ ấy đã cho con ăn ,con phải biết ơn .
Đúng là như đại ca nói ,cây non có thể uốn như thế nào khi lớn lên điều do chúng ta quyết định ,nếu lúc nảy ông ra tay giết Nguyệt thì sẻ không thấy được điều này.
Vãn Văn Cơ đã đưa ra quyết định ,ông sẻ dạy cho Nguyệt thành kẻ có thể đứng trên hàng vạn người như ông vậy ,phải trở thành người mà yêu thần phải khiếp sợ